Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 202: Cuộc điện thoại xa lạ gọi tới



Tâm phiền ý loạn Tiêu Lăng Phong đi vào quán bar. Âm nhạc huyên náo chấn động làm anh đau đầu. Tiêu Lăng Phong lấy điện thoại ra định gọi cho Bùi Hạo Thần. Tìm ra được mã số, nhưng vừa vặn lúc này lại bị anh bỏ qua. Nói cho cùng, dù sao tâm sự của anh có liên quan với Tịch Mạt, chuyện này thật sự không thể bày tỏ với Bùi Hạo Thần.

Rượu cứ một chén lại tiếp một chén được anh uống vào trong bụng, nhưng lại cảm thấy không có một chút cảm giác thoải mái nào. Cuối cùng anh dứt khoát trả tiền đi ra ngoài. Tiêu Lăng Phong cảm thấy mình ngồi ở trong quán rượu không lâu lắm, nhưng mà lúc anh đi ra, sắc trời đã muộn.

Ngẩng đầu lên Tiêu Lăng Phong hít sâu một hơi, @MeBau*diendan@leequyddonn@ nghe sau lưng truyền đến tiếng bước chân, anh cảnh giác xoay người, sau đó vung quả đấm lên đánh thẳng về phía trước.

"Á!" Đường Nhã Đình tránh né không kịp, nặng nề đón lấy một quyền này. Cô chật vật ngã ra trên mặt đất, một dòng máu từ khóe miệng chảy ra…

"Nhã Đình!" Tiêu Lăng Phong kinh hãi kêu lên."Làm sao cô lại ở nơi này?"

"Từ bên trong đi ra ngoài, em nhìn thấy anh định tới chào hỏi một câu! Nhưng mà..." Đường Nhã Đình nở một nụ cười thê thảm: "Lăng Phong, chúng ta đã xa lạ đến mức ngay cả tiếng bước chân cũng không nghe quen nữa rồi sao?"

"Xin lỗi! Nhã Đình, di@en*dyan(lee^qu.donnn) có thể do gần đây tôi đã quá nhạy cảm!" Tiêu Lăng Phong nói xong tới đỡ Đường Nhã Đình dậy. Nhìn khóe miệng của Đường Nhã Đình, Tiêu Lăng Phong lấy ra một chiếc khăn giấy đưa cho cô. Đường Nhã Đình nhìn nhìn tờ khăn giấy trắng noãn kia, nhưng cũng không chịu nhận lấy.

"Ha ha... Lăng Phong, quả nhiên là anh đúng là dạng người mà tôi đã nghĩ." Đường Nhã Đình nói xong đưa tay lên lau vết máu ở trên khóe miệng: "Không quan hệ với nhau nữa rồi, cho nên, ngay cả việc chạm đến nhau, nếu có thể tránh thì sẽ tránh, có đúng không Lăng Phong?  Trình Diệu Tinh kia đáng giá để anh làm như vậy hay sao?"

"..."

"Thời điểm anh còn ở bên cạnh tôi, cũng chưa từng thấy anh chung tình như vậy đấy! Lăng Phong, anh có yêu tôi sao?" Đường Nhã Đình ngẩng đầu lên. Ánh sáng của ngọn đèn ven đường cũng không thật sáng ngời chiếu lên Đường Nhã Đình, lúc này nơi tròng mắt của cô nước mắt đã lưng tròng. Có trong nháy mắt, Tiêu Lăng Phong gần như cho là, người cô gái kia giống hệt người con gái mà anh đã từng quen biết trước kia.

"Tình cảm của anh đối với em thực sự chỉ là sự thương hại, là sự thương tiếc đồng bệnh tương liên hay sao?" 

"Nhã Đình, mọi chuyện cũng đã qua rồi!" Tiêu Lăng Phong lui về phía sau một bước: "Đã khuya lắm rồi, cô trở về đi thôi!"

"Trình Diệu Tinh đang ở nhà chờ anh sao?" Đường Nhã Đình nhíu mi lại: "Được thôi, vậy thì anh hãy đi đi, em sẽ không làm trễ nải thời giờ của anh nữa." Đường Nhã Đình lui về phía sau mấy bước, nước mắt trên mặt biến mất.

Khanh khách... vào lúc này có một tiếng cười dữ tợn vang lên. Lisa đứng ở địa phương cách nơi đó không xa nhìn Tiêu Lăng Phong đang cùng với Đường Nhã Đình. Đường Nhã Đình, mày đã phá hủy tao toàn bộ như vậy, thế mà vẫn còn dám công khai làm loạn ở trên con đường sáng ngời thế kia sao? Mày thật sự cho là mày không có gì là không làm được hay sao!

Lisa chậm rãi rút từ trong túi xách ra một lưỡi dao nhỏ. Một luồng anh lạnh lẽo chợt lóe lên qua ánh mắt của anh. Tiêu Lăng Phong, anh không thương tôi sao? Hừ! Được lắm! Nếu như tôi không chiếm được anh, vậy thì chúng ta liền cùng nhau chết đi! Nghĩ tới đây, đột nhiên Lisa chạy tới, giơ lưỡi dao lên, thẳng tắp đâm về phía Tiêu Lăng Phong.

"Tiêu Lăng Phong. Chúng ta hãy cùng nhau xuống Địa ngục đi!" Lisa gào thét, âm thanh tựa như là từ địa ngục vọng tới vậy. Không lường trước được sẽ có chuyện như vậy xảy ra. Tiêu Lăng Phong nhìn Lisa xông lại, có trong nháy mắt anh có chút hoảng hốt.

"Lăng Phong cẩn thận!" Đường Nhã Đình hô to. Cô dùng sức đẩy Tiêu Lăng Phong ra, lưỡi dao găm sáng trắng như tuyết không chút luyến tiếc đâm vào trong thân thể Đường Nhã Đình. Khi dòng máu ấm áp văng tung tóe lên tay, thì Lisa bật cười to, trong lòng trống rỗng.

"Đường Nhã Đình, không phải là mày nói muốn tao mang theo hồi ức thống khổ mà sống cả đời hay sao? Bây giờ thử nhìn lại xem, ai mới là người cả đời phải sống trong thống khổđây!" Lisa kêu lên một tiếng, tay dùng sức, lại một lần cắm lưỡi dao găm kia vào sâu thêm mấy phần.

"Nhã Đình!" Nhìn máu tươi nhanh chóng chảy xuống, trong lòng Tiêu Lăng Phong cả kinh, anh một cước đá văng Lisa ra, đỡ lấy Đường Nhã Đình ngã xuống: "Nhã Đình, cô đừng làm tôi sợ!"

Đường Nhã Đình tựa vào trong ngực Tiêu Lăng Phong: "Đã từng có người hỏi em, khi anh gặp nguy hiểm thì em có thể dám liều lĩnh để cứu anh hay không. Khi đó, em không dám trả lời, nhưng mà bây giờ... Em đã hiểu, Lăng Phong, em có thể..."

"Trước không cần nói, Nhã Đình, để tôi đưa cô đi bệnh viện!" Tiêu Lăng Phong vội vội vàng vàng ôm lấy Đường Nhã Đình.

"Đừng để ý đến em!" Đường Nhã Đình rơi lệ nó: "Lăng Phong, em sớm đáng chết, không có anh, em có sống cũng không có ý nghĩa."

" Đường Nhã Đình, không nên nói bậy!" Tiêu Lăng Phong nói xong liền ôm Đường Nhã Đình chạy về phía xe của mình. “Đường Nhã Đình vết thương trên người cô vô cùng nguy hiểm..” Máu vẫn không ngừng trào ra thành dòng, dùng tay bị tại cũng không thể ngăn chặn được.

"Anh nhớ thời điểm em bị xảy ra tai nạn xe cộ, anh đã đáp ứng với em điều gì không?" Đường Nhã Đình xoay mặt lại yếu ớt nhìn Tiêu Lăng Phong: "Anh đã nói, bất kể em có làm gì sai anh cũng sẽ tha thứ. Nhưng mà... Lăng Phong, anh lại không làm được!"

"Nhã Đình, cô trước không nên mở miệng nói nữa, chúng ta lập tức đi đến bệnh viện, cô sẽ không có việc gì!" Tiêu Lăng Phong nhanh chóng khởi động xe, cho xe chạy rất nhanh. Anh nhìn Đường Nhã Đình đầy bất an. Nhã Đình, cô không nên bị xảy ra chuyện gì, nếu không tôi sẽ áy náy cả đời.

"Lăng Phong, em biết em đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng mà chuyện xảy ra giữa ba ba của em và Diệu Tinh, Lăng Phong, thật sự không phải là do em làm. Không phải là em làm..."

"Nhã Đình, không cần phải nói nữa!" 

"Anh hãy tin tưởng em!" Đường Nhã Đình kêu một tiếng đầy kích động, sau đó làm đông đến vết thương, Đường Nhã Đình đau đớn kêu lên một tiếng.

"Được được! Tôi tin tưởng ở cô, tin tưởng cô!" Tiêu Lăng Phong vội vàng nói một câu: "Nhã Đình, trước mặt chính là bệnh viện rồi, cô hãy kiên trì một chút." Tiêu Lăng Phong nói như dỗ dành, trong lòng bàn tay anh tràn đầy những giọt mồ hôi...

*****

Biệt thự của Tiêu Lăng Phong.

Reng reng reng, điện thoại reo một hồi lâu, nhưng mà vẫn luôn không có ai bắt máy. Diệu Tinh ngồi ở trước bàn ăn, nhìn thức ăn trước mặt đã được cô hâm nóng lại không biết bao nhiêu lần, bây giờ cũng đã lạnh ngắt, khẽ thở dài một tiếng. Tiêu Lăng Phong đang bận cái gì vậy, coi như không có thời gian, nhưng mà ngay cả thời gian nghe điện thoại một chút cũng không có hay sao! Diệu Tinh để điện thoại xuống… Ọe, cô lại buồn nôn một hồi, vội vọt vào trong phòng rửa tay. Diệu Tinh chống lên bồn rửa tay bồn, nôn ọe một hồi thống khổ. Trong dạ dày đã không còn có thứ gì để có thể ói ra; vì một bàn bữa ăn tối này mà cô đã bị nôn ra không biết mấy lần. 

Mùi vị của khói của dầu mỡ làm cô gay mũi quá mức, nhưng mà, nghĩ đến mấy ngày nay Tiêu Lăng Phong bận rộn như vậy, rốt cục Diệu Tinh vẫn phải cố nén sự không thoải mái của mình, làm một bàn đồ ăn. Cô muốn chờ tới sau khi Tiêu Lăng Phong vào cửa, được nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của anh, nhưng mà bây giờ...

Đã sắp rạng sáng rồi, Tiêu Lăng Phong cũng vẫn chưa trở về nhà, đến điện thoại cũng không nhận. Điện thoại trong phòng làm việc cũng không có người nhận nghe... Nhẹ nhàng rửa miệng một chút, Diệu Tinh ngẩng đầu lên nhìn lại bản thân mình. Từ khi nào thì cô bắt đầu có thói quen dùng cơm cùng với Tiêu Lăng Phong như vậy?

Cô đã quen được ngủ ở trong ngực của anh. Đến hôm nay đột nhiên Tiêu Lăng Phong biến mất không thấy bóng dáng đâu, vừa đúng dịp gióng một hồi chuông báo động lên cho Diệu Tinh. Thì ra là ở trong lúc vô tình, cô đã chìm đắm sâu đến mức như vậy, ngay cả việc tự kiềm chế lại cảm xúc, cô cũng hoàn toàn không có cách nào.

Trình Diệu Tinh, mày không thể tiếp tục như vậy! Nếu không sớm muộn gì mày cũng sẽ bị thương. Trong lòng cô có một giọng nói vang lên nhắc nhở cô như vậy. Diệu Tinh từ từ che bụng, nhưng mà... rõ ràng Tiêu Lăng Phong đã từng nói là anh yêu cô.

Diệu Tinh nhắm mắt lại. Những suy nghĩ hỗn độn đang bao vây xung quanh cô thật chặt. Lúc này từ trong phòng ăn truyền ra tiếng chuông điện thoại di động. "Lăng Phong." Diệu Tinh vội vội vàng vàng xông ra.

"Trình Diệu Tinh, cô có muốn biết hiện tại Tiêu Lăng Phong đang ở cùng một chỗ với ai hay không..." Một giọng nói của phụ nữ từ trong điện thoại ở một chỗ khác truyền đến...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.