Hợp Hoan - Bán Duyến Phi Điểu Bán Duyên Quân

Chương 8



Mà con lang này đang bước nhanh trên đường, biểu tình trên mặt không ngoài dự đoán chính là bực bội.

Đêm qua bị Tần Hợp Hoan lay động làm cho chết đi sống lại, hôm nay còn nhìn một màn thay quần áo miễn phí, nói không khó chịu tuyệt đối không có khả năng. Nàng muốn tùy tiện tìm vài tên du côn lưu manh trên đường đem tính dục trong người chuyển hóa thành sát ý.

Nhưng nàng đồng thời hiểu được, mặt mình hiện tại không có bất kỳ ngụy trang nào, là diện mạo mộc, khiến nàng rất bất an. Sát thủ Bạch chạy như bay đến nhà "Đồ xấu xí", đem dung dịch lần thứ hai bôi lên mặt, lúc này tâm trạng nàng mới khôi phục lại.

Chỉ có trở thành người khác mới khiến nàng an tâm.

"Đồ xấu xí" nhìn nàng cười lớn, bởi vì lúc còn rất nhỏ đã bị vứt bỏ ở chỗ này tự mình sinh hoạt, đại não của nàng dần thoái hóa, không thể nói chuyện, nhìn thấy sát thủ Bạch cũng chỉ kêu ân ân a a.


Nhưng cũng bởi vì "Đồ xấu xí" cùng nàng đều là quái vật khiến nàng cảm thấy không sợ hãi.

"Đồ xấu xí" bắt đầu chia đồ ăn cho nàng, đồ ăn là từ trong thùng rác nhặt lên, đến hộp của không có, ngay cả như vậy, nàng vẫn xem như bảo bối đưa cho sát thủ Bạch.

"Tôi lấy đồ ăn của tôi đổi với cô." Sát thủ Bạch lấy từ trong ngăn tủ ra đồ ăn vặt được mua từ vài ngày trước đó, đem đồ ăn rách nát kia đổi lấy.

Mặt trên còn có mùi mốc cho thấy đã ở trong thùng rác hai ngày trở lên. Sát thủ Bạch nhìn "Đồ xấu xí" đang ăn ngấu nghiến thì đem đồ ăn trong tay bỏ vào WC. Chỉ có ở chỗ này, "Đồ xấu xí" mới không đến lấy.

Ngay sau đó, nàng mở TV lên, xem tin tức quốc tế, muốn biết những lão nhân vượt giới kia còn nghĩ đến việc bản thân đang ở nơi của sát thủ liên hoàn không. Thực đáng tiếc, kênh tin tức quốc tế đang phát tiết mục già cỗi, không chỉ có vậy, món quà sinh nhật nàng chuẩn bị một tháng - nhân thể mưa sao băng, cũng hoàn toàn bị giấu đi.


Nghĩ đến Phương Nhan, sát thủ Bạch liền cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, nàng cùng với những điều tra viên khác bất đồng. Nàng xinh đẹp, thông minh, có đôi mắt làm say lòng người, đặc biệt là thời điểm tức giận, phẫn nộ, cặp mắt đó tràn ngập linh tính.

Quan trọng nhất là, từ lần đầu tiên nhìn thấy cái nháy mắt của Phương Nhan, sát thủ Bạch cảm thấy chính mình hình như yêu thích nữ nhân.

Cho nên khi nàng biết Phương Nhan từ M quốc trở về Hoa Hạ, nàng liền đi theo. Vì học tập Hoa Hạ ngữ, nàng an tĩnh một thời gian mà Phương Nhan sau khi trở về cục cảnh sát lại như diều gặp gió, đến nỗi hiện tại, nàng còn đang cùng mọi người điều tra một vụ gϊếŧ người.

Nạn nhân đều là tiểu thư cho nên Phương Nhan giả trang thành gái điếm.

Sát thủ Bạch suy nghĩ một hồi, nàng mở một chiếc TV cũ lên, màn hình lập tức hiện lên hình ảnh các đường phố. Đây là camera của nhóm cảnh sát theo dõi Thiên Sứ phố, sát thủ Bạch thông qua đó quan sát Phương Nhan.


Nhưng hôm nay, nàng trở về quá muộn, Phương Nhan sớm đã rời khỏi căn nhà nhỏ hẹp ở Thiên Sứ phố. Sát thủ Bạch mất đi hứng thú quan sát, tắt TV, rời khỏi nhà, đi bộ lang thang không có mục đích.

Màn đêm dần buông xuống, sát thủ Bạch trở nên hưng phấn, đối với nàng mà nói, ban đêm là thời điểm tốt nhất. Nàng mặc trang phục nam nhân xuất hiện ở Thiên Sứ phố, đi qua nhiều tiểu thư, cuối cùng đứng ở trước mặt Phương Nhan.

"Tiểu thư, bao nhiêu tiền một đêm?" Giọng nói sát thủ Bạch biến đổi, ngay cả mặt nạ trên mặt cũng là mô phỏng theo mặt nạ nàng dùng ba ngày trước. Phương Nhan cũng nhận ra chính mình nhưng lại không phải loại nhận ra mà sát thủ Bạch muốn.

"Xin lỗi quý khách, tôi có khách rồi." Nói đến đây, một nam nhân xuất hiện, Phương Nhan liền bắt tay với hắn đi lên lầu.
Sát thủ Bạch cũng không thèm để ý, lại tiếp tục dùng cách đó nói với một tiểu thư đứng cách đó không xa.

Tiểu thư cười với sát thủ Bạch, sát thủ Bạch tiến lên, vẫn câu hỏi đó: "Tiểu thư, một đêm bao nhiêu tiền?"

"Ba trăm, ai ai ai, đừng đi!" Sát thủ Bạch nghe được giá liền xoay người muốn rời đi, tiểu thư kia cực lực giữ nàng lại, cuối cùng, sát thủ Bạch theo nàng lên lầu.

Nơi này cách âm không được tốt, nơi nơi đều có thể nghe thấy tiếng giao hoan nhưng bởi vì là tiểu thư, các nàng giao hoan mất đi phần linh hồn. Sát thủ Bạch cảm thấy không thoải mái, tâm tình của nàng trở nên bực bội.

Rốt cuộc, tiểu thư kia cùng sát thủ Bạch lên lầu, vừa cởϊ qυầи áo vừa nói: "Không thể hôn môi, nếu chơi SM hoặc những thứ khác thì phải thêm tiền gấp đôi..." Tiểu thư chết lặng nói ra những lời đã nói không biết bao nhiêu lần, sát thủ Bạch cảm thấy hứng thú cho nên nhìn chằm chằm thân hình của tiểu thư.
Nàng thực gầy, lại không phải loại gầy khỏe mạnh, phảng phất có thể nhìn thấy xương sườn. Ngực nàng đã bắt đầu rủ xuống, màu của đầu ngực hơi tối khiến cho người ta không thoải mái. Sát thủ Bạch một chút cũng không có du͙ƈ vọиɠ như hôm qua, thậm chí cảm thấy buồn nôn, ghê tởm.

Khi nữ nhân kia tới gần, nàng bắt đầu chuẩn bị cởϊ qυầи sát thủ Bạch, sát thủ Bạch đột nhiên đẩy nàng, lạnh lùng nói: "Tôi bao cô không phải để cùng làm chuyện này, tôi hỏi cô, cô biết nữ nhân vừa rồi?"

Tiểu thư có chút tức giận, bất mãn nói: "Lại hỏi về nữ nhân kia!"

Sát thủ Bạch thấy được trọng điểm, "Ý cô là còn có nam nhân khác đến hỏi?"

Ánh mắt nàng nhìn về phía sát thủ Bạch, hoàn toàn không che giấy sự cay nghiệt cùng độc miệng của nàng, oán giận nói: "Đúng vậy, nơi đó của nam nhân kia siêu cấp nhỏ khiến tôi cảm thấy không thoải mái chưa nói đến người cũng keo kiệt."
Sát thủ Bạch lấy ví tiền ra, bỏ xuống hai tờ tiền, híp mắt nói: "Cô có thể đi, tôi một mình ở chỗ này một chút."

Nữ nhân kia chưa từ bỏ ý định tiếp tục nói, "Bao đêm chỉ cần năm trăm."

Nghe thế, sát thủ Bạch lạnh lùng nhìn nàng, nữ nhân kia lập tức đi ra khỏi cửa, bên ngoài còn có thể nghe được âm thanh nàng mắng.

"Mẹ nó, đều bị Lý Viên Viên đáng chết kia hấp dẫn! Sớm muộn gì mình cũng gϊếŧ nó vì dám lấy đi chén cơm của mình."

*Lý Viên Viên chính là Phương Nhan nha.

Sát thủ Bạch nghe thấy những lời này khẽ lắc đầu, nàng biết, nếu nữ nhân này thực sự đối với Lý Viên Viên kia làm vậy, nàng phỏng chừng sẽ không thấy được ánh mặt trời ngày mai. Nhưng đây cũng không phải trọng điểm mà sát thủ Bạch quan tâm, nàng ở trong phòng trang bị thiết bị nghe lén, men theo một đường khác đi xuống, lại ở trước mặt một cảnh sát mặc thường phục lắc lư một vòng, lúc này mới rời khỏi Thiên Sứ phố, đi tới nghĩa trang.
Nơi này là chung điểm của Thiên Sứ phố, nằm ở ngay núi, phía trên núi có một nơi hỏa táng, mỗi ngày không biết có bao nhiêu thi thể bị kéo đến đây để hỏa táng. Vì vậy nơi này tràn mùi kỳ quái, nhưng đối với sát thủ Bạch mà nói, mùi hương này khiến nàng yên tâm.

Nàng tiếp tục đi về phía trước, nhìn thấy phòng người mù còn sáng đèn, cửa sổ đột ngột mở ra, tựa như để nghênh đón một vị khách phương xa nào đó. Sát thủ Bạch ôm những vật dụng hàng ngày vừa mua đưa trước ngực, sau đó kéo mặt tường thủy quản bên cạnh, vài cái liền bò lên nơi cư trú của người mù trên lầu ba.

Khiến sát thủ Bạch thất vọng chính là người mù hôm nay đã tắm xong.

"Cô về rồi à?"

"Ân." Sát thủ Bạch đem những đồ dùng cá nhân để xuống, muốn ngồi lên giường, liền bị chặn lại.
"Cô quên lời tôi rồi sao? Hơn nữa, trên người cô có hương vị ghê tởm quá nặng."

"Nga, vậy tôi đi tắm." Sát thủ Bạch đáp ứng, vừa nói vừa nghĩ muốn cởi đi chiếc áo khoác nam của mình.

"Cô đến phố đèn đỏ Thiên Sứ phố."

Sát thủ Bạch ngửi mùi hương trên người, cảm giác trên người có mùi hoa vị nhàn nhạt, lại không có hương vị đặc biệt, "Người mù, cô vậy mà cũng có thể ngửi ra được."

Tần Hợp Hoan nhịn không được cười lạnh, "Ở Thiên Đường đang có án mạng, có liên quan đến tiểu thư, các nàng đều dùng loại nước hoa giá rẻ, thích nhất là dùng hương hoa hồng."

Sát thủ Bạch trầm mặc, cảm thấy người mù này có chút lợi hại. Nàng cảm thấy bản thân nên nói gì đó, không thể cứ luôn để Tần Hợp Hoan dắt mũi.

"Vậy cô nói xem, tôi ở Thiên Sứ phố làm gì?"

"Cô lại đây một chút."
Sát thủ Bạch nghe lời tới gần, cảm giác được Tần Hợp Hoan cùng chính mình gần nhau, người cô tỏa ra mùi hương của sữa tắm Bạch Trì, quanh quẩn bên trong xoang mũi, phảng phất như một tín hiệu thúc giục. Sát thủ Bạch cả người cứng đờ, nàng không rõ vì sao mùi hương trên người Tần Hợp Hoan lại hấp dẫn như vậy.

Nhưng Tần Hợp Hoan hoàn toàn không biết sự khẩn trương của sát thủ Bạch, cô dựa rất gần, không sợ người trước mặt có cảm giác thẹn thùng.

"Cô tìm tiểu thư để lên giường."

Sát thủ Bạch cười trộm, nàng phát hiện Tần Hợp Hoan nói sai rồi, nàng quả thật tìm tiểu thư, cũng đã tiến vào phòng của người đó nhưng lại không phát sinh bất kỳ quan hệ nào.

"Không, hai người không lên giường, tôi không ngửi được hương vị động dục."

"Hương vị động dục?"

"Đúng vậy, hương vị động dục của cô... Nói cách khác, thời điểm cô nhìn tôi chằm chằm tối qua...." Sát thủ Bạch che miệng Tần Hợp Hoan lại, cảm giác cách nói của nữ nhân này thật muốn mạng. Tần Hợp Hoan lại cười, nàng lấy tay sát thủ Bạch ra, tiếp tục nói: "Chẳng lẽ tối qua tôi tắm không khiến cho cô động tâm sao, tôi rõ ràng ra sức như vậy mà."
Cô bắt đầu bày ra bộ dáng ủy khuất, muốn đem kẻ ngu ngốc trước mặt đùa giỡn.

"Cái này, có chút cảm giác..." Sát thủ Bạch thành thật đem suy nghĩ nội tâm của mình nói ra liền cảm giác được Tần Hợp Hoan tiến về phía mình càng lúc càng gần. Đôi tay cô ôm lấy cổ sát thủ Bạch, cười nói: "Muốn sao?"

"Sao?"

"Muốn cùng tôi làʍ ŧìиɦ sao?"

Ngôn ngữ lộ liễu như vậy khiến sát thủ Bạch không biết phải làm sao nhưng cảm giác mùi hương này quá thơm, nàng vẫn nhịn không được gật đầu, lại nhớ ra Tần Hợp Hoan trước mặt là người mù.

"Nếu vậy..." Tần Hợp Hoan dán bên tai sát thủ Bạch, hơi thở cô khiến cả người sát thủ Bạch tê dại, nàng đứng ở bên kia, cứng đờ tựa như binh lính chuẩn bị chịu chết. Tay Tần Hợp Hoan bắt đầu chậm rãi di chuyển xuống dưới, đến ngực thì dừng lại, cô ôn nhu nói: "Vậy thì ở trong mơ mà làm đi."
Nói xong cô đẩy sát thủ Bạch ra, đi về phía giường, không quan tâm người phía sau có biểu tình gì, tâm thái gì. Huống chi, cô cũng không nhìn thấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.