Hơp Thể Song Tu

Chương 121: Cửu chuyển luyện đan sư!



Bước đầu tiên, trên người Minh Tước, phác họa ra quanh trăm đạo trận văn. 

Bước thứ hai, đem hư độc, từng chút một dẫn vào trong trận văn, chỉ chừa một ít, cung cấp cho kim đan tu vi Minh Tước đi thôn phệ, phong ấn những thứ khác! 

Bước đầu tiên, phác họa trận văn, không cho có một chút sai sót nào. Lấy thần niệm cùng trận đạo tu vi của Ninh Phàm mà nói không khó. Nhưng bước thứ hai, lại dính tới bước chia lìa phong ấn cùng chia lìa hư độc... Bước này, Ninh Phàm không nắm chắc quá nhiều, dù sau khi hắn cho Minh Tước hôn mê, ăn vào mấy loại hỏa chúc tính vạn năm linh dược, nắm chặc vẫn không tới bảy thành. 

Hỏa uy quanh mình áp chế hư độc càng mãnh liệt, thì góp phần thành công cho việc phong ấn hư độc càng lớn. 

Ninh Phàm đứng trên một khối hỏa thạch nóng bỏng, nhìn nham tương xanh đậm dưới chân, sau khi trầm ngâm chốc lát, một tay ôm Minh Tước vào trong ngực, một tay kia lái Hắc Ma viêm hộ thể, nhảy một cái, nhảy vào bên trong dung nham. 

Chìm nghỉm. Càng đi xuống, dung nham hỏa uy càng thịnh, mà pháp lực của Ninh Phàm trong quá trình ngăn cản hỏa uy, hao tổn cực nhanh. Hắn lấy ra một cây vạn năm linh dược, được đặt tên là Huyền Chi, nhẹ nhàng cắn một cái, lập tức pháp lực dồi dào lên. 

Vạn năm Huyền Chi... một loại vạn năm linh dược hiếm thấy trực tiếp ăn vào, không cách nào đề thăng tu vi nhưng có thể khôi phục nhanh chóng pháp lực. Giá cả của nó cực kỳ đắt tiền, tầm thường nguyên anh tu sĩ cũng chưa chắc là có thể ăn nổi. 

Huyền Chi này do Minh La cung cấp, Ninh Phàm đương nhiên không có một tia đau lòng. Giờ phút này cứu người làm đầu, hết thảy linh dược lãng phí cũng không đáng nhắc tới. 

Pháp lực lần lượt hao tổn, lần lượt dồi dào, mỗi một lần cũng khiến pháp lực của Ninh Phàm càng ngưng luyện. Đáy của nham tương, Ninh Phàm thu thế đi, không lặn xuống dưới nữa, vạn năm Huyền Chi đã ăn hết một phần ba. Nếu lặn xuống nữa, pháp lực của mình, chưa chắc đủ trở lại bên ngoài núi lửa. 

Nơi đây hỏa uy mạnh mẽ, vượt xa Ninh Phàm dự trù, dưới hỏa uy chỗ này, hư độc trong cơ thể Minh Tước cũng không thể không bị áp chế. Tỷ lệ thành công Ninh Phàm phong ấn hư độc lần nữa đề thăng! 

Ánh mắt của hắn lẫm liệt, điểm ra một đạo Hắc Viêm, nâng lên thân thể của Minh Tước, thần niệm vào trong cơ thể của nàng ấy, lập tức bắt đầu bị đông cứng. 

Thủ đoạn kỳ dị đông kết thần niệm này cùng cảm ngộ ở vũ đường của Minh phần tầng thứ hai như thông suốt. Xem ra lúc ấy, thần niệm của Ninh Phàm sở dĩ bị đông, chính là nguyên nhân này. 

Nhưng nơi đây, không phải tầng thứ hai vũ đường, mà Ninh Phàm, càng thôn phệ Hắc Ma viêm địa mạch yêu hỏa! Hắc Viêm chợt lóe trong mắt của hắn, sự đông cứng trên thần niệm khoảnh khắc hòa tan. Thần niệm trong cơ thể Minh Tước, dè đặt dọc theo kinh mạch tạt qua, từng chút một đem hư độc dẫn vào bên trong trận văn ở ngoài cơ thể. 

Một đạo, hai đạo... Mười đạo! 

Hai mươi đạo, ba mươi đạo... Thẳng đến đạo thứ bốn mươi ba! 

Ninh Phàm từ đầu đến cuối toàn bộ tinh thần chăm chú, chẳng phân biệt được một tia thần niệm hắn dùng, hư độc cũng bị hắn từ từ dẫn dắt, hoàn thành phong ấn xong bốn mươi ba mạch. 

Chẳng qua là giờ khắc này, một đạo nguy cơ sống chết chợt truyền tới từ phía sau lưng... Từng tiếng thú hống, lại là hỏa linh thành hình bên trong núi lửa. 

Những hỏa linh này, đều là thân thể của hỏa diễm xanh đen, mỗi một cái chỉ là tu vi cấp dung linh... Nhưng nếu đánh lén, từng cái hỏa linh pháp thuật, đánh trên người Ninh Phàm, mặc dù có luyện thể cảnh giới của ngân quang nhập vào cơ thể, hắn vẫn phải lập tức trọng thương... Mà bốn mươi ba tiên mạch phong độc, suýt nữa thất bại! 

- Chính là hỏa linh, tìm cái chết đi!

Giữa chân mày của hắn lạnh lẽo, vỗ một cái vào thiên linh, gọi ra hết niệm phách hóa thân! 

Một đạo nhân ảnh màu đen, từ trong cơ thể Ninh Phàm bước ra một bước, dung mạo của hắn độc nhất vô nhị cùng Ninh Phàm, trên nửa bên mặt, tựa hồ nhiều mấy đạo văn lộ huyền dị. Mà thần sắc của hắn mang sát cơ cùng tức giận, khí thế cấp nửa bước nguyên anh, càn quét trong biển lửa! 

- Hỏa linh nào mới vừa rồi làm bị thương ta, cản trở ta cứu người, tìm cái chết đi!

Hóa thân Ninh Phàm, như quỷ mỵ tạt qua, mỗi một chỉ điểm xuống, pháp lực mênh mông tản ra, nhất định có mấy cái hỏa linh bạo thể mà chết. Sau khi những hỏa linh đó bạo thể, thỉnh thoảng sẽ sinh ra một loại linh châu màu đỏ... Hóa thân Ninh Phàm cất linh châu đó vào trên tay, mắt lộ ra hàn mang. 

- Yêu đan... Chỉ có tru diệt kim đan yêu vật, mới có thể đạt được yêu đan của đối phương... Những hỏa linh này, xem ra có một ít đã đạt đến bên bờ đột phá kim đan... Đáng tiếc, chọc ta, các ngươi cuộc đời này không còn còn cơ hội sống kết đan!

Hóa thân Ninh Phàm quay đầu, đối với nhân thân Ninh Phàm nói:

- Ngươi lần nữa cứu Minh Tước, ta đi giết người!

- Yên tâm.

Một người một hóa thân này là một cái hồn phách chia thành hai người... Hai người đều không tính là Ninh Phàm, phải nói hai người cũng chỉ tính một nửa Ninh Phàm. Tay trái cùng tay phải, sẽ không bao giờ tranh chấp... Hai người, chính là bộ phận bất đồng của Ninh Phàm tạo thành. 

Rất nhiều trên toái hư tu sĩ, thích tế luyện hóa thân thứ hai... Bởi vì, thế gian chỉ có mình, tuyệt đối không phản bội mình. Bọn họ tu đạo cả đời, thật cẩn thận, quay đầu lại ai cũng không tin, chỉ tin mình. 

Hóa thân là mình, phân thân là huyễn tượng... Loại huyền diệu này, khó mà nói. 

Chẳng qua là sau khi hóa thân Ninh Phàm vào sâu nham tương hơn, từng trận tiếng gào thảm giết hại, dần dần đi xa. 

Mà xa xa, thân người Ninh Phàm vẫn bất động thanh sắc, phong ấn hư độc cho tiểu Minh Tước.

Thương thế không nhẹ... Nhưng giờ phút này Ninh Phàm căn bản không có thời gian chữa thương, hắn miễn cưỡng đè ép thương thế, cứu người! 

- Bính ca... Cám ơn huynh... Huynh thật tốt...

Minh Tước hôn mê, mơ mơ hồ hồ mở hai mắt ra, đối với Ninh Phàm cười một tiếng ngọt ngào. 

- Không cần tạ ta... Đau không?

- Không... Không đau...

Phong ấn hư độc là một chuyện cực kỳ đau đớn, nhưng Minh Tước, vẫn là làm ra nụ cười lơ đãng. 

Đây là một cô bé kiên cường. 

- Chịu đựng một chút, rất nhanh thôi... Phong ấn xong hư độc, ta luyện bính cho nàng ăn.

Giọng của Ninh Phàm dỗ dành đứa trẻ, mà trong mắt Minh Tước, nhất thời có mong đợi sự đau đớn đó dường như cũng không đau. 

- Nhất định nha!

Năm mươi đạo, sáu mươi đạo... Đạo thứ chín mươi chín... 

Ninh Phàm phong ấn hư độc, bởi vì thương thế khó mà hoàn mỹ, nhưng cuối cùng hoàn thành chín mươi chín đạo phong ấn... Một đạo cuối cùng, đem tất cả phong ấn xuyên qua liên hiệp, từ nay hư động cơ thể trong cơ thể Minh Tước sẽ bị phong ấn trong trận văn bên ngoài cơ thể. Một phần mười hư độc bị Ninh Phàm bao ở trong cơ thể, lấy tốc độ chậm rãi tản ra, cung cấp cho nàng luyện hóa. 

Chỉ cần một đạo phong ấn cuối cùng, sẽ có thể thành công... Nhưng Ninh Phàm, lại ánh mắt ngưng trọng phát hiện, một đạo phong ấn cuối cùng hắn vô luận như thế nào không cách nào phong hạ! 

Hắn phát hiện, bên trong cùng của Minh Tước cất giấu một đạo phong ấn, một đạo... đan phong! 

Đan phong, chủ nhân của cao phẩm đan dược, vì phòng ngừa đan dược bị người khác ngoài mình lấy dùng sẽ gieo đan phong trong đan dược... Nếu viên đan dược này rơi vào trong tay những người khác, không biết có đan phong, tùy tiện uống vào thì đan phong khởi động, đan dược tan thành mây khói... 

Mình không được, cũng không thể khiến cho người khác lấy được... Đây là tác phong của rất nhiều cao thủ. 

Minh Tước là đan ma... Mà trong cơ thể nàng lại có đan phong... Ninh Phàm ấn chứng xong một phỏng đoán không ổn... Minh Tước quả nhiên được một luyện đan sư tạo nên! Vả lại luyện đan sư đó còn gieo đan phong trong cơ thể của Minh Tước! 

Chính là đan phong ấy đã trở ngại một đạo phong ấn cuối cùng của Ninh Phàm! 

- Bánh ca... Thế nào rồi...?

Minh Tước nháy mắt một cái. Hư độc phong ấn nàng chẳng khác gì, ý thức cũng dần dần tỉnh lại, thật giống như bình thường. 

- Không có gì... Tuy nhiên chính là đan phong... Chính là đan phong do cửu chuyển luyện đan sư... bày ra!

Ninh Phàm mặt trầm như nước... Thất chuyển luyện đan sư, sẽ có thể luyện chế toái hư đan dược, cửu chuyển... Cửu chuyển luyện đan sư, trong chân tiên, cũng nhất định là hạng người thanh danh cường thịnh. Mà người đó đã là cửu chuyển luyện đan sư, lại còn đang thiết kế đan ma... Luyện đan sư kia muốn làm gì? Muốn luyện chế ra đan dược vượt qua cửu chuyển ư?! 

Hắn cùng luyện đan sư thần bí đó không thù không oán, nhưng có một chút quan hệ với Minh Tước thì hắn không thể nào trơ mắt nhìn Minh Tước có ý hướng một ngày bị luyện đan sư kia ăn đi. 

Cửu chuyển luyện đan thuật, Ninh Phàm không thể... Nhưng phá cửu chuyển đan phong, Ninh Phàm lại có mấy loại thủ đoạn. 

Hàn mang chợt động trong mắt của hắn, lại lập tức hắn thu hồi hàn mang, như không chuyện gì xảy ra, đối với Minh Tước cười nói. 

- Yên tâm, đạo phong ấn thứ một trăm, lập tức tốt thôi... Kể từ hôm nay, nàng được tự do rồi.

Ninh Phàm lấy ra bình bình lọ lọ, bắt đầu mài thuốc nước... 

Sau nửa giờ, đan phong bể tan tành! Đạo phong ấn thứ một trăm thành hình! 

Một thoáng, khí thế của Minh Tước tung bay, tiểu thân bản nhẹ nhàng bay lên, ở lòng đất của nham tương chậm rãi phát sinh lột xác. 

Khí tức đột nhiên đề thăng, từ kim đan sơ kỳ đến trung kỳ, rồi đến hậu kỳ, tiếp theo là điên phong! 

Càng có một cổ uy nghiêm trong trẻo lạnh lùng chí cao vô thượng dần dần thành hình trong mắt Minh Tước... Một cổ uy nghiêm cực kỳ không xứng cùng thân thể nàng! 

... 

Đồng thời ở một nơi là đất cực đông của Vũ giới, trong Vô Tận hải, bên trong một trăm lẻ ba ngàn đảo tự, trên một tòa Phù Không đảo thật lớn, một pho tượng nữ thần, bỗng nhiên hắc mang đại hiện. 

Mà cao thủ của cả một đảo, đều vào một thoáng đó mặt đầy ngạc nhiên mừng rỡ. 

- Thần nữ, là thần nữ! Thần nữ không vứt bỏ chúng ta, thần nữ trở lại rồi!

Một hóa thần cảnh giới lão thầy tế, chiến chiến nguy nguy quỵ xuống trước tượng nữ thần... Còn tất cả tộc nhân cũng vào thời khắc này, quỳ xuống! 

Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, những tu sĩ ấy từng người tuy là nhân tộc, nhưng ngưng kết trong cơ thể cũng không là thần mạch, cũng không là ma mạch... mà là, yêu mạch! Một loại tiên mạch cho dù thượng cổ cũng không là nhân tộc có thể ngưng luyện! 

Quanh thân từng người, tản ra yêu lực mạnh mẽ, đường đường hóa thần lão quái, nhưng trăm quỳ ngàn gõ trước pho tượng. 

Hết thảy, chỉ vì pho tượng kia, từng là Thái Cổ Minh Tước vương nữ được người cung phụng. 

Tên của pho tượng là Tư Thương!

Sau mấy giờ, Ninh Phàm ôm Minh Tước ngủ say, nhảy một cái ra khỏi nham tương, trở lại một khối nham thạch trên dung nham. 

Ninh Phàm mặc xong quần áo cho Minh Tước, hắn điềm đạm nhìn nàng, quan sát tỉ mỉ cô bé này. 

Đan ma... là đan ma do cửu chuyển luyện đan sư nuôi thành... hai từ trong miệng của Ninh Phàm vừa nói chính là chỉ vì an ủi Minh Tước, nhưng trong lòng lại khó mà không khiếp sợ. 

Cửu chuyển luyện đan sư... Mình phá Minh Tước đan phong, hoặc là ngày sau sẽ đắc tội một tên ác nhân cực kỳ kinh khủng.

Lúc Minh Tước ngủ say, không khác chút nào với nữ đồng người phàm... Dấu vết của chín thành hư độc bị phong ấn, hóa thành một khối trận văn giao thoa in vào ngực của Minh Tước. Một thành hư độc, bị đóng chặt trong yêu mạch. Loại độc này không hoàn toàn luyện hóa, Minh Tước đã đột phá kim đan điên phong, nếu luyện hóa một thành hư độc... đột phá nguyên anh kỳ không khó, thậm chí có thể đến hóa thần kỳ!

Lai lịch, tiền đồ của Minh Tước đều vượt xa Ninh Phàm... Nàng thức tỉnh một tia yêu minh lực, đây là lực lượng đặc hữu của Vương tộc Minh Tước có thể chấn nhiếp bầy yêu. Tình hình này, có lẽ ngay cả cửu chuyển luyện đan sư ban đầu dưỡng ma cũng chuẩn bị không kịp... 

Thân thể của đan ma, nước lửa không thể xâm nhập. Vương tộc Minh Tước, yêu đạo vô lượng... Thành tựu nguyên anh sẽ không quá lâu, hóa thần kỳ sẽ không quá xa. Một khi hóa thần, Minh Tước tự đi phá khai phong ấn, hoàn toàn luyện hóa hư độc, đến lúc đó... Vũ giới, có lẽ sẽ xuất hiện một toái hư cao thủ hoàn toàn mới. 

Loạn Cổ ký ức của Ninh Phàm so với người thường, thật giống như một bước lên trời, nhưng cùng Minh Tước so với, lại kém rất nhiều... Mà trên Tứ Thiên tiên giới, Minh Tước loại Thần Ma truyền nhân này được trời ưu đãi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. 

Trời phân tứ minh, là Tứ Thiên tiên giới. Đất phân cửu giới, Vũ giới là một trong đó, Niết Hoàng chỉ là cao thủ của cửu giới, lên tứ thiên cũng không coi vào đâu... 

Ninh Phàm chậm rãi nhắm mắt, bình phục tâm tình phức tạp. Vô luận như thế nào, mình không thể thua Niết Hoàng, về phần những Thiên giới Thần Ma truyền nhân kia... mình cũng chưa chắc sẽ thua! 

Theo hư độc phong ấn, một đôi cánh màu đen sau lưng Minh Tước dần dần tiêu tán, huyền ảo văn lộ trên mặt mũi của nàng cũng bắt đầu biến mất. 

Hơi thở của của nàng dần dần đều đều, cho tới giờ khắc này, Ninh Phàm mới thở được một hơi dài nhẹ nhõm. Hắn thấy sau khi phong ấn cũng không có hậu di chứng... Xem như mình đã thành công được bảy thành rồi... 

Không kích động, có chỉ là chuyện đương nhiên. Nếu mình thất bại, là hẳn phải chết. Cho nên hắn không thể bại. 

Hắn không lập tức mang Minh Tước rời đi, mà là ở trên nham tương chờ đợi. Hắn đang chờ niệm phách hóa thân của mình. 

Niệm phách hóa thân tiến vào nham tương đuổi giết hỏa linh, đi đã lâu đến lúc này vẫn không đi ra. 

Chuyện trước đó do khẩn cấp, Ninh Phàm bất chấp hóa thân không yên, vì chống đỡ hỏa linh, cưỡng ép gọi ra hóa thân... Hóa thân rời đi thân thể đã mấy canh giờ, có lẽ đã bị bạo tán rồi chăng? Nhưng Ninh Phàm cũng không cảm ứng được hóa thân của mình bạo tán... Dường như cũng chút kỳ quái... 

Không, từ khi một khắc hóa thân xuất hiện lại cực kỳ kỳ quái. Lần này hóa thân xuất hiện, không những không có dấu hiệu bạo tán, lại cùng giữa bổn tôn, chủ yếu và thứ yếu càng thăng bằng. Vả lại sau khi cùng hóa thân chia lìa, thân người Ninh Phàm không còn là quần áo trắng đen rõ ràng nữa, mà là một bộ quần áo trắng. Về phần hóa thân Ninh Phàm là một bộ quần áo đen. 

Loại tình hình đó thật giống như một con âm dương ngư hắc bạch tương giao tách ra... 

Mà lần này tách ra, cũng không phải đơn thuần chia lìa, mà là tính nết phân phối, thân thể cùng thức hải hoàn toàn chia lìa! 

Hắc thân rời thân thể... Hôm nay Ninh Phàm quần áo trắng, hắn dần dần phát hiện trong thiên linh của mình, thức hải biến mất! Tu sĩ tầm thường thức hải biến mất, tất chết không nghi. Nhưng thức hải của Ninh Phàm biến mất, thân thể vẫn khỏe mạnh, cũng có thể phát huy thần niệm chi lực. 

Mà tính cách, cũng từ một khắc thân thể đen rời đi bị chia hai nửa... Ninh Phàm quần áo trắng có nụ cười hiền lành, là một mặt tính cách sáng sủa của bổn tôn. Còn Ninh Phàm quần áo đen, vừa ra sân liền sát cơ sâm sâm, là một mặt vô tình, tàn nhẫn trong tính cách của bổn tôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.