- Thưa ông, mọi người trong nhà đang bàn tán nhau chuyện cô Lan có thai với cậu Trí. Cô Lan hiện giờ đã dọn về ở cùng cậu Trí.
- Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi
- Dạ …vậy chuyện của cậu Trí thì sao ạ?
- Mọi chuyện cứ để tự thằng Trí giải quyết. Tôi muốn xem nó làm thế nào.
- Nhưng nếu giải quyết ko ổn thoả thì chuyện này sẽ ảnh hưởng đến công ty chúng ta.
- Ừmh…Cậu nói cũng đúng…. cậu điều tra cho tôi về cái thai của con Lan, điều tra kĩ càng cho tôi nhé.
- Vâng, tôi hiểu.
***
Nó đem cái bát đã sạch nhẵn xuống lầu
- Diss mẹ, con đó có thai rồi
- Sao mày biết?
- Thằng Minh gọi cho tao, nó nói hôm nay nó sang công ty nhà thằng Trí lấy đồ án, nó đứng ngoài cửa thì vô tình nghe thấy trợ lí Nam nói với bố thằng Trí
- Êh tụi bây hay tại con Lan có thai nên thằng Trí bắt buộc phải lấy nó?
- Hahahaha, mày có điên ko Việt. Thằng Trí đâu phải hạng có trách nhiệm trong mấy chuyện như thế. Mà nếu đúng thế thì tại sao nó ko nói với tụi mình.
- Ờh, mày nói cũng đúng
Xoảng……
” Có thai? “……………………
……………………..
“Chị Lan có thai?”…………………….
………………………..
“Anh Trí có con cùng chị Lan ư? “………….
- My, em ko sao chứ
- Ko sao ạ, em bị vuột tay thôi mà, xin lỗi anh Việt nha
- Ờh, ko vấn đề gì đâu em. Người đẹp làm vỡ bát thì thằng Việt nó ko trách đâu.
- Mày nhiều chuyện quá
Có vẻ mọi chuyện đang nghiêm trọng dần, tôi có thể thấy được điều đó qua nét mặt của My. Chắc có lẽ cô bé đã nghe được chuyện lúc nãy chúng tôi nói.
- Thôi, em lên lầu nằm nghỉ nhé.
- Êh thằng Phong kia, mày khôn thế? Lần nào đưa người đẹp lên phòng mày cũng giành là sao?
- Mày lại lắm chuyện nữa àh. Mau dọn đống này đi!
- Ơh tại sao lại là tao?
- Tại mày ú
****
Nó ngồi thừ trên mép giường, Phong nhìn nó, khuôn mặt có vẻ lo lắng.
Gìơ đây nó ko muốn khóc, ko muốn buồn chỉ thấy như mình ko còn gì để bận tâm nữa. Cũng chẳng biết tại sao lại thế, chắc vì chuyện này cũng bình thường như cân đường hộp sữa ấy nhỉ.
Đến cưới nhau họ cũng đã chuẩn bị cả rồi thì có thai chắc cũng là một phần sẵn có trong kế hoạch của họ. Nếu có gì đáng để bận tâm thì chắc có lẽ chính là việc tại sao nó lại là người cuối cùng biết chuyện này và nó cũng là người phải chấp nhận một nỗi đau ko thể nào nguôi nổi.
Ánh hoàng hôn vành cam chiếu xuyên vào phòng, khuôn mặt My vô hồn nhìn ra cửa sổ, ánh mắt như rời khỏi thực tại.
- Nếu em muốn khóc thì cứ khóc thoải mái đi, em cứ như thế này mãi anh lo lắng lắm.
- Chắc em sẽ về Canada, em cảm thấy nơi đây ngột ngạt lắm, ở đây chỗ nào cũng khiến em đau buồn cả. Có lẽ em nên quay trở về Canada, trở về nơi thực sự của em.
Nó nói thật nhanh, nhanh đến độ ko kịp thở. Nó sợ nó nói chậm
thì trái tim đang kêu gào cùa nó sẽ ngăn chặn ý nghĩ cương quyết đang ngày càng lung lay trong đầu.
Tôi ngồi câm lặng nhìn My, từ đầu tôi đã biết chắc chắn sẽ đến lúc cô ấy vuột mất
khỏi tay tôi, àh mà là rời khỏi cuộc sống của tôi mới đúng chứ, bởi vì tôi chưa bao giờ có được cô ấy.
- Anh đưa em về nhà anh Trí được ko, em muốn lấy một số thứ.
- Nếu anh nói em hãy ở lại vì anh thì em có đồng ý ở lại ko?
- Sao ạ?
- Thôi ko có gì, em thay áo đi, anh đưa em về.
Lúc nãy anh Phong nói gì nhỉ? Mà thôi, nó phải chuẩn bị để trở về nơi đó, có lẽ là lần cuối cùng nó được thấy anh và nơi đã gắn bó nó với anh suốt thời gian qua.
****
- Ơh My! Em đi đâu cả đêm thế?
- Em đến nhà bạn.
- Bạn nào thế My?
Nó trả lời một cách qua loa, nó ko muốn nói chuyện một chút nào với chị Lan, nó ích kỉ thế đấy. Nó ghét chị Lan kinh khủng. Nó leo vội lên cầu thang
- Em đi đâu thế?
- Em lên phòng lấy một số thứ là đi ngay, chị đừng lo
- Em định đi đâu nữa?
- Về Canada
Nó dừng bước quay ngoắt lại nhìn chị Lan, điệu bộ quan tâm giả tạo ấy khiến nó muốn đến đánh vào mặt chị ta cho thoả mãn uất ức mấy hôm nay.
- Sao em lại về lúc này? Chị và anh Trí đã dời ngày cưới vào tuần sau rồi, em ko định uống ly rượu em chồng của chị àh?
- Ko phải tháng sau ư?
- Tại chị…. có thai rồi nên cần cưới gấp, em biết tin vui này chưa?
- Biết rồi
- Ai nói cho em mà nhanh thế?
Ôi trời! bà ấy còn cười khúc khích kiểu như “Ta đây đã thắng rồi nhé, con chíp con kia” Nó điên lên được
- Dạ, em biết rồi thưa chị, chả phải bà chị vừa mới nói đấy sao. Em có việc bận phải về Canada nên ko ăn song hỷ của hai nguời được. Nhân đây em chúc hai người luôn hạnh phúc vui vẻ đến hết đời. Thế nhé!
Nó nói một mạch, hậm hực đi lên cầu thang
Đã gần 6 giờ tối nhưng tôi vẫn chưa muốn về nhà, thật sự là ko muốn về chút nào. Mỗi tối về trước cổng nhà đều có người chờ sẵn, có người nấu ăn sẵn, tất cả đều hoàn hảo chỉ chờ phụ vụ tôi. Nhưng những thứ đó đều ko có hơi ấm của em, tôi sẵn sàng đánh đổi bữa cơm thơm nóng đầy đủ của Lan để lấy lại giây phút hai đứa cùng ngóng mũi đợi bà hai, hay cả những lúc chúng ta giành nhau cái tivi vào mỗi chủ nhật. Tôi cũng sẽ tự nguyện xin đổi lại để được lấy mỗi tối nằm ngủ cách li nửa giường với em, đổi luôn cả những cử chỉ yêu thương Lan dành cho tôi để thấy được hình ảnh mỗi lúc em tức giận, chun mũi xin xỏ tôi điều gì đó.
Tôi mãi mê chìm đắm trong hình ảnh của em rồi chợt như nhận ra, tôi còn một thứ khác cần quan tâm. Một thứ thực tế hơn em lúc này. Lan cần tôi hơn em, nghĩ đến Lan tôi lại cảm thấy não nề. Nhìn đồng hồ, xách cặp, bước ra khỏi công ty, tôi biết hôm nay chắc chắn mình sẽ lại ko thể ngủ được, vì cạnh tôi ko phải là em!
Part 2
Kéo vali xuống lầu, nó nhìn cảnh vật xung quanh, mỗi góc mỗi nơi này đều tràn ngập hình ảnh của anh. Lần cuối cùng nó vẫn ko gặp đ ược anh, chắc có lẽ tụi nó hữu duyên vô phận.
Hít một hơi dài, nó lặng lẽ quay lưng kéo vali bước ra cổng
Tạm biệt anh, giấc mơ bây giờ chia đôi
Nước mắt rơi, vẫn còn rơi hoài
Định mệnh ơi, hãy cho anh được yên vui
Chớ đau buồn, cho tình yêu này………….
( Trích Sad Noel – Yeniie)
Mưa rơi trên mái tôn nghe lộp bộp Bầu trời đêm xám xịt, không một vì sao nào ló dạng, chắc có lẽ cơn mưa tối nay sẽ lâu tạnh, nó vén nhẹ tấm mành mỏng, nhìn mưa rơi mà nó nao lòng, mưa đêm lúc nào cũng buồn như thế. Mưa đem theo gió, gió thổi hiu hắt, từng luồng gió lạnh khoảng lấp dần không gian ấm áp của căn phòng.
Sáng sớm mai nó sẽ phải rời khỏi đây, nó đi rồi anh có nhớ nó không? Có muốn giữ nó ở lại không? Nó lại mơ tưởng đến cái viễn cảnh được gặp anh, nó mong được thấy anh lắm. Đã hai ngày rồi nó chưa được thấy Trí, chưa được nghe tiếng Trí và nó chỉ mong sẽ được thấy anh một lần nữa thôi, chỉ một lần thôi. Liệu ông trời có giúp nó……………………………..
- Anh Trí, thấy cái áo này hợp hơn hay cái này?
My đang làm gì thế? 3 ngày rồi, đã 3 ngày – con số lớn nhất mà tôi phải chịu đựng sau 6 tháng ở cạnh My. Lần đầu tiên tôi phải xa cô bé lâu như thế.
- Anh Trí, anh có nghe em nói không?
- Anh đang nghe đây này
- Thế anh xem áo cưới nào đẹp hơn?
- Cái này
Tôi cũng chả biết mình vừa nói gì, tâm trí tôi giờ lởn vởn ở đâu tôi cũng không biết.
9:30 AM, Sân bay Tân Sơn Nhất
- Em đi nhé, cảm ơn tất cả mọi người
Lần lượt nó ôm chào tạm biệt tất cả mọi người. Những con người nó yêu quý.
- Đặc biệt là anh, cám ơn anh rất nhiều anh Phong ạ.
- Em đi bình an nhé.
- Vâng ạ
Nó đưa mắt ra xa tìm kiếm một hình bóng quen thuộc.
Nhưng VÔ VỌNG!
Không hề có anh, anh không đến. Người nó mong chờ không xuất hiện, nó
cố gắng nấn ná, cố gắng tự an ủi mình: Có lẽ điều kì diệu sẽ xuất hiện với nó.
Đang ngồi dài cổ đợi Lan thay ra thử vào chừng vài chục bộ áo cưới thì điện thoại tôi reo.
- Alô, tao nghe đây. Chuyện gì thế?
- ……………………………..
- Mày nói gì?
- ……………………….
- Tao đến ngay
Không kịp lấy cái áo vest, tôi bấm số gọi trợ lí Nam đem xe sang đón tôi đến sân bay.
- Anh định đi đâu thế?
- Anh có việc phải đi ngay
- Đi đâu? Chúng ta chưa thử áo xong mà
- Việc ở công ty, rất khẩn cấp. Anh phải đi ngay
- Chuyện của My phải không?
- Sao em biết?
- Em biết chuyện và em đã giấu anh, vì em sợ, sợ anh sẽ lại vì nó mà bỏ em một lần nữa
- Anh ko có thời gian đâu đôi co với em
- Nếu anh đi ngay bây giờ anh chắc chắn sẽ hối hận
- Dù bây giờ trời có sập xuống anh cũng nhất định phải đi
Tôi vội chạy ra xe, Lan kéo tôi lại, nài nỉ
- Anh ơi, đừng mà. Xin một lần thôi, vì con chúng ta nha anh. Một lần thôi
- Xin lỗi, anh không thể. Anh phải gặp My lần cuối cùng
- Anh……anh phải chịu trách nhiệm với em.
- Anh sẽ chịu trách nhiệm với em, nhưng không phải là bây giờ, còn không em muốn làm gì thì tuỳ em, anh nhất định
phải gặp My.
Tôi chui vào xe, luôn miệng thúc giục trợ lí Nam chạy nhanh. Nếu đã không thể gi ữ em ở lại thì ít nhất anh cũng phải một lần đối mặt với tình cảm thật của mình, không thể cứ chạy trốn thế này mãi được. Khi nghe thằng Phong báo tin em sẽ trở về Canada mãi mãi thì anh đã biết em là ai, em quan trọng như thế nào đối với anh.
- Sao ko chạy nữa trợ lí Nam
- Dạ thưa cậu, ở phía trước kẹt xe dữ lắm, chắc phải đợi khá lâu
- Mở cửa……… Nhanh lên …………..tôi bảo cậu mở cửa……………
T ôi lao khỏi xe và bắt đầu chạy, chạy hết sức mình có thể. Ánh nắng gay gắt khiến đôi chân tôi nặng dần, mồ hôi rịn ra đầy người, bết cả tóc, tôi thở ngày càng gấp gáp.
Mệt
Rất mệt
Nhưng tôi vẫn chạy
” – Anh ăn con cá này đi, em ăn con này
- Nhưng con này bé tí teo, anh không thích
- Đã bảo là ăn con này mà
- Không! anh phải ăn con này
- Không! em ăn con này, anh ăn con kia đi
- Không trả con cá to lại cho anh
- Àh thế bây giờ có ăn con cá kia không thì bào
- Không
Phật….
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, em cắn anh àh
- Chết chưa, bây giờ em sẽ ăn con cá này hôhôhôhô”
” – Anh nằm xê ra coi, bên kia là của anh, bên đây là của em
- Đây là giường anh cơ mà, em làm gì mà lấn sang nhiều thế
- Em đã để cái gối ôm ở giữa rồi đấy. Mỗi người một bên là đúng rồi
- Anh cứ nằm sang đấy làm gì nào, đến ngủ cũng không để người ta yên, y như cách ly mấy thằng bất lực
- Không nằm sang bên kia đi
- Mệt quá, anh ngủ rồi
- Xích qua bên kia xem”…………………
6 tháng, 6 tháng kỉ niệm, 6 tháng bên nhau, 15552000 giây ở cạnh nhau
Tất cả, tất cả như tràn ngập về trước mắt anh
Không thể dừng lại đ ược, không dừng lại được, tôi phải đến, phải giữ lấy hạnh phúc nhỏ nhoi của mình. Đợi anh nhé ……. đợi anh nhé My!
“Chuyến bay mang mã số ESC – 502 bay từ TP *** – Việt Nam đến TP Toronto – Canada sẽ khởi hành vào lúc 9h35 phút…..”
- Đến giờ rồi em phải đi đây.
Nó xoay sang Phong dúi vào tay Phong một bức thư nhỏ