Hơp Thể Song Tu

Chương 139-1: Tố Thu xấu hổ (1)



Ninh Phàm bình tĩnh, bởi vì hắn có cừu nhân cường đại hơn, khiến cho hắn trước khi tiêu diệt Niết Hoàng sẽ không bao canh giờ tự mãn.

Nhưng Ninh thành tu ma thì sau khi pháp thuật kịch biến mới vừa đụng nhau đua nhau hiểu lầm.

Ngoài ngàn dặm, trên chiến trường đó pháp thuật đụng nhau quá mãnh liệt, thật sự là một lần đại chiến của Việt quốc mấy ngàn năm qua hiếm thấy.

Mà bọn họ chú ý nhất là đối với kết quả của trận chiến này...

Ai thắng? Là “Ninh Hắc Ma” cùng Ninh Phàm, hay... hắc thi tiêu diệt bảy nước kia?

Trong ánh mắt khẩn trương của đám tu sĩ, Tố Thu cùng Cảnh Chước hai người đạp độn quang, trở lại Ninh thành. Mặt mày của người trước vẫn có một tia kinh ý, người sau thì mặt đầy than thở, có thể nói hết sức phức tạp.

Sắc mặt của Cảnh Chước khiến cho đám tu sĩ trong lòng trầm xuống. Bộ Cuồng Phần tánh tình nóng nảy lại trực tiếp hỏi.

- Lão tổ, ngài vì sao sầu mi bất triển... Chẳng lẽ Ninh Hắc Ma thua thi ma đó rồi sao?

- Thua ư? Khụ khụ khụ... Tự các ngươi xem đi...

Cảnh Chước chợt quay đầu, nhìn phương xa. Mà tất cả tu sĩ theo ánh mắt của ông ấy loáng thoáng có thể thấy bầu trời phương xa, một thanh niên Hắc y trắng rõ ràng đạp độn quang, từ từ tới.

Pháp lực của thanh niên tựa hồ cực kỳ yếu ớt, khiến cho độn quang của hắn mơ hồ có chút không ổn, nhưng ánh mắt cũng bình tĩnh như lúc ban đầu, mà trong tay, lại mang một cỗ hắc thi đốt cháy, thật giống như tuyên dương một chiến lợi phẩm.

Không cần bất kỳ giải thích nào, tất cả tu sĩ đều trong lòng buông lỏng một chút... 

Hắc thi đã bị diệt rồi! Không thể nghi ngờ!

Nhưng thanh niên quần áo trắng đen rõ ràng trước mắt rốt cuộc là Ninh Phàm hay là Ninh Hắc Ma... Phải biết, Ninh Phàm cùng Ninh Hắc Ma có dáng dấp giống như đúc.

Bộ Cuồng Phần cực kỳ u oán nhìn Cảnh Chước lão tổ một cái, vẻ mặt này xuất hiện trên người một tráng hán như hắn cực kỳ cổ quái.

- Lão tổ, người cũng thiệt là. Nếu Hắc Ma đại sư thắng, người nên cao hứng hai cái chứ, cần gì phải sầu mi khổ kiểm, chọc bọn ta lo âu...

- Cao hứng ư...? Khụ khụ khụ...

Cảnh Chước quả thật nên cao hứng, nhưng lão ta không cao hứng nổi. Mình bị hắc thi một mặt ngã ngược, ngược lại thì Ninh Phàm... lại thi triển ra lục chuyển long hỏa có thể so với Anh cấp đỉnh phong pháp thuật, sanh sanh đốt hắc thi thành tiêu thi...

Cảnh Chước cũng biết, người diệt hắc thi không phải là Ninh Hắc Ma, mà là Ninh Phàm... Trên đời nào có Ninh Hắc Ma chó má gì chứ.

Cho nên lão ta cảm thán, trong lòng càng không thể tránh khỏi có chút không thăng bằng... Ninh Phàm đúng thật là một thanh niên 18 tuổi sao... Cảnh Chước càng muốn tiếp nhận, Ninh Phàm là một tứ chuyển luyện đan sư hay Nguyên anh tu sĩ sống trăm ngàn năm.

Chẳng qua là tâm tình phức tạp, sợ rằng chỉ có một mình Cảnh Chước biết, những tu sĩ khác thì vẫn hoan hô đi.

Sau khi Ninh Phàm hạ xuống Ninh thành, Nam Cung truy kích Cực Âm môn lâu thuyền cũng dẫn người trở lại.

Ma Việt cuộc chiến, lúc đó mà thôi, mà sau đó Ninh Phàm sợ rằng sắp bước lên đường kết đan rồi.

Hắn yếu ớt còn không kịp nghỉ ngơi hai cái, liền lập tức bị Chỉ Hạc cơ hồ ngã nhào vào trong ngực.

Mà Tố Thu tiên tử cũng ngã xuống đất còn trước hắn...

- Ai nha, Phàm ca ca, huynh mau nhìn xem, Tố Thu tiên tử đây là thế nào, làm sao té xỉu thế chứ?

Chỉ Hạc cả kinh kêu lên.

- Đây là...

Ninh Phàm dùng thần niệm đảo qua Tố Thu hôn mê, sắc mặt nhất thời khó xem.

Tố Thu bị trúng độc rồi. Mặc dù loại độc này không lợi hại, nhưng Tố Thu trúng độc rất nặng, giải độc cũng rất phiền toái...

Hắn âm thầm thầm nghĩ đành thất lễ, bàn tay lại lau trên đôi chân xinh đẹp của Tố Thu.

- Quả nhiên là độc có vào thời điểm đó... Nữ nhân quật cường này, trúng độc rồi không biết nói một tiếng sao... Lại một mực cậy mạnh đến bây giờ...

Ninh Phàm khẽ gật đầu một cái, nhưng đối với Tố Thu lại mơ hồ thêm một vẻ kính nể.

Thân là nữ nhân, tính tình bền bỉ như vậy cũng không nhiều... Cô gái này không tệ.

Ma Việt chi chiến, ở trong vòng ba ngày ngắn ngủi, đã làm kinh hãi tất cả Việt Quốc tông môn.

Cực Âm môn bị tiêu diệt, thi ma từ hai ngàn năm trước tái hiện, khiến cho Việt Quốc cơ hồ lâm vào nguy cơ diệt vong.

Trận chiến này, tổng cộng xuất hiện ba vị Nguyên anh cấp cao thủ, trong lúc đấu pháp một màn Long hỏa dị tượng, càng làm cho cả Việt Quốc cao thủ loáng thoáng nhìn thấy được.

Cho dù chỗ quyết chiến là cổ chiến trường di chỉ, hôm nay bên trong trăm dặm quanh đó đều bị đốt thành đất khô cằn phế tích, không một ngọn cỏ sống sót.

Điều này khiến cho mỗi một tu sĩ tới đây dò xét đều trợn mắt hốc mồm.

Còn có tu sĩ, chạy tới Ninh thành, hi vọng gặp được một lần hai vị Nguyên anh cao thủ —— Ninh Hắc Ma cùng Cảnh Chước. Nhưng hôm nay, Ninh thành giới nghiêm toàn thành, Cảnh Chước cùng ‘Ninh Hắc Ma’ đều đã bế quan, người tiếp đãi đám tu sĩ chính là Nam Cung âm nhu mỉm cười.

- Có nghi vấn, đều hỏi ta đi, dĩ nhiên, ta không thể bảo đảm, những lời ta nói đều là sự thật...

Nam Cung ngồi ngay ngắn trên cao tọa, du nhàn thưởng thức trà thơm.

Một bên, lập tức có mấy nhị lưu tông môn chưởng môn, ngoan ngoãn dâng lên túi trữ vật, mặt đầy tươi cười:

- Hắc hắc, Nam Cung Phó thành chủ thân là cánh tay phải cánh tay trái của Hắc Ma đại nhân, tự nhiên là có rất nhiều bí mật không thể lấy thực sự cho nhau, có thể hiểu, có thể hiểu.... Điểm nhỏ tâm ý này, bất thành kính ý...

- Ha ha, chư vị cần gì phải khách khí như vậy... Không thể nhận, tuyệt đối không thể nhận...

Nam Cung cố làm ra vẻ từ chối, mà mấy vị chưởng môn cắn răng một cái, lần nữa lấy ra mấy cái túi trữ vật, cung kính dâng lên.

Nam Cung lúc này mới ung dung bất đắc dĩ thu những thứ trọng lễ này, thần niệm đảo qua các túi trữ vật, sợ rằng ít nhất có mười ngàn tiên ngọc không kém hơn...

- Ai, thịnh tình khó chối từ a, thôi, ta liền sơ qua là chư vị giải thích một hai đi. Chư vị có gì nghi vấn, xin cứ nói rõ.

- Xin hỏi tiêu diệt thi ma cao thủ có phải là Hắc Ma đại sư? Có người đồn, Hắc Ma đại sư chính là Quỷ tước ninh tôn... Chuyện này, chẳng lẽ là thật?

- Chuyện này dĩ nhiên là nói bậy, Thiếu chủ của ta Ninh Phàm, tuyệt đối không phải Nguyên anh cao thủ, thậm chí không là Kim đan cao thủ, này, Nam mỗ có thể dùng tâm ma mà thề!

Nam Cung tự tin thề thốt, cũng không phải là nói láo.

Ninh Phàm chẳng qua là bán bộ Kim đan cao thủ, quả thật như vậy. Bất quá, Ninh Hắc Ma phải hay không phải là Ninh Phàm, hắn cũng không nói cho mọi người, thần thần bí bí không tốt sao.

- Ai nha, Nam Phó thành chủ cần gì phải phát tâm ma đại thệ, lời này làm cho bọn ta thế nào dám hỏi những vấn đề khác...

Từng lão quái làm vẻ thẹn thùng ái ngại, tựa hồ thiếu nợ Nam Cung đại nhân ân tình vậy, nhưng lòng kết giao Ninh thành càng kiên định hơn.

- Ha ha, cái này có đáng gì...

Nam Cung mỉm cười lắc đầu.

Úy Trì cạnh đó lộ ra vẻ sùng bái, mà Tư Đồ, thì bắp thịt co giật rất hiếm thấy.

Nam Cung, không hổ là Nam Cung, lại đang lừa dối đám Việt Quốc lão quái này.

Mười ngàn tiên ngọc, lập tức liền tới tay... Số tiền này, Nam Cung không lưu lại tự mình dùng, mà là dùng để kiến thiết Ninh thành. Ninh thành sở dĩ tiền tài không thiếu, chính là công lao của Nam Cung.

- Trận chiến này cụ thể thế nào, sẽ do Nam mỗ giải thích một chút cho chư vị đạo hữu vậy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.