Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 30: Khiêu khích chí mạng



Ngón tay Diệu Tinh nhẹ nhàng động đậy. Cảm giác đầu đau như muốn vỡ ra đánh úp vào mỗi một dây thần kinh của cô, cô hừ nhẹ một tiếng.

“Đau quá!” Nhưng cô không có sức lực để nâng tay lên, xung quanh một màu trắng xóa, đã nói cho cô biết, nơi này là bệnh viện.

“Đã chịu tỉnh rồi hả?” Tiêu Lăng Phong bước đến châm chọc Diệu Tinh.

“Anh… Làm sao anh ở đây!” Giọng nói Diệu Tinh khản đặc, khàn khàn.

“Trình Diệu Tinh, rõ ràng là một phụ nữ lêu lỏng, cô lại còn giả bộ liệt nữ trinh tiết cái gì nữa hả?” Anh cúi người nhìn Diệu Tinh. “Không phải chỉ bị hôn mấy cái, sờ soạng vài chỗ thôi sao? Đến nỗi cô phải chuyện bé xé ra to đi cắt cổ tay, nếu đã cắt, thì dùng sức một chút, diễn trò cho ai xem sao!”

Diệu Tinh thấy hơi buồn cười. “Tiêu Lăng Phong, nếu nói vậy, anh vẫn được xem là người sao! Anh có tư cách gì nói tôi như vậy?” Diệu Tinh cố sức hỏi. “Người nào nói tôi cắt cổ tay!” Diệu Tinh cười, hơi thở cô có chút gấp gáp, phả vào mặt Tiêu Lăng Phong. Cô chỉ muốn uống chút nước, không cẩn thận ngất xỉu, rớt bể cái ly, cổ tay chỉ trùng hợp bị cắt trúng mà thôi.

“Vậy cô giải thích cái này như thế nào!” Tiêu Lăng Phong thô bạo kéo cổ tay Diệu Tinh qua. “Trình Diệu Tinh, cô muốn chết thì mạnh tay một chút, tôi không có thời gian để phát hiện cô tự sát, sau đó đưa cô vào bệnh viện!”

“Vậy anh có thể cầm dao lên, giúp tôi thêm một nhát dao!” Diệu Tinh nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Phong. “Anh cần gì phải lãng phí thời gian đưa tôi tới đây!”

“Mặt hàng tốt như cô, chết rất đáng tiếc!” Tiêu Lăng Phong đột nhiên cười. “Chú Triệu của cô vô cùng thích còn cô thì sao!”

“Tiêu Lăng Phong, hiện tại tôi chẳng thèm mắng anh súc sinh. Bởi vì đó là sỉ nhục súc sinh!”

“Cô thử mạnh miệng thêm một chút cho tôi xem!” Tiêu Lăng Phong nắm lấy cằm Diệu Tinh. “Trình Diệu Tinh, có phải cô sợ không thể chết, nên mới cố gắng chọc giận tôi!”

“Ư…” Diệu Tinh đau đến nhíu mày. “Bị anh làm như thế tôi còn không tự sát, chút chuyện ngày hôm qua được coi là gì đâu! Tiêu Lăng Phong, anh nghĩ quá nhiều rồi.”

“Lời này của cô là có ý gì, cảm thấy Triệu Chí Viễn thế nào…”

“Không phải Triệu Chí Viễn!” Diệu Tinh ngẩng đầu. “Tiêu Lăng Phong, cho dù tôi bị tên ăn xin ven đường chạm vào cũng sẽ không ghê tởm hơn khi bị anh chạm vào!” Diệu Tinh cắn răng hung hăng nói.

“Cô nói cái gì?” Tiêu Lăng Phong dùng thêm sức nắm lấy cổ tay Diệu Tinh.

“Tổng giám đốc Tiêu, tôi nói anh không hiểu sao?” Diệu Tinh cười. “Tôi nói, đã bị người dơ bẩn nhất thế giới là anh chạm vào, những thứ khác thì không được xem là gì cả. Có lẽ… Không chừng đó còn là một sự làm sạch…”

“Trình Diệu Tinh, tại sao cô luôn không học được cách ngoan ngoãn, hả?” Anh nắm tay Diệu Tinh càng lúc càng chặt. “Ở bên cạnh Mộ Thần còn chưa đủ, mười bảy tuổi quyến rũ Thẩm Kỳ Nhiên, mười tám tuổi thì tự leo lên giường tôi, cũng không biết từ lúc nào thì, dụ dỗ Triệu Chí Viễn. Hiện tại lại là Hạ Cẩm Trình, Diệu Tinh của tôi ơi, làm sao cô có thể đê tiện như thế!” Tiêu Lăng Phong cắn răng, vẻ mặt như muốn xé nát Diệu Tinh.

“Tôi không đê tiện, thì làm sao giúp anh thực hiện giao dich. Tiêu Lăng Phong, coi như tôi là kỹ nữ, anh cũng không tốt hơn bao nhiêu, dựa vào kỹ nữ để kiếm tiền, anh cho rằng anh cao thượng lắm sao…”

“Cô cũng biết mình là kỹ nữ sao!” Anh ta nắm lấy cổ áo Diệu Tinh, nâng cô lên. “Cho nên, cô thừa nhận cô quyến rũ Hạ Cẩm Trình!”

“Tiêu Lăng Phong, tôi là một người phụ nữ hạ tiện, chỉ xứng với anh mà thôi!” Diệu Tinh xấu xa nói. Cô giơ tay kéo caravat của Tiêu Lăng Phong. “Tôi dơ bẩn đến chính mình còn thấy ghê tởm. Cho nên, Tiêu Lăng Phong, tôi sẽ không đi làm bẩn người khác…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.