Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 317: Ngoại truyện (2) - Tiếp theo và hết



"Nhưng mà chúng ta cũng chưa từng làm các biện pháp... Đã lâu như vậy rồi, em sợ..."

"Sẽ không đâu!" Tiêu Lăng Phong cắt đứt lời nói của Diệu Tinh: "Bà xã. Em không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, thật ra thì... Al­ice trừ có lúc hơi hư một chút, còn lại cũng không có gì là không tốt."

"Anh như vậy là tỏ ý khích lệ hay sao?"

"Cái này... cứ coi là như thế đi!" Tiêu Lăng Phong gật đầu một cái.

"Không biết Al­ice mà nghe thấy thì không biết nó sẽ có cảm tưởng gì đây!" Diệu Tinh cười. Cô nhóc này hoạt bát tưởng chứng như muốn vượt quá cả sự tưởng tượng của loài người. Bản chất của Tịch Mạt là một cô gái rất ngoan hiền, mà thực sự, cô cũng đúng không phải là một người tà ác. @MeBau*diendan@leequyddonn@ Cho nên, trong lòng Diệu Tinh âm thầm cho ra một cái kết luận, đứa nhỏ này giống như cha của nó! Khi hai cha con ngồi chung một chỗ, thật sự thấy thế nào cũng giống như một Đại Ác Ma dẫn theo một tiểu ác ma... Nếu như thật sự lại sinh ra một đứa trẻ nữa, lại còn giống như là một ác ma thì có thể  nói..., như vậy không phải là muốn hãm hại con gái nhà người ta hay sao! Diệu Tinh oán thầm

Tiêu Lăng Phong ở một bên, rất không hài lòng với sự thất thần này của bà xã. Anh mở hai hàm răng ra, cắn ở trên môi Diệu Tinh một cái.

"Bà xã..." Tiêu Lăng Phong ám chỉ.

"Không được, em… cái đó của em đã tới!" Diệu Tinh lắc đầu.

"Vừa mới tuần trước em nói là em đã đến rồi kia mà!" Tiêu Lăng Phongnói vạch trần.

À... Diệu Tinh cứng họng, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn "Em… em một tháng thấy những hai lần thì đã sao nào?"

"Em nghĩ muốn là một tháng quay trở về bốn lần, cứ bảy ngày lại quay trở về sao. Anh liền suy tính bỏ qua cho em!" Tiêu Lăng Phong cười xấu xa. Thử nhìn một chút mà xem, khi đánh hỏng chủ ý, thì Al­ice cùng Tiêu Lăng Phong tưởng chừng liền giống nhau như đúc. Tiêu Lăng Phong cười nhàn thục cũng một đường đùa với Diệu Tinh. Vào lúc Diệu Tinh còn không có phản ứng, thì ngược lại người trêu đùa lại bắt đầu nóng rang đến khó nhịn: "Bà xã..." Tiêu Lăng Phong thở dốc có chút không yên.

"Ông xã, em… em muốn ói..." Diệu Tinh nói xong, liền đẩy Tiêu Lăng Phong ra. Cô chạy ra bên ngoài. Tiêu Lăng Phong còn không kịp phản ứng, thì đã bị đẩy ngã ngồi ở trên đất. Không cần đến một hồi, từ trong phòng tắm, liền truyền ra tiếng nôn mửa của Diệu Tinh...

Tiêu Lăng Phong ngồi dưới đất. Hồi lâu, cặp mắt của anh vụt sáng lên. Sau đó anh đứng dậy chạy thật nhanh vào theo.

"Bà xã, cái đó của em đã bao lâu không tới rồi?"

"Cái này không phải anh còn rõ ràng hơn so với em hay sao?" Diệu Tinh vừa khạc, vừa trợn trắng mắt. Người này, tuyệt đối là một người thay phiên với bà dì cả của cô, cho nên...

Tiêu Lăng Phong đứng đó, cẩn thận suy nghĩ kỹ một hồi: "Bà xã, có phải là em đã có rồi hay không vậy?" Tiêu Lăng Phong kích động cầm lấy cánh tay của Diệu Tinh. Sau đó anh cũng không còn kiên nhẫn để đợi đến ngày hôm sau nữa, vội vã lôi kéo Diệu Tinh chạy đi ra ngoài.

"Chúc mừng ngài, Tiêu phu nhân đã mang thai được hai tháng!" Bác sĩ nói một câu, Tiêu Lăng Phong hưng phấn đến nỗi Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn hồi lâu cũng không nói nổi ra lời. Nếu như không phải nơi này là trong bệnh viện và do Diệu Tinh giữ lại, anh đã nhảy dựng lên rồi.

"Ông xã, em hiện giờ mang thai đó, về sau này anh phải ngoan ngoãn mới được."

"Ha ha..." Tiêu Lăng Phong cười vẻ gian trá."Bà xã, đã hai tháng rồi, đứa trẻ đã an toàn rồi!"

"..."

"Ngoan ngoãn, chúng ta hãy thông báo cái tin tức tốt này cho mọi người biết. Ngày hôm nay, anh muốn tất cả mọi người đều được vui vẻ một chút." Tiêu Lăng Phong lôi kéo tay Diệu Tinh thật chặt. Tin tức này tuyệt đối là một niềm vui từ trên trời rớt xuống với hai người bọn họ! Diệu Tinh mang thai, mà đến mấy tháng sau. Tiêu Lăng Phong lại cảm thán một lần nữa, trời cao thật sự rất ưu ái đối với Diệu Tinh. Chẳng những Diệu Tinh mang thai, mà cô lại còn sinh hạ ra một đôi Long Phượng Thai...

Tòa nhà lớn nhà họ Tiêu lại một lần nữa trở nên náo nhiệt. Tiêu Thiên Trì ngồi ở trên ghế, hài lòng nhìn sáu đứa bé vây ở bên cạnh, ánh mắt cũng có chút không nói lên lời. Al­ice và Evan mở miệng là một tiếng ông cố, ông cố, lại càng làm cho ông cười lên thật vui thích. Cuộc sống của ông, đột nhiên bị bọn nhỏ lấp đầy. Ông bắt đầu tự giác đến bệnh viện để kiểm tra định kỳ. Khi đi ra ngoài, chung quy bao giờ ông cũng ưa thích mang theo hình của lũ trẻ, ngắm nhìn không chán mắt. Khi gặp bạn bè cũ ưa thích ông lại mang ra là khoe khoang một hồi. Diệu Tinh đã từng âm thầm oán thầm: Đã là một ông già tuổi cao đến như vậy rồi, thế nào mà lại cũng trở nên ngây thơ như vậy...

Tịch Mạt cùng Bùi Hạo Thần tựa người vào trên ghế sa lon, tranh luận, sinh Long Phượng Thai, là do gen của nhà ai mới đúng.

"Cái này lại còn phải hỏi nữa hay sao, đương nhiên là nhà em rồi còn gì!" Tịch Mạt nói: "Anh thử nhìn xem, em vừa mới vừa sinh thai Long Phượng xong, thì bây giờ lại đến lượt anh trai và chị dâu của em!"

"Hứ! Anh trai của anh cũng đã sinh Long Phượng Thai đấy thôi!" Bùi Hạo Thần mắt trợn trắng.

Tịch Mạt bĩu môi ra nhìn Bùi Hạo Thần: "Anh trai à, anh ngược lại, hãy nói ra một lời đi nào!" Tịch Mạt không cam lòng giậm chân.

"À... Nhà cô Long Phượng Thai là do công lao của người nào thì anh đây không biết. Thế nhưng ở nhà anh thì đều là do công lao của bà xã nhà anh!" Tiêu Lăng Phong nói qua đặt một nụ hôn thật sâu xuống vầng trán của Diệu Tinh. Bà xã à, em cực khổ rồi..." Tiêu Lăng Phong cười híp mắt nói: "Cô không biết chứ, cô nhóc Ti Khiết kia ấy à, hâm mộ chết đi được ấy. La hét muốn trở về quê hương, nói ở nơi đó tỷ lệ cao hơn. Thua thiệt cô nhóc này còn là bác sĩ kia đấy!" Tiêu Lăng Phong cười. Chọc cho Diệu Tinh và Tịch Mạt một hồi xem thường. Tiểu nhân đắc chí! Hừ...

"Chỉ là bà xã này, em thật sự là rất giỏi đó!" Tiêu Lăng Phong nói xong lại nhìn sang hai bảo bảo một cái.

Alice ngồi ở một bên vừa nhìn em trai em gái của mình, vừa nghe nhóm người lớn ngồi nghị luận với nhau. Cô bé tỏ vẻ bất mãn bẹt miệng ra, lại oa lên một tiếng làm bộ khóc thút thít: "Thử nhìn xem, hai đứa bé này sao có nhiều nếp nhăn thế, dáng dấp của bọn chúng cùng một dạng với ba ba, có gì đẹp đâu!"

Tiêu Lăng Phong đang cười, nụ cười chợt cứng đờ. Mà ba người kia vốn đang ở một bên an tĩnh thì đột nhiên tuôn ra một tràng cười. Khóe miệng Tiêu Lăng Phong co giật.

"Alice. Con bé này này thật là hư, còn dám nói ba nữa, ba ba liền..."

"Liền không cần con nữa chứ gì!" Cô nhóc khinh thường cũng hừ nhẹ một tiếng: "Vậy thì để con đi tìm mẹ của con là được rồi! Ba thử nhìn một chút xem. Hai bảo bảo này lớn lên dáng dấp nhìn giống hệt ba ba, chỉ có mẹ là còn trẻ, thật là xinh đẹp!" Alice cố ý trêu tức Tiêu Lăng Phong,

"..." Khóe miệng Tiêu Lăng Phong co giật hồi lâu, thế nhưng lại không thể thốt ra được một câu nào. Chỉ đành quay mặt chuyển sang em gái:  "Lương Tịch Mạt, tất cả đều là do cô đã dạy hư con bé. Bây giờ bảo bảo nhà anh, trước khi chúng được mười tám tuổi, không cho phép em được gặp bọn chúng!" Tiêu Lăng Phong giận đến kêu to. Mà Tịch Mạt thì cười bò ra ôm lấy hai đứa trẻ mới sinh của anh trai mình: "Bảo bối, về sau lớn lên các con có muốn giống như cô cô đây không vậy?!" Tịch Mạt cười lớn, nhìn Tiêu Lăng Phong vẻ đắc ý.

Al­ice lại như sợ cho thiên hạ chưa đủ loạn liền vỗ tay thao: "Đúng rồi, đúng rồi, bảo hai đứa nhỏ này mau lớn nhanh lên một chút, sau đó chúng ta cùng nhau bắt nạt ba ba!"

"Ông xã, mấy đứa trẻ này có phải là con của anh hay không, em đây cũng không biết, cho dù thế nào bọn chúng vẫn nhất định là con của em!" Diệu Tinh nói xong liền đi tới, ôm lấy Al­ice hôn cô bé liên tục: "Anh luôn luôn ức hiếp, bắt nạt em.. Lần này đổi lại là con gái của em ức hiếp lại anh... Chuyện này, quả thật quá công bằng." 

Diệu Tinh nói xong, tất cả mọi người đều bật cười, tiếng cười cứ thế bay ra ngoài cửa sổ, bay lên trời cao...

( Hết trọn bộ)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.