Đang mơ màng về mỹ nữ, thì một đám quan binh kéo đến bao vây lấy hắn, kéo hắn ra khỏi thực tại.
Đầu lĩnh quan binh Thượng Quan Chí mang trường đao ngồi tại trên lưng một đầu tam giai đỉnh phong Hoàng Kim Hổ, mở tấm tấm hình trong tay ra nhìn, sau đó nhìn Cố Phi hỏi: " Ngươi là Cố Phi? "
" Không phải, ta gọi Sở Khanh, ta không biết Cố Phi mà ngươi nói là ai! " Cố Phi đáp, quạt giấy thu vào hệ thống.
" Hừ, còn chối, ngươi cho ta là kẻ mù sao? " Thượng Quan Chí ném tấm lệnh truy nã trong tay xuống, nguyên hình ảnh Cố Phi mở ra rõ rõ ràng ràng.
" Oa, tên này như thế nào lại giống ta như đúc vậy? Chẳng lẽ là huynh đệ song sinh thất lạc nhiều năm trước? " Cố Phi kinh ngạc hô.
" Hỗn trướng! "
Thượng Quan Chí thấy vậy, lửa giận sôi trào, hắn đường đường là Phó đường chủ Hình đường, bất kỳ cái gì tội phạm, chỉ cần mình ra mặt, trên cơ bản đều sẽ thúc thủ chịu trói, không nghĩ tới lần này một tên thiếu niên mười mấy hai mươi tuổi, cũng dám cùng mình đối nghịch đùa giỡn lưu manh.
Địa Nguyên Cảnh khí tức trong nháy mắt bạo phát đi ra, Thượng Quan Chí nguyên khí hóa thành một cự trảo hướng phía Cố Phi vồ tới.
Cố Phi phản ứng cực nhanh, Thân hình hóa thành một cỗ như gió lốc né tránh cự trảo, nhảy lên thật cao hướng mặt Thượng Quan Chí một quyền đấm xuống.
Thượng Quan Chí không ngờ một cái Hóa Nguyên Cảnh lại có thể né tránh mình chiêu thức, hơn nữa còn dám phản công.
Hắn tức giận đánh ra một chưởng ngăn đón.
Chưởng pháp của Thượng Quan Chí va chạm quyền pháp của Cố Phi, nhưng là quyền pháp của Cố Phi không có một chút lực lượng, Cố Phi bị hắn một chưởng đánh bay mất hút. Phía xa còn truyền lại một câu: " Ngốc quan gia, cảm ơn... "
" Khốn kiếp! "
" Truy... "
Thượng Quan Chí tức giận tím mặt, cưỡi Hoàng Kim Hổ với tốc độ tên bắn lướt đi. Đám binh linh cũng thúc dục Linh Mã cực tốc đuổi theo hướng Cố Phi bị đánh bay.
Đuổi đến tường thành, cả đám dừng lại, thần thức phóng loạn trong đám dân chúng xung quanh, bất quá Cố Phi cái bóng cũng không thấy.
" Mẹ kiếp, trốn nhanh thật... "
Thượng Quan Chí tức giận mắng to, hắn không biết rằng Cố Phi đã đeo dịch dung mặt nạ, phong thái ung dung đi bộ cách hắn không xa.
Muốn ăn liền ăn, Cố Phi nghĩ không cần đi đến Cực Nhạc Lâu, ăn ở đâu chả được, hắn ghé vào một tửu lâu gần nhất.
Ăn uống no say, hắn tìm một cây đại thụ, phi thân lên, lấy vãi che mắt đánh một giấc, tựa như lãng tử Lệnh Hồ Xung một dạng vậy.
Lúc mở mắt ra, màn đêm đã buông xuống, Cố Phi nhảy xuống, đạp Tật Phong Bộ lướt đi như gió trong đêm, hướng về Thành Chủ Phủ mà đi.
Hắn mục tiêu chính là thành chủ nữ nhi Hạ Hiểu Lam, theo trong đầu ký ức, thành chủ nữ nhi được xưng là Phù Đô Thành đệ nhất mỹ nữ, sắc đẹp nghiên nước nghiên thành hoa nhường nguyệt thẹn.
Gần mười phút sau, Cố Phi có mặt trước thành chủ phủ, dán lên người Ẩn Thân Phù, đi xuyên qua một rừng thần thức.
Mất chín trâu hai hổ công sức mới tìm đến phòng Hạ Hiểu Lam.
Hắn lặng yên không một tiếng động từ cửa sổ nhảy vào bên trong, Hạ Hiểu Lam đang ngồi trên giường đả tọa tu luyện.
Ánh trăng mờ ảo chiếu vào gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng làm Cố Phi ngây người mấy chục giây.
" Lời đồn thật không sai, nàng quả nhiên là tuyệt sắc giai nhân!!! "
Cố Phi nhịn không được mà lẩm bẩm.
Hạ Hiểu Lam nghe tiếng người, nàng mở mắt ra, phát hiện trước mặt một cái anh tuấn nam tử đang đứng nhìn mình, nàng không khỏi hoa dung thất sắc, theo bản năng há mồm muốn gọi, nhưng Cố Phi ra tay như điện, nhanh chóng điểm huyệt đạo khiến nàng không thể động đậy, miệng càng không thể nói.
Một cái dâm tặc không có hiện đại xã hội pháp luật ước thúc sẽ làm nên chuyện gì? Không cần động não cũng biết.
Hai tay Cố Phi loạn động, Hạ Hiểu Lam y phục rất nhanh bị cởi bỏ, nàng ta ánh mắt căm phẫn nhìn Cố Phi, nhưng hắn mặt kệ.
Tấm thân trắng nõn nà lộ ra, hai đồi núi kiêu ngạo đập vào ánh mắt của hắn, trong nháy mắt nhìn chòng chọc vào đó.
Hô hấp dần nhanh hơn, Tim đập gia tốc, t*ng trùng vọt lên não, theo ban đầu suy nghĩ chỉ đến đơn thuần xem một chút dần thay đổi.
Miệng của hắn chậm chậm tiếng đến hôn lên ngực Hạ Hiểu Lam, lúc này, nước mắt của nàng rơi lã chã, miệng không thể phát ra tiếng vì đã bị điểm huyệt.
Hoan ái mà chỉ có một người làm thì đâu có thú vị, Cố Phi nhét một viên xuân dược vào miệng Hạ Hiểu Lam.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Hạ Hiểu Lam lý trí đã bị dục vọng chiếm mất, hơi thở gấp gáp.
Cố Phi giải huyệt cho nàng, nàng liền lao vào hôn lấy hắn, bản năng động vật được giải tỏa.
Một nam một nữ quấn lấy nhau.
Trong phòng Hạ Hiểu Lam ai dám phóng thần thức nhìn bậy, cho nên cả hai triền miên mà không ai hay biết, đội ngũ tuần tra vẫn tuần tra, Cố Phi chịch vẫn chịch.
Trong phòng vang lên tiếng thở nặng nề cùng du dương tiếng rên réo trong trẻo.
Tinh thần lực kinh nghiệm cùng điểm tích lũy chậm rãi tăng lên.
Hai tiếng sau!
Hạ Hiểu Lam nằm trên giường, toàn thân lòa lỗ run run, dư âm còn đó chưa biến mất.
Khuôn mặt đỏ bừng như quả táo, ánh mắt mê ly, đờ đẫn nhìn chòng chọc Cố Phi.
Khí tức thiếu nữ thanh xuân biến mất, thay vào đó là thành thục phong vận thiếu phụ, một loại vừa trải qua thần long tẩy lễ.
" Ngươi rốt cuộc là ai? tại sao phải đối với ta như vậy??? "
Thật lâu sau, Hạ Hiểu Lam nhìn qua bên cạnh người lấy đi lần đầu của mình, cả người run lên, giọng nói thật yếu ớt mềm mại.
Cũng chính nàng không biết nên lấy thái độ gì khi đối mặt với người nam tử lấy đi trinh tiết lần đầu này của mình.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, nàng chỉ cảm giác phía dưới bị thứ ‘kỳ lạ’ xâm nhập, sau đó một trận tê dại, sung sướng như lên thiên đàng truyền đến. Loại này cảm giác như đứa bé ăn phải kẹo ngọt, muốn dừng mà dừng không được, liếm nó ngọt mới biết ngon.
Sau trận trải qua mưa gió, rốt cuộc nàng hiểu ra mẫu thân mỗi đêm rên rĩ kêu la là vì chuyện gì.
" Ta gọi Tây Môn Khánh, còn gì sao phải làm như vậy, tất nhiên là vì nàng xinh đẹp, hắc hắc... "
" Đêm mai ta lại đến... "
Cố Phi mặc xong y phục bỏ lại một câu, lắc mình nhảy khỏi cửa sổ, Ẩn Thân Phù kích hoạt, biến mất trong đêm tối.
Rời khỏi phủ thành chủ, hắn hướng Lưu gia thôn đạp Tật Phong Bộ lướt đi, Hạ Hiểu Kỳ đã kiệt sức, hắn cũng không thể ép nàng, cho nên đến Lưu gia thôn tìm Tô Ái Linh vui vẻ thôi.