Hợp Hoan - Bán Duyến Phi Điểu Bán Duyên Quân

Chương 27: [H]



Chỉ một ngụm thôi, sau đó nàng sẽ cố nhịn. Nàng nhẹ nhàng xốc chăn lên, thấy Tần Hợp Hoan ngủ không chút phòng bị, ánh trăng mỏng manh chiếu xuống thân cô như tiên nữ hạ phàm. Cô nằm nghiêng, chiếc váy ngủ mê người vì sát thủ Bạch khảy mà đầu ngực ló lên. Một bên khác bị váy ngủ che lại, đầu ngực bên dưới nhô lên cho thấy sự tồn tại của mình. Dáng vẻ này vừa dâʍ đãиɠ vừa thuần khiết.

Sát thủ Bạch không kiềm được nuốt nước miếng, không biết vì sao, rõ ràng đã ân ái rất nhiều lần với Tần Hợp Hoan nhưng nàng vẫn không ngừng mê mẩn thân thể của cô. Tựa như chỉ cần nhìn thôi du͙ƈ vọиɠ trong người lập tức sinh sôi, nàng khẽ bắt tay Tần Hợp Hoan đặt lên cự vật của mình.

Dù Tần Hợp Hoan đang ngủ nhưng vẫn không ảnh hưởng sát thủ Bạch tự biên tự diễn. Môi nàng dán đến môi Tần Hợp Hoan, sau đó dán lên cả thân nàng. Cái lạnh của mùa đông lập tức được thân thể ấm áp của Tần Hợp Hoan xua tan, cũng vì sát thủ Bạch lấy mất chăn, Tần Hợp Hoan vô thức dán gần đến nàng.


Nàng hôn lên mặt Tần Hợp Hoan, hôn lên môi cô, sau đó trượt xuống, mở miệng hút ngực Tần Hợp Hoan. Nàng cẩn thận như sợ Tần Hợp Hoan sẽ vì hành động của nàng mà tỉnh giấc.

Nhưng tất cả đều không xảy ra, Tần Hợp Hoan chỉ khẽ nhíu mày, hơi đẩy đầu sát thủ Bạch ra. Đùi cô vì kɦoáı ƈảʍ mà khẽ mở, sát thủ Bạch không biết rốt cuộc là Tần Hợp Hoan đã tỉnh hay đang ngủ, hiện tại nàng chỉ muốn chiếm lấy Tần Hợp Hoan.

Nhìn Tần Hợp Hoan không có phản ứng, nàng tiếp tục hút lấy, dùng đầu lưỡi đùa nghịch đầu ngực kia, tạo thêm nhiều cảm giác mãnh liệt hơn.

Tần Hợp Hoan đang ngủ vô thức mở hai chân ra, thân thể làm ra phản ứng nguyên thủy. Cũng vì thân thể cô đã tiếp nhận sát thủ Bạch, theo từng đợt kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hai chân cô tách ra để sát thủ Bạch có thể tiến vào.


Sát thủ Bạch thở dốc, nàng trượt xuống, kéo qυầи ɭóŧ của Tần Hợp Hoan ra, nhìn thấy chất lỏng đang chảy bên trong, còn tỏa ra hương vị mê người. Mà nơi riêng tư kia, dù bị sát thủ Bạch va chạm bao nhiêu lần, vẫn đẹp động lòng người khiến nàng không nhịn được muốn nhấm nháp hai cánh hoa đó vào miệng.

Nhưng nàng không làm, du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt chiếm cứ lý trí nàng, hơn nữa Tần Hợp Hoan cũng bị sát thủ Bạch khơi mào du͙ƈ vọиɠ, cô ôm lấy vai sát thủ Bạch, không ngừng cọ nàng, khẽ chạm vào âm đế rồi tách hai cánh hoa ra chậm rãi tiến vào.

Sát thủ Bạch thống khổ rên lên, nơi riêng tư của Tần Hợp Hoan thật thoải mái, nàng hôn lên da thịt cô, hận không thể liếm toàn bộ của cô. Nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, nàng bắt lấy hông Tần Hợp Hoan, dùng cự vật đỉnh vào trung tâm.


Tần Hợp Hoan khẽ rên, như không ý thức được hành động của sát thủ Bạch, có lẽ cô vẫn cho rằng mình đang mơ, không phản kháng, miệng hơi mở ra, hơi thở gợi cảm, cực nóng. Sát thủ Bạch va chạm nơi tư mật của cô, hận không thể vào được nơi sâu nhất của Tần Hợp Hoan để tiếng rên của cô có thể tràn ngập bên tai mình.

Dù Tần Hợp Hoan đang say ngủ nhưng vẫn bị sát thủ Bạch mãnh liệt làm cho tỉnh giấc.

"Đồ ngốc! Mau lấy cái kia của em ra khỏi người chị!" Tần Hợp Hoan đánh nàng, cô bỗng nhận ra trong lúc mình ngủ chó con nhà mình đã bò lên người mình làm càn.

Nhưng, dù cô kháng cự thế nào, thân thể vẫn có cảm giác. Động tác của sát thủ Bạch làm cô rên lên, làm cô muốn chết vì kɦoáı ƈảʍ, cảm xúc hiện tại của cô đã bị sát thủ Bạch chi phối, cô rõ ràng đã dạy dỗ chó con nhưng hiện tại lại không có tác dụng.
Cô muốn đánh sát thủ Bạch thêm lần nữa nhưng cảm giác tay mình bị trói lại mà cô như mặc người xâu xé, sát thủ Bạch va chạm hạ thể của cô, mỗi lần ra vào đều như có dòng điện chạy khắp người.

"Người mù, em không dừng được, thật thoải mái, bên trong thoải mái quá." Sát thủ Bạch than khóc, nàng biết mình như vậy là không đúng, nhưng bản năng của thân thể làm nàng không kìm được. Nàng muốn Tần Hợp Hoan, muốn cùng cô ân ái nhiều lần, thậm chí muốn mãi cắm trong thân thể của Tần Hợp Hoan.

"Cút ra ngoài cho chị! Em...... em đây là cưỡиɠ ɠiαи.....Dưới tình huống chị không cho phép." Tần Hợp Hoan kháng cự, dù thân thể bị sát thủ Bạch làm cho kɦoáı ƈảʍ không ngừng nhưng cô ghét cảm giác bị chi phối này. Nếu không kháng cự, người bị dạy dỗ chính là cô.

Cô không thể khuất phục kɦoáı ƈảʍ này, cô mới không muốn làm chó con như sát thủ Bạch.
Nhưng Tần Hợp Hoan có mắng thế nào cũng không có hiệu quả với sát thủ Bạch, nàng chuyển động cự vật, lần thứ hai xâm lấn bên trong Tần Hợp Hoan, sau đó đỉnh lên trên, kɦoáı ƈảʍ mãnh liệt làm Tần Hợp Hoan mất ý thức.

"Ha..... Em là chó con không có giáo dưỡng.....ai cho phép em như vậy...." Ý thức của Tần Hợp Hoan càng ngày càng xa, cô không thể tiếp tục độc miệng, những lời nói kia như càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ động tác của sát thủ Bạch.

Nàng ra sức quấy, có thể nghe được tiếng nước khi giao hợp, sát thủ Bạch nói: "Người mù, em là chó, em không có não, em chỉ muốn làm chị."

Nàng như thật sự cam chịu là chó, giờ khắc này, đè trên người Tần Hợp Hoan, bắt lấy tay cô, tiếp tục đỉnh bên trong Tần Hợp Hoan.

Tư thế thay đổi khiến Tần Hợp Hoan hít hà, rõ ràng sát thủ Bạch mới là chó nhưng hiện tại, cô lại hoàn toàn bị chó con này chi phối. Cô bị sát thủ Bạch đè dưới thân, đôi tay hoàn toàn bị khống chế, cô ngẩng đầu, ngực theo động tác của sát thủ Bạch lên xuống không ngừng.
"Không muốn..... không muốn tư thế này....." Tần Hợp Hoan sợ hãi. "Tên chó con này, không muốn tư thế này.....aaaaa....... chị giận thật đấy....." Nhưng thân thể như phản bội Tần Hợp Hoan, mật nước theo sự ra vào không ngừng phun trào, kɦoáı ƈảʍ từ tư thế phía sau còn mãnh liệt hơn cả tư thế bị đè lên cửa sổ ân ái ngày hôm qua.

Mỗi lần đi vào, cự vật đều cắm vào chỗ sâu nhất, toàn thân cô bắt đầu hơi co rút.

"Người mù, người mù, thật sự rất thích chị." Sát thủ Bạch tiếp tục nói ra cảm nhận của mình, đây là lần đầu tiên nàng nói ra tâm trạng thật sự của mình cho Tần Hợp Hoan.

Dù thân thể bị Tần Hợp Hoan làm cho mệt mỏi nhưng với nàng, được nắm quyền chủ động, nàng muốn thực hiện nhiều tư thế hơn.

"Đồ ngốc! Dù em nói vậy...... chị cũng sẽ không....." Tần Hợp Hoan kháng cự, dù lần đầu tiên sát thủ Bạch nói thích cô khiến cô cảm động muốn khóc nhưng cô không muốn vứt bỏ mặt mũi của Tần đại pháp y.
Cô hẳn phải là nữ vương chi phối sát thủ Bạch, dù sát thủ Bạch làm cô sắp cao trào nhưng vẫn không nên.....

Đáng tiếc, kɦoáı ƈảʍ bắt đầu xâm lấn lý trí của Tần Hợp Hoan.

"Không muốn..... không muốn, chị tuyệt đối sẽ không cao trào vì đồ vật dơ bẩn này của em." Tần Hợp Hoan tiếp tục mắng sát thủ Bạch, hiện tại cô chỉ có thể dùng những lời này kéo lại chút lý trí cuối cùng. Kɦoáı ƈảʍ trong thân đến cực hạn, cô ngẩng đầu rên lớn, cả người bắt đầu run rẩy.

Sát thủ Bạch không ngừng lại, tiếp tục mạnh mẽ ra vào, nàng cảm nhận được nơi riêng tư kia đang gắt gao cắn cự vật của mình. Nàng càng ra sức, Tần Hợp Hoan càng đong đưa mãnh liệt, hai má trắng nõn cũng nhiễm đỏ.

Như được ủng hộ, sát thủ Bạch tiếp tục đong đưa vòng eo, nàng hy vọng làm cho Tần Hợp Hoan cảm nhận nhiều vui sướng hơn.
Sau hai lần cao trào, Tần Hợp Hoan ra sức đánh sát thủ Bạch nhưng vẫn cao trào lần thứ ba.

Lần thứ hai, lần thứ ba, khi thân thể vẫn còn mẫn cảm, sát thủ Bạch lại tiếp tục đùa giỡn bên trong, đến lần cao trào thứ năm, Tần Hợp Hoa hôn mê ngất xỉu.

Sát thủ Bạch khiếp sợ, nàng từng nghe qua cưỡиɠ ɠiαи đến chết nhưng không ngờ ân ái cũng sẽ chết, nàng lo lắng kiểm tra tình trạng của Tần Hợp Hoan, thấy cô đã ngừng thở.

"Người mù, em không phải cố ý..... chị không thể chết được......" Ý thức được mình làm ra một việc rất nghiêm trọng, sát thủ Bạch mếu máo, nàng chưa bao giờ biết ân ái sẽ khiến người ta chết đi.

Tần Hợp Hoan không giả nổi nữa, cô vốn muốn trừng phạt sát thủ Bạch nhưng cô phát hiện mình đùa quá phận.

Nghĩ rồi, cô mở mắt, trịnh trọng cảnh cáo sát thủ Bạch: "Em nghe rõ cho chị, về sau tuyệt đối không được cưỡиɠ ɠiαи chị!"
"Nhưng chị rất hưởng thụ mà!"

Sát thủ Bạch vô tội chớp mắt, nàng cảm thấy vừa rồi Tần Hợp Hoan kêu lên rất vui sướng.

Tần Hợp Hoan đỏ mặt, sát thủ Bạch ngẫu nhiên không theo lẽ thường, thật sự làm thân thể cô có được nhiều kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Nhưng cô tuyệt sẽ không thừa nhận!

"Không có, một chút cũng không có!"

"Nhưng......."

Sát thủ Bạch vẫn không thể hiểu được, nàng cảm giác mình không thể hiểu được người lớn như Tần Hợp Hoan.

"Còn muốn ân ái nữa không?"

"Muốn."

"Vậy ngủ!" Cô thật sự không muốn tiếp tục đề tài này với sát thủ Bạch nên đành dùng tuyệt kỹ cuối cùng.

Sát thủ Bạch lập tức ngậm miệng nhưng vẫn không hiểu cách làm việc của người lớn, cô chỉ có thể nhớ lại quá trình vừa rồi, không cách nào biết được mình làm sai chỗ nào.

Mà Tần Hợp Hoan lại không ngủ, cô hận nghiến răng nghiến lợi với hành động của sát thủ Bạch, tên đáng chết này thật sự không có chút thường thức nào.
"Không có thường thức." Tần Hợp Hoan nghĩ đến câu này, khóe môi hơi cong như nghĩ ra được kế hoạch mới dạy dỗ sát thủ Bạch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.