Hợp Đồng Tình Yêu Nguy Hiểm

Chương 2



Văn phòng sáng sớm mọi người đã truyền tin, phòng kế toán thảo luận chuyện nóng bỏng thấy trên đầu Trần quản lý quấn băng là do chuyện gì?

“Ê, Linh Nhi, nhìn thấy băng quấn trên đầu quản lí không? Là lạ! Bình thường không phải lớn như thế!” Lâm Mĩ Ức một bên nghĩ cười trộm.

“À.” Cô có lệ đáp lại một tiếng, tâm tình phi thường uể oải. Tất cả không thuận lợi, hơn nữa đêm qua điện thoại đường dài của dì thúc giục tiền, khiến cô một đêm chưa chợp mắt. Cô bắt đầu hối hận ngày hôm qua không nhận mười vạn của nam tử xa lạ kia, ít nhất không phải không có lợi.

“Làm sao vậy? Xem cô vẻ mặt gấu mèo, tháng này tiền lương đã phát, tôi thuận đường ngay cả lương của cô cũng lấy cùng! Cầm lấy này.”

“Cám ơn.” Cô không chút để ý mở ra, một đôi mắt mất tinh thần đang nhìn đến số tiền lương, không khỏi trố mắt kinh ngạc.

Một vạn rưỡi? Chỗ kế toán tại sao tính nhầm? Tiền lương giảm nửa chỉ còn một vạn rưỡi, ngay cả trả tiền nhà cũng không đủ. Cô lập tức chạy tới chỗ kế toán, lại nghe lí do “Đây là cấp trên chỉ thị” không đáng để ý tới. Linh Nhi lập tức hiểu được là Trần quản lí gây ra, tiểu nhân đê tiện kia! Cô hướng văn phòng của anh ta đi đến.

“Đây là chuyện gì?” Đem tiền lương đặt ở trên bàn anh ta.

Trần quản lí hút thuốc, hít khói rồi nhả ra, thái độ ngạo mạn khinh bỉ cô.” Tôi không hiểu cô đang nói gì?”

“Tại sao tiền lương của tôi giảm một nửa?” Cô nhẫn nhịn tức giận.

“Tại sao ư?” Anh ta cười đến gian tà. “Tốt nghiệp cấp ba lương chỉ có vạn rưỡi, chiếu theo quy định công ty, tôi không bảo cô đem tiền lương đã lĩnh toàn bộ trả lại đã là may rồi!”

“Nếu lúc trước công ty dùng ba vạn thuê tôi, không có lý do hiện tại mới giảm lương, tôi biết là anh giở trò quỷ, anh không có quyền làm như vậy!”

Anh ta cười lạnh nói: “Tiền lương của cô trả cao là nhờ tôi, cho nên tôi có quyền giảm tiền lương của cô. Hơn nữa, tôi cũng có biện pháp bắt cô lập tức cút đi.”

“Anh mượn việc công báo thù!” Cô tức giận đến run rẩy, đối với gương mặt xấu xí trước mắt cảm thấy ghê tởm.

“Không sai! Tôi chính là việc công báo thù, chẳng những muốn báo thù cho đầu bị thương này, còn muốn cô đem số tiền mượn của tôi trả lại! Đây là biên lai mượn tiền. Hơn nữa cô đã đập hư bình hoa đồ cổ giá trị ba mươi vạn, tổng cộng bốn mươi lăm vạn, lập tức trả tiền!”

Sắc mặt cô trắng bệch, nói: “Bình hoa ba mươi vạn, anh, anh gạt người!”

“Bình hoa của tôi giá trên thị trường hiện tại là năm mươi vạn, tính ba mươi vạn đã là có lương tâm! Đây là cô tự mình chuốc lấy.”

“Tôi... không có tiền.”

“Sớm biết cô không có tiền.” Anh ta cười đến hèn mọn. “Cô chỉ có hai lựa chọn, một là lập tức trả tiền, một cách khác là – dùng thân thể của cô đổi lấy.”

“Tuyệt không!” Cô chán ghét trừng anh ta, hai tay vòng ngực lui một bước dài.

“Một khi đã như vậy thì không có gì để nói! Hạn cho cô ba ngày trả tiền, nếu không chờ ngồi tù đi!”

“Thật đê tiện!”

“Chưa từng nghe qua ‘trên đời này không có bữa cơm ăn mà không phải trả tiền’ sao? Không có người nào mà không thân không thích tự nhiên cho cô mượn tiền cả! Muốn trách thì trách chính cô ngốc, ngay cả chuyện này cũng không hiểu, chỉ là, nếu cô đổi ý, tôi chờ cô.”

Cô không bao giờ muốn gặp tên xấu xí đê tiện kia, xoay người đem tiếng cười tà ác của anh ta để lại phía sau, thoát đi nơi dơ bẩn này, ngay cả thở thêm một chúng cũng chán ghét.

Cô nên làm gì bây giờ? Chi phí phẫu thuật của em họ ép tới cô không thở nổi, hiện tại lại thiếu Trần quản lí bốn mươi lăm vạn, không thể nghi ngờ là họa vô đơn chí (Hoạ ập vào thân), đem cô đẩy vào đường cùng. Ông trời! Cô nên làm gì bây giờ?

Đêm đã khuya, Hách Linh Nhi đi đi lại lại quanh ngã tư đường vắng vẻ, cô không muốn trở về phòng trọ, sợ nhận được điện thoại thúc giục của dì, nhưng lại không có nơi nào đi, đành phải như một âm hồn phiêu đãng đi chung quanh. Đi mệt, liền ngồi ở mép đường, vô thần nhìn phương hướng trước mặt.

Không biết qua bao lâu, một chiếc Benz cao quý dừng ở trước mặt, cô lơ đãng nhìn thoáng qua, hình ảnh này làm cô kinh ngạc, tâm thần mơ hồ dừng lại.

Lái xe mở cửa xe, một cô gái xinh đẹp đang muốn xuống xe, còn chưa bước ra nửa bước, lại bị người đàn ông trong xe kéo về, tham lam hôn môi đỏ mọng của cô ta, cô gái không chút e dè quay lại hôn nồng nhiệt, thậm chí cho người đàn ông xoa nắn ngực căng phồng của cô ấy.

Hách Linh Nhi hoàn toàn ngây dại, đôi nam nữ kia không phải người xa lạ, mà là giám đốc điều hành công ty và tổng giám đốc Lý Tuyết Lôi. Cô hẳn trốn đi, nhưng cô hồn nhiên lại không đủ tỉnh táo, khiến cho Lý Tuyết Lôi đã phát hiện sự tồn tại của cô.

Cô cùng cô ta tầm mắt nhìn nhau, Hách Linh Nhi ngược lại giống có tật giật mình, xoay người bỏ chạy. Bởi vì cô nhìn thấy hình ảnh không nên nhìn, Lý Tuyết Lôi cùng giám đốc điều hành đã có quan hệ. Oa! Cô ôm đầu khóc không ra nước mắt, như thế nào chuyện xui xẻo luôn tìm cô, cô tại sao lại đen đủi như vậy chứ!

Hôm sau, tâm tình hoảng sợ cô vẫn đi làm, làm học sinh ngoan ngoãn nhiều năm cô cũng không vô cớ trốn học, càng không nói đến nghỉ làm, bản năng học sinh tốt khiến cô đi vào công ty, nhưng sớm chuẩn bị tâm lý tốt tuỳ thời bị công ty sa thải, đi đến bước này, có lẽ cô cũng chỉ có thể nghe theo số mệnh quay về lập gia đình...

Không biết khi nào trên bàn lại chất đầy 1 đống văn kiện lớn, tất cả đều là tin tức phức tạp đồng nghiệp giao cho cô. Vì sao vận mệnh lại đầy đọa người như thế? Không ai có thể nghe cô nói, cô nhịn không được trốn vào trong kho khóc trộm. Mỗi người đều lợi dụng sự thiện lương của cô mà đem công việc phiền phức giao cho cô, cô cũng không phải không biết, chỉ trách mình không đủ cứng rắn để từ chối, lại không muốn xun xoe nịnh bợ cấp trên, đem người xấu làm người tốt, mới có thể bị ngụy quân tử khoác da sói lừa.

Có lẽ, cô thật sự không thích hợp cuộc sống ở đô thị giảo quyệt giả nhân giả nghĩa! Nước mắt lại lần nữa rơi xuống, khiến cô không chú ý tới có người vừa mới vào nhìn cô.

“Cô đang khóc vì xã hội này thật vô tình sao?”

Hách Linh Nhi sớm che mũi đỏ hồng vì khóc, sợ hãi nhìn về phía người tới. “Giám đốc....?”

“Một người trốn ở chỗ này khóc, xem ra lại thêm một cô gái bị lừa mất thân.”

“Tôi không có mất thân!” Cô cực lực lắc đầu, nhìn thẳng vào cặp mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng độc đoán.

“Sao?” Lý Tuyết Lôi nghi hoặc quét toàn thân cô, vô tình cười thẳng: “Vẫn là còn trinh? Xem ra Trần quản lí lần này đá đến đồ khó, hiếm khi anh ta thất bại, chỉ là, tôi nghĩ anh ta sẽ không buông tha cô dễ dàng như vậy, anh ta dùng tiền bức cô, có phải hay không?”

“Cô... sớm biết rằng anh ta là người như thế?”

Lý Tuyết Lôi không phủ nhận, thậm chí đối với hành vi của cấp dưới không có biểu hiện cảm xúc phẫn nộ gì.

“Cô là tổng giám đốc, lại cũng là phụ nữ, có thể nào cho phép cấp dưới làm chuyện như thế?”

“Đây là một xã hội ăn thịt người, công ty chỉ tuyển nhân viên có tài cán, chỉ cần kiếm cho công ty số tiền lớn, về phần sinh hoạt cá nhân, công ty một mực không can thiệp. Tôi mặc dù là tổng giám đốc, cũng không có quyền hỏi đến việc riêng của anh ta.”

Cuối cùng trong lời nói có ý ám chỉ điều gì đó, Hách Linh Nhi thật hiểu được ý tứ của cô ta.

“Tối hôm qua cô cùng giám đốc điều hành... Tôi sẽ không nói.”

Lý Tuyết Lôi nghe xong không khỏi bật cười. “Tôi cùng giám đốc trong lúc đó quan hệ cũng không phải bí mật, vợ của anh ta cũng không có gì phàn nàn, cô nghĩ rằng tôi vì việc đó mà khai trừ cô?”

“Ý của cô là...”

Cô ấy đến gần cô, thuận tay vén mấy sợi tóc trên trán cô, tiếng nói ôn hoà. “Cùng là phụ nữ, cũng không đành lòng nhìn thấy một người phụ nữ khác vì tiền mà đi đến đường cùng, tôi cũng không phải là cấp trên tuyệt tình.”

“Tổng giám đốc...”

“Cô thiếu tiền phải không? Nói cho tôi biết sao lại thế này? Có lẽ tôi có thể giúp cô.”

Khi Lý Tuyết Lôi tỏ thái độ ôn nhu, lòng Hách Linh Nhi yên tâm, đem tất cả mọi chuyện nói ra, đương nhiên cũng bao gồm chuyện dì muốn dùng cô đổi lấy phí phẫu thuật.

“Thì ra là như vậy.” Trong mắt của cô ta thoáng qua một chút cười mỉa. “Cô tính làm sao bây giờ?”

“Tôi quyết định gả cho ông chủ đất kia, ít nhất tôi có thể cứu em họ, cũng có thể trả tiền cho Trần quản lí... Trừ cách đó ra tôi không còn cách khác.” Tâm tình lại trầm xuống, gả cho lão bác kia, cũng chỉ là đem thân mình cho một người đàn ông khác, kết quả là đều dùng thân mình đổi lấy tiền.

Ý cười của Lý Tuyết Lôi càng sâu, tiếng nói gợi cảm thấp giọng an ủi: “Kỳ thật sự tình cũng không phải không thể giải quyết, lúc tuyệt vọng nhất luôn có chỗ để sống lại.”

Hách Linh Nhi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn cô, nhưng lại không dám hy vọng quá xa vời. Cô cẩn thận hỏi: “Thật sự có thể giải quyết sao? Cô, cô là nói có biện pháp?”

Lý Tuyết Lôi không cho cô đáp án, nâng lên cằm (càm) của cô xem kỹ. “Khuôn mặt cũng nhìn được, có thể bồi dưỡng thêm.” Lại nhìn nhìn thân thể của cô, đột nhiên sờ bộ ngực của cô.

“Tổng giám đốc...” cô sợ ngây người.

“Bộ ngực rất tròn mềm mại có co dãn, trẻ tuổi thật tốt.”

“Quá, quá khen!” Vội vàng rời khỏi tay của cô ấy, chính mình thối lui 3 bước dài, con ngươi hốt hoảng trừng mắt nhìn tổng giám đốc, cô không phải là đồng tính luyến ái nha!

Lý Tuyết Lôi châm điếu thuốc, chậm rãi nói:

“Con người khi còn sống có đến mấy lần cơ hội, phải xem bản thân có chịu nắm chắc hay không, có chịu bắt lấy cơ hội này hay không? Hiện tại có một công việc, thoải mái lại kiếm nhiều tiền, chỉ cần ký hợp đồng, trước tiên có thể nhận tiển trước, chẳng những giải quyết được tình cảnh khó khăn của cô và phí phẫu thuật, đương nhiên, cũng bao gồm cả tiền cô thiếu Trần quản lí.”

“Thật sự?” Cô nhảy lên trước, lại nghĩ tới cử chỉ quái dị vừa rồi của tổng giám đốc, liền lại hơi chút lui ra phía sau bảo trì khoảng cách thích hợp, cẩn thận hỏi: “Một tháng bao nhiêu tiền?”

“Không nhất định, phải xem năng lực làm việc cá nhân, nếu ông chủ vừa lòng, cô sẽ ở nhà lớn và đi xe hơi cao cấp giống phu nhân, chỉ là – phải xem cô có năng lực này hay không.”

“Tốt như vậy? Là công việc gì?” Hai mắt mở to tràn đầy chờ mong.

“Trợ lý riêng, thuộc loại phục vụ riêng cho cá nhân.”

“Trợ lý riêng giống thư ký?”

“Không khác lắm.”

“Nhưng thư ký đều phải thông minh, phản ứng lại nhanh, mà tôi ngốc như vậy... được không?”

“Cũng không phải ông chủ nào cũng đều cần thư ký thông minh, thư ký săn sóc ôn nhu cũng rất được hoan nghênh, mà cô, vừa vặn là thuộc loại này.”

“Thật vậy chăng?”

“Yên tâm, cô có thể đảm nhiệm. Vậy có muốn hay không?”

“Muốn!” cô vội vàng gật đầu.

“Xác định?”

“Tôi xác định, xin cô cho tôi cơ hội! Tôi nhất định sẽ cố gắng làm.”

Lý Tuyết Lôi trong mắt lộ ra biến hoá kỳ lạ khó lường. Thật sự là cô gái ngây thơ ở nông thôn, đừng hối hận sao lại như vậy, “Đợi lát nữa tan việc, ở bãi đỗ xe chờ tôi.”

“Hôm nay? Tôi... quần áo của tôi không thích hợp, hay là chờ tôi đi về thay quần áo...”

“Không cần, tôi sẽ giúp cô chuẩn bị, đúng giờ ở bãi đỗ xe chờ, không thể muộn.”

Lý Tuyết Lôi ra lệnh độc đoán không cho cô có cơ hội bàn bạc, cô ta không nói thêm gì liền rời khỏi nhà kho. Chỉ bỏ lại Hách Linh Nhi vui sướng, vẫn không thể tin được. Trong cái chết vẫn có đường sống*... Cô thật sự có thể “sống” sao?

(*Nguyên văn: Tuyệt xứ phùng sinh – nếu sai mong các bạn sửa giùm)

“Phỏng vấn nhất định phải mặc như vậy?”

“Phải!”

Hách Linh Nhi kinh ngạc ngượng ngùng nhìn bản thân trong gương, quả thật giống như cả người đều thay đổi, mái tóc uống cong, son môi tươi tắn, cùng với váy bó sát người, ngay cả cô cũng nhìn không ra bản thân!

“Xem ra tôi không nhìn nhầm.” Lý Tuyết Lôi vừa lòng thưởng thức kiệt tác của mình, cô gái nhỏ này trải qua bàn tay của cô, coi như tạm được.

“Mặc như vậy... có thể chứ?” Cô bất an hỏi, hai tay che đậy bộ ngực bị đè ép mà lộ ra.

“Sao thế? Có vấn đề à?”

“Hình như quá lộ liễu...” Ngại ngùng chỉ vào bộ ngực, quần áo bó sát trên người lộ ra đường cong của bầu vú làm cho người ta nghĩ đến cặp nhũ, giấu không được dáng vẻ xinh đẹp động lòng người, váy ngắn dài chưa tới đầu ngối làm lộ ra cặp chân thon thả cân đối. Đối với cô vốn thẹn thùng bảo thủ mà nói, mặc như vậy thật sự quá lộ liễu.

“Nếu muốn có được việc, tất nhiên có rất nhiều người cạnh tranh, muốn giành cơ hội này, ngoại hình cũng là thủ đoạn để người chú ý, nếu không cô đi với một thân ăn mặc bình thường, ông chủ nào muốn dùng cô? Trừ phi – cô nghĩ muốn bỏ đi?”

“Không! Tôi... Tôi nhất định phải giành lấy công việc này này.”

“Như vậy mới đúng.” Lý Tuyết Lôi nâng cằm cô lên mỉm cười trấn an: “Khi phỏng vấn nhớ rõ phải mỉm cười như thế này, nghe theo lời của bọn họ mà làm. Đừng giống như một người nhà quê sợ này sợ nọ, hiểu không?”

Cô ngoan ngoãn mà gật đầu, đem lời nói của Lý Tuyết Lôi ghi nhớ trong lòng.

“Cô gái ngoan.” Cô ta khẽ vuốt đầu cô, lộ ra nụ cười hài lòng.

Các cô đi vào một toà cao ốc, thoạt nhìn như là một công ty, một người đàn ông dẫn các cô đến phòng khách quý, chỉ thấy người đàn ông kia cùng Lý Tuyết Lôi chào hỏi một phen, liền hướng Hách Linh Nhi mỉm cười nói: “Hách tiểu thư, xin mới đi theo tôi.”

Cô ngượng ngùng băn khoăn mà nhìn Lý Tuyết Lôi.

“Đi với anh ta đi, cô gái ngoan, tôi sẽ ở đây chờ cô.”

Liền kiềm chế căng thẳng trong lòng, cô đi theo người đàn ông kia lên tầng cao nhất, bước vào một gian phòng 30 mét vuông*, tầm mắt nhìn bốn phía đều thấy phụ nữ xinh đẹp, ước chừng hơn 20 người, đều ăn mặc trang điểm xinh đẹp giống cô, xinh đẹp, quyến rũ, tao nhã, đủ loại xinh đẹp nào cũng có, làm cô trố mắt há mồm.

(*Nguyên văn: 三十坪大的 – 30 bình đại)

Đến phỏng vấn tất cả đều là những người xinh đẹp, trừ bỏ ở khuôn mặt xinh đẹp ra, dáng người lại là hạng nhất, trái lại chính cô thật sự là nhìn bình thường đến đáng thương, lòng tự tin của cô không khỏi mất bình tĩnh. Nhưng người khác cũng không cho rằng cô nhìn bình thường, làn da của Hách Linh Nhi vô cùng mịn màng tỉ mỉ, mặc dù không nhìn ra đường cong dáng người, nhưng cũng hoạt bát đáng yêu, làm người ta ghen tỵ nhất chính là độ tuổi của cô, độ tuổi toả ra sự quyến rũ ngây thơ không dính bụi trần. Ở giữa những đoá hoa xinh đẹp chờ người hái, cô như là nụ hoa chưa nở toả ra hương thơm tinh khiết.

Hách Linh Nhi bị dẫn tới một vị trí trong đó, cùng mọi người song song ngồi chờ. Một cô gái tiến vào, nhìn mọi người xung quanh ở chỗ này, liền cung kính tuyên bố qua loa:

“Mời các tiểu thư đến phòng bên cạnh để kiểm tra sức khoẻ.” Những lời này lập tức đưa tới tiếng lẩm bẩm trách mắng. Kiểm tra sức khoẻ? Vẻ mặt Hách Linh Nhi mờ mịt, chưa từng nghe qua người ta khi phỏng vấn muốn kiểm tra sức khoẻ, cũng nghe được tiếng những cô gái khác vui đùa.

“Kiểm tra sức khoẻ? Lại muốn chơi loại này!”

“Sợ chúng tôi có ‘bệnh’ đi!”

“Không, chắc là muốn kiểm tra chúng ta có chặt hay không, có đủ co dãn hay không?”

Những tiếng cười mờ ám vang lên, Hách Linh Nhi nghe không hiểu ra sao, vì sao cô nghe không hiểu nói lời các cô ấy nói? Chẳng lẽ mình thật sự ngu ngốc như vậy sao? Lòng tin của cô dao động hơn.

Đợi mọi người đi vào phòng kiểm tra sức khoẻ, không hẹn mà cùng cởi áo, tháo thắt lưng thì cô thiếu chút nữa bị dọa chết khiếp. Kiểm tra sức khoẻ muốn cởi sạch toàn bộ? Không thể nào! Trở tay không kịp cô nhìn trước mắt một hai vú đứng thẳng trợn mắt há hốc mồm, nhanh bắt lấy vạt áo chính mình đứng ngây tại chỗ.

“Xin... Xin hỏi... Thật là phải cởi sao...” Quay qua hỏi cô gái đứng kế bên.

Cô ta kia liếc cô một cái, không khách khí mà đánh giá từ trên xuống dưới.

“Vô nghĩa, không cởi thì làm sao kiểm tra? Vớ vẩn!” Quay đầu một cái không hề để ý cô.

Cô không dám hỏi lại, yên lặng cởi quần áo ra, rất chậm, rất chậm, còn trộm nhìn quanh sợ người ta nhìn. Nhưng những người phụ nữ khác đều làm duyên làm dáng, trên mặt các cô tràn ngập tự tin, cũng kiêu ngạo vì dáng người, hoàn toàn không cần quần áo che thân.

Phương Nghị ở bên kia tấm kính thưởng thức cảnh tưởng kiều diễm, liếc mắt một cái thì chú ý tới sự tồn tại của Hách Linh Nhi, nhận ra cô chính là cô gái ngày đó lái xe thiếu chút nữa đụng vào, bề ngoài quyến rự thật đúng là cách biệt một trời một vực với vẻ ngoài quê mùa ngày ấy, không thể tưởng được cô còn có dáng vẻ này! Không khỏi khiến anh hứng thú dạt dào.

Kỳ thật muốn anh không chú ý đến cô cũng khó, bởi vì ở giữa phần đông những người phụ nữ cử chỉ to gan, chỉ có cô có vẻ nao núng thẹn thùng, mỗi khi cởi một phần quần áo thì giống như muốn tính mạng của cô. Hơn nữa khi còn lại nội y thì tay cô chậm chạp không quyết tâm cởi xuống không biết nên cởi áo ngực và quần lót thế nào, lại thỉnh thoảng trố mắt sợ hãi nhìn những người phụ nữ khác, vẻ mặt ngạc nhiên giống như lạc vào khu vườn lớn.

Phương Nghị nhịn không được cười nhẹ ra tiếng, biểu tình của cô gái nhỏ này cũng thật buồn cười. Giơ tay nhấc chân che dấu không được chuyện cô thật vẫn là xử nữ.

“Chủ tịch, làm sao vậy?” ở một bên, Y đại tỷ tò mò nhìn anh, cô là người đại diện nổi danh, chuyên giới thiệu tình nhân hoặc phụ nữ đồng hành cho đại gia có tiền. Tuyển tình nhân lần này cũng là một mình cô ôm lấy mọi việc, tất cả tìm đến đều là mặt hàng tốt nhất.

“Không có gì.” Tạm thu tươi cười, nhưng một đôi mắt lạnh lùng này loé lên ý cười thu hồi không kịp.

Con mắt Y đại tỷ tò mò mà nhìn trên mặt anh, thật là lạ! Lần đầu tiên nhìn thấy Phương tiên sinh tươi cười, thì ra đỉnh núi quanh năm đóng băng cũng có lúc tan đi.

“Ấn tượng đầu tiên có vừa mắt không? Các cô ấy là tôi lựa chọn tỉ mỉ đó!” Y đại tỷ vừa nói vừa quan sát vị chủ tịch trẻ tuổi đẹp trai này. Đây chính là lần đầu tiên cô gặp được người đàn ông trầm ổn như vậy, nhìn thấy nhiều người đẹp trần truồng ở trước mặt bay lượn như vậy, vậy mà còn có thể bình tĩnh như thế! Nếu mà là mấy ông chủ khác nhìn, sớm đã chảy nước miếng đầy đất, háo sắc ghé vào gương nhìn, thậm chí còn có đàn ông dục hỏa đốt người, tiết ra quần tại chỗ.

Người đàn ông trước mắt này nếu không phải bị lãnh cảm chính là có chỗ có vấn đề, nếu không người nào có định lực tốt như vậy? Mặt hàng lần này cô tuyển tốt hơn lúc trước gấp mười lần nha! Phương Nghị thưởng thức, thần sắc tự nhiên làm cho người ta nhìn không ra tâm tư.

“Lần này không có ngôi sao hoặc diễn viên đúng không?”

“Tất nhiên! tất nhiên! Làm theo yêu cầu của ngài, không tìm ngôi sao hay diễn viên, không có lý lịch xấu, đã được điều tra sạch sẽ, tuyệt không lây bệnh qua đường sinh dục.”

“Người ngoài nói rằng người mà Y đại tỷ giới thiệu đều là chất lượng hạn nhất.”

Cô vội vàng dùng tiếng nói khiêu khích mị hoặc nói:

“Người phụ nữ xinh đẹp tóc ngắn có ba nốt ruồi son, là tiếp viên hàng không đó. Còn cái người mà tóc dài mắt bồ câu bên phải, đã từng học múa, công phu trên giường rất cao, còn có kia...”

“Cô gái uốn tóc ở góc khuất nhất bên trái là lai lịch gì?” Lười nghe nhiều như vậy, trực tiếp đưa ra nghi vấn với thân phận của Hách Linh Nhi, xem ra cô không giống như là tình nguyện làm tình nhân.

“Người phụ nữ kia? Anh nói cô ta à! Cô... Cô...” Hả? Là một gương mặt lạ hoắc? Y đại tỷ lập tức bảo thủ hạ đưa tới tin tức, đột nhiên chọn một cô gái không có danh tiếng gì, hại miệng lưỡi trơn tru của cô cũng nhất thời luống cuống.

Phương Nghị trực tiếp xem kỹ lại tin tức vừa nhận. “ Hách Linh Nhi, mười tám tuổi, người Bình Đông, cha mẹ sớm mất, gởi nuôi ở nhà dượng, trước mặt làm cho chi nhánh ở Đài Loan của tập đoàn Phương Dân, đảm nhiệm chức vụ kế toán, tháng trước thi đậu đại học T. Muốn làm tình nhân vì thiếu tiền cho biểu đệ giải phẫu và trả nợ.”

Thì ra cô ta tên Hách Linh Nhi, là viên chức công ty anh, theo tin tức đưa tới, không thể nghi ngờ là một người mới học nghề bước vào đời. Bối cảnh đơn giản, cá tính đơn thuần, lại là xử nữ sạch sẽ, rất phù hợp điều kiện của anh.

“Liền chọn cô ta đi.” Gọn gàng quyết định, quăng tư liệu trả lại cho Y đại tỷ.

Y đại tỉ cao hứng nhanh tiếp lời: “Như vậy ngày mai đem cô ta đưa đến chỗ anh muốn, có muốn ký hợp đồng dùng thử trước cho đỡ phiền toái sau này không?”

Cô hiểu rõ yêu cầu của Phương Nghị đối với tình nhân; người phụ nữ phiền toái miễn thứ cho kẻ bất tài, trừ bỏ cung cấp sinh lý, anh ta không cần người phụ nữ không an phận, nếu không thể tận tâm làm tốt bổn phận tình nhân, tùy hứng đòi có tình cảm với anh ta, thì sẽ tạo thành chuyện phiền phức cho anh ta.

Bởi vậy Y đại tỷ vì bảo đảm mong muốn của khách hàng, làm cái gọi là hợp đồng phục vụ của tình nhân. Nếu cố chủ* không hài lòng hoặc mất hứng thú với tình nhân, hợp đồng tới kỳ hạn liền ngưng hẳn, cũng có thể bỏ hợp đồng và bồi thường tiền trước thời gian. Nếu tình nhân tiếp tục dây dưa, Y đại tỷ ở công ty cố vấn tình nhân tức sẽ ra mặt giải quyết thay cho cố chủ, tuyệt không làm cho cố chủ bị phiền phức. Bởi vậy kinh doanh của cô phát triển không ngừng, được khen ngợi ở giữa tầng lớp thượng lưu, rất nhiều nhân vật kinh doanh nổi tiếng được cô giới thiệu người đẹp mà thuận lợi làm vợ bé.

(*Cố chủ: Chủ mướn, người mướn tình nhân)


Nói đến phiền phức của cố chủ, mấy tình nhân trước đây của Phương Nghị, đều là cô phái người ra mặt giải quyết. Phương Nghị là một trùm buôn bán thế hệ mới, ngoại trừ là người ở giới thượng lưu. Tướng mạo của anh ta rất anh tuấn tuyệt đối có thể dễ dàng khiến người phụ nữ phục tùng, vì điểm này nên cuối cùng tình nhân đều không thể tự kềm chế yêu thương anh, bắt đầu đòi tình cảm của anh. Nhưng anh ta không cần người phụ nữ thương anh ta, cho nên anh ta không kết hôn, chỉ tìm tình nhân để giải quyết nhu cầu. Nếu phụ nữ nào vượt quá bổn phận, anh ta sẽ không chút nào lưu tình mà bỏ hợp đồng. Bởi vậy mỗi một tình nhân mới trước đây của anh ta đều không vượt qua hai tháng đã ‘chết non’ (thất bại).

Y đại tỷ hiểu biết tình huống, đương nhiên phòng bị trước vì anh ta, trước ký hợp đồng nửa tháng thử dung để lo trước tai hoạ, nếu không dọa khách quý chạy mất thì tổn thất rất lớn.

Anh trầm ngâm một lát. “Xem biểu hiện của cô ta thế nào rồi nói sau.”

Mặc dù không có quá nhiều tâm tư đặt ở trên người tình nhân, nhưng cũng không lập tức hạ quyết định.

“Tốt, tôi sẽ đem ’vật phẩm’ đóng gói tốt rồi đưa đến.”

“Tôi đã kêu người, sáng mai chuyển tiền cho cô.”

“Cám ơn! Cám ơn Phương tiên sinh!” Cô cúi người tiễn khách, trên mặt khó nén tình cảm mừng như điên, lại phát tài!

Đi khỏi lầu cao ốc, lái xe chờ lệnh sớm đã chờ lâu, Phương Nghị ngồi vào ghế sau, biểu tình cẩn thận nghiêm khắc, mới thoáng thả lỏng. Chỉ mong lần này tuyển người phụ nữ không cần tìm phiền toái, công việc của anh rất bận rộn, không rảnh luôn vì chuyện chọn tình nhân mà lãng phí thời gian.

Hách Linh Nhi, chỉ mong cô là cô gái thức thời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.