Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 13: Cái tát vang dội



Editor: ViVu

Thư ký cuộc sống. Diệu Tinh lặp lại từ này, đây là một xưng hô mập mờ đến mức nào.

Từ trước đến nay, quan hệ giữa thư ký và cấp trên trực tiếp, đều làm cho người khác phải suy nghĩ xa xôi, Diệu Tinh bất ngờ xuất hiện, càng làm cho trong công ty có nhiều ý kiến khác nhau, trước đây “Thiên Tuấn” là công ty nhà họ Trình, tất nhiên ở trong công ty sẽ không ít người biết Diệu Tinh, cô không biết, sau này phải đối mặt với sự xấu hổ này như thế nào.

“Vị này là Trình Diệu Tinh tiểu thư, bắt đầu từ hôm nay cô ấy sẽ là thư ký cuộc sống của tôi.” Vốn chỉ là một thư ký nhỏ bé, bất kỳ người nào cũng có thể giới thiệu, Tiêu Lăng Phong lại nghênh ngang tiêu sái đi vào phòng thư ký, tự mình giới thiệu. “Trình tiểu thư cũng có thể xem là người quen cũ của tôi, các cô phải chăm sóc cô ấy thật tốt!” Tiêu Lăng Phong nói từng chữ từng chữ, trong nháy mắt mọi ánh mắt đều bắn đến, tràn ngập hiểu lầm quan sát Diệu Tinh. Cô chỉ hận không thể tìm một cái lỗ nào đó để chui vào.

“Dạ, tổng giám đốc, chúng tôi đã biết.”

“Tôi biết rõ, các cô đều là người có kinh nghiệm, nhưng không được ức hiếp người mới biết không!” Tiêu Lăng Phong nói xong, rõ ràng là lời cảnh cáo, nhưng lại có ý nhắc nhở ngược lại. Thật giống như đang nói… các cô có thể tùy ý ức hiếp cô ấy.

“Dạ, chúng tôi đã biết.” Mọi người đồng loạt trả lời, nhưng ánh mắt khi nhìn Diệu Tinh lại cực kỳ giống như, không đội trời chung, có huyết hải thâm thù. Đây chính là những đoạn phim tivi hay chiếu chứ! Trong suy nghĩ của bọn họ đã xem cô là kẻ thù khi nhìn thấy tổng giám đốc đối xử đặc biệt với cô.

Diệu Tinh cắn môi, Tiêu Lăng Phong, một mình anh ức hiếp tôi còn chưa đủ, còn muốn để tất cả mọi người khinh thường tôi sao!

“Tại sao lại nhìn tôi như vây?” Tiêu Lăng Phong nhíu mày. “Tôi thấy cha cô nằm viện, cần kinh phí nên mới giúp cô, cô không cảm ơn thì thôi, sao lại xem tôi như kẻ thù.”

“Anh không phải kẻ thù của tôi sao?” Diệu Tinh nhỏ giọng hỏi.

“Cô một mực khẳng định tôi hại chết Mộ Thần, vậy thì… Chúng ta thật sự là kẻ thù.” Tiêu Lăng Phong cười cười. “Biết được cảm giác của người đau khổ, không dễ chịu đâu!” Tiêu Lăng Phong dùng âm thanh chỉ có hai người nghe nói xong, tiếc rẻ lắc đầu, vũ khí tốt nhất để tổn thương một người, chính là người mình để ý. Để ý, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể trở thành tiếc nuối, như thế không phải hiệu quả sẽ cao hơn sao…

“Các người làm quen với nhau đi, tôi không quấy rầy các người tìm hiểu nhau. Diệu Tinh… đừng phụ lòng tốt của tôi nha!” Tiêu Lăng Phong nói xong, đã đi ra ngoài.

“Uhm! Chúng tôi nên gọi cô là Trình tiểu thư, hay nên gọi là thư ký Trình đây?” Một người phụ nữ xinh đẹp bước lên phía trước.

“Nếu các người không ngại, gọi tôi là Diệu Tinh là được rồi!” Diệu Tinh nhìn thấy không tốt, không muốn nói nhiều.

“Nhìn dáng vẻ của cô rất thanh khiết, không ngờ thủ đoạn cũng rất cao!” Cô ta cười. “Diệu Tinh? Chính là phát tình đúng không?”

Ha ha… Nghe cô ta nói, chung quanh vang lên trận cười vang.

“Nhân viên của Tiêu Lăng Phong đều có nhân cách như cô sao?” Diệu Tinh ngẩng đầu. “Tôi có động dục hay không đều không liên quan đến cô.” Diệu Tinh lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mắt. “Hay là, căn bản cô là đố kỵ, cô muốn thay thế vị trí này?”

Cô ta kinh ngạc, sắc mặt từ đỏ chuyển sang trắng.

“Cô cho rằng tôi là hạng người không biết xấu hổ sao! Dựa vào bán thân thể để có được vị trí…”

Chát! Một cái tát bất ngờ không kịp phòng bị, hù dọa mọi người, cô gái bị tát càng kinh ngạc hơn, hai mắt mở to, giống như không thể tin được, chuyện gì vừa mới xảy ra. Một lúc sau, cô ta mới phản ứng lại.

Lòng bàn tay Diệu Tinh hơi tê tê, cô ghét mấy chữ bán thân thể này.

“Cô… Cô dám đánh tôi!” Cô gái chỉ vào Diệu Tinh. “Cô biết tôi là ai không?” Cô ta hét chói tai. “Tôi sẽ không bỏ qua, Trình Diệu Tinh, tôi muốn cô sẽ phải hối hận!” Cô ta quát lên, xoay người chạy ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.