Hơp Thể Song Tu

Chương 160: Cấp cho ta một lời giải thích!



Viên Giác cốc, giờ phút này, đang ở trong một tình trạng tiêu điều.

Chưởng môn Tông Trạch, giờ phút này đang ngồi ngay thẳng trong đại điện, lông mày trắng râu bạc trắng, mồ hôi rịn dài, ngày thường mặt mũi không biểu lộ gì, hôm nay rất khẩn trương.

Kim Đan sơ kỳ, vốn vui giận không thể hiện ra hình sắc, nhưng hôm nay Viên Giác cốc trong lúc nguy nan, ông ta vô luận là như thế nào cũng không cách nào trấn định.

Trong đại điện, cộng có bbảy phái tu sĩ, mấy trăm người, mắt lom lom nhìn Tông Trạch!

- Tông Trạch! Giao ra Di Thiên xá lợi! Thánh tông của ta đã dò ra được trưởng lão trong tông của người là Hầu Liễm, trong mấy ngày trước từ trong Thái tổ hoang khâu đoạt được Xá Lợi này! Đây là Ngụy Quốc truyền quốc chi bảo, Viên Giác cốc của ngươi chẳng lẽ muốn một mình độc thôn hay sao!?

Một lão giả vận cà sa màu tím, râu tóc bạc trắng, không giận mà tự uy, trong lúc tuôn ra câu hỏi, khí tức kim đan điên phong càn quét ở trong đại điện!

Ở dưới khí tức này, Tông Trạch không ngừng kêu khổ, nhưng lại không có lực để chống đỡ uy áp.

Kim Đan sơ kỳ, so với kim đan điên phong, về thực lực căn bản là khác biệt một trời một vực. Trước mắt kẻ vận tử y cà sa đây chính là một trong bảy lão tổ của Ngụy Quốc bảy đại phái, tên là Mạc Hi Thanh, người ta còn gọi là "Mạc Thánh", nổi tiếng với thủ đoạn không phải tầm thường, người có tu vi kim đan trung kỳ ngay cả một chưởng cũng không tiếp nổi...

Mà Mạc Hi Thanh sau khi lên tiếng, lập tức những người của sáu phái khác cũng đua nhau đứng lên làm khó.

- Tông Trạch! Giao ra Xá Lợi, Bạch Môn lâu ta hôm nay không ở đây kiếm chuyện cùng tông môn của ngươi!

Một thanh niên quần áo trắng, nhưng đầu tóc bạc phơ, giọng nói như có âm vụ, hiển nhiên là một ma đạo cao thủ.

- Di Thiên xá lợi, chí bảo như vậy, không phải là nhị lưu tông môn như của ngươi xứng có được!

Một lão tăng mặt chữ điền, cũng là nhân vật thuộc hàng lão tổ, giọng nói mang đầy vẻ ác liệt.

- Giao ra Xá Lợi! Nếu không Viên Giác cốc hôm nay, diệt!

- Tông Trạch, ngươi chớ có hồ đồ ngu xuẩn!

...

Từng tiếng uy hiếp thay nhau vang lên ở đại điện này, nhưng Tông Trạch chỉ có thể dùng than thở để ứng đối.

Di Thiên xá lợi... Nếu Viên Giác cốc của lão thật sự có vật này, Tông Trạch nhất định giao ra cho bảy phái, để cầu bình an. Tình thế ttrước mắt lão tổ của bảy phái này cả không phải là những kẻ mà Tông Trạch có thể đắc tội nổi.

Viên Giác cốc của lão, bao gồm cả Tông Trạch cùng Hầu Liễm, chẳng qua là chỉ có hai cá kim đan cao thủ, mà còn đều là sơ kỳ, cho dù là gặp kim đan trưởng lão của tông môn nhất lưu, cũng không phải là đối thủ. Huống chi Mạc Hi Thanh chờ lão tổ của bảy đại phái tề tụ ở Viên Giác cốc này, tùy tiện cử ra một người đều có thể có thực lực đạp bằng Viên Giác cốc.

Giao ra, nếu có Xá Lợi, lão nhất định sẽ giao! Nhưng, lão không có a!

Quả thật, người thứ nhất phát hiện ra tin tức về Xá Lợi, là Viên Giác Cốc đệ tử của lão! Quả thật, trưởng lão Hầu Liễm mang theo một đội sa di đệ tử, lấy được Xá Lợi này. Nhưng nào ngờ, hôm nay vừa khéo gặp phải Ngụy Quốc yêu loạn, bốn bề tứ khởi, mà theo thời gian mà xét, thì Hầu Liễm đáng ra đã sớm trở lại tông môn rồi.

Tông Trạch không ngu ngốc.

Nếu bảy đại phái tới Viên Giác cốc kiếm chuyện, như vậy bọn họ nhất định là thu được tin tức xác thiết là Hầu Liễm đã đoạt được xá lợi rồi.

Còn Hầu Liễm, sau khi đoạt được Di Thiên xá lợi, đến nay không về tông môn, nếu không phải là chết ở trong yêu loạn, thì chính là tự mình mang bảo vật chạy trốn, cũng có thể là bị một người nào đó trong bảy phái lão tổ đoạt được, nhưng lại bất động thanh sắc giá họa cho Viên Giác cốc, che giấu tai mắt mọi người, muốn dục cái di chương...

Rất khó nói, rất khó nói! Vì trong tu giới, lòng người không thể dò được, ai biết hôm nay Di Thiên xá lợi đang nằm ở trong tay ai?

Bảy đại phái lão tổ, không thiếu cao thủ tinh thông về bặc toán, nhưng mà Di Thiên xá lợi, vừa khéo đủ để che giấu hết thảy thiên cơ, khiến cho những nhân vật thuộc hàng lão tổ này căn bản bặc toán không ra tung tích của Xá Lợi.

Nếu Hầu Liễm mang bảo vật bỏ trốn, thì Tông Trạch nhất định cực hận phản đồ này đã di họa cho tông môn. Tông môn tất diệt.

Nếu Hầu Liễm chết trong yêu loạn, thì Tông Trạch cho dù có trăm cái miệng, hôm nay cũng không thể nào giải thích, lão không thể đưa ra Xá Lợi, thì tông môn tất bị diệt. Và bảy đại phái có lẽ sẽ sau khi diệt môn xong, lục soát một phen không có kết quả, ắt sẽ sưu hồn diệt ức đối với hồn phách của Tông Trạch, chắc chắn sau đó mới có thể tin chắc là Viên Giác cốc không đoạt được Xá Lợi này.

Nếu trong bảy đại phái lão tổ, có người lấy được Xá Lợi rồi giá họa Viên Giác cốc, thì Viên Giác cốc cũng tất diệt không thể nghi ngờ, chỉ có người chết, mới có thể làm cho tất cả đầu mối Xá Lợi bị cắt đứt...

- Ai... Tông Trạch ta rốt cuộc là tích tụ tội nghiệt gì, lại bị bảy đại phái ép vào tuyệt lộ như thế này...

Tông Trạch buồn bã nhắm mắt, vẻ mặt rốt cuộc bình tĩnh trở lại.

Thôi, thôi, vô luận là Xá Lợi lạc vào chỗ nào, hôm nay ta khó thoát khỏi cái chết.

- Tông Trạch, Di Thiên xá lợi, ngươi là giao, hay là không giao!

Mạc Hi Thanh chất vấn một lần cuối cùng.

- Ta không lấy Xá Lợi... Lấy tâm ma mà thề!

Tông Trạch khổ sở nói.

- Hừ! Hồ đồ ngu xuẩn! Như vậy, chư vị đạo hữu không cần lưu tình, bọn ta hôm nay đạp bằng Viên Giác cốc, cũng phải tìm cho ra Xá Lợi!

Mạc Hi Thanh tiếng nói vừa dứt, bảy Đại lão tổ, đều vẻ mặt lạnh lẻo, sát cơ âm thầm phát động.

Bọn họ hoặc chính hoặc là ma, nhưng bất luận chính ma, trong chuyện quan hệ đến Di Thiên xá lợi là loại truyền quốc chi bảo này, không người nào sẽ tâm từ thủ nhuyễn!

Từng Viên Giác cốc tiểu sa di, ở dưới sat khí của mấy trăm tu sĩ của bảy phái đều khẽ run lên.

Còn có vô số đệ tử, quỳ xuống, khổ khổ cầu khẩn chưởng môn, chớ có bởi vì một cái Xá Lợi mà gieo họa cho tông môn.

Sát cơ động một cái, ngay lập tức có mấy tên tiểu sa di bị huyết tế.

Trong mắt Tông Trạch lộ ra một tia hận ý, ông ta mở mắt ra, giận dữ hét:

- Mạc Hi Thanh! Lão phu nói qua, không có lấy Xá Lợi! Cho dù là lấy được đi nữa, chuyện này cũng cùng tông môn đệ tử ta không có liên quan gì, ngươi sao dám làm như vậy!

- Tốt! tốt! Chỉ là một tên kim đan sơ kỳ, dám đối với lão phu hô to quát nhỏ như thế! Ngươi, hẳn phải chết! Đệ tử trong tông của ngươi, một tên cũng không thể sống!

Mạc Hi Thanh cười lạnh một cái, sát cơ đã động, quanh thân dâng lên từng trận kim quang, phạm âm không ngừng, bàn tay dường như hóa thành màu thuần kim, một chưởng hướng về Tông Trạch cách không vỗ một cái, không hề sử dụng pháp lực!

Nhưng phạm âm chợt hóa thành từng tiếng Kim Luân, không ngừng xoay tròn ở trên đại điện, ngưng tụ thành một cái thuần kim cự chưởng đạt tới trăm trượng, ngay cả chỉ tay cũng có màu vàng ròng, đem nóc đại điện lật trung, một chưởng hướng Tông Trạch đè xuống!

Anh cấp hạ phẩm luyện thể thuật, Kim Luân chưởng!

Kim Luân mỗi khi chuyển một cái, chưởng lực kia liền lần nữa đề thăng thêm một thành!

Một chưởng này, quả thực đã là một cú đánh tất phải giết người của Mạc Hi Thanh. Y là thiền tu, cả đời luyện thể, đã ở vào cảnh giới ngân quang tầng thứ chín, khoảng cách Ngân cốt chi cảnh, còn không xa bao nhiêu nữa!

Cho dù là nguyên anh tu sĩ tầm thường, y cũng có thể tiếp được ba chiêu!

Cái uy của một chưởng này, khiến cho những lão tổ của sáu phái khác đua nhau câm như hến, cho dù là những lão tổ này đều là nhân vật có kim đan điên phong tu vi, cũng không người nào có thể tiếp được chưởng này mà không bị thương chút nào!

Mà Tông Trạch bị chưởng lực tỏa định, chỉ tính tới việc bị chưởng phong ảnh hưởng, tiên mạch trong cơ thể đã muốn đứt đoạn, kim đan muốn vỡ tan tành!

Không tiếp nổi, không cách nào tiếp, chỉ có chết mà thôi!

Nhưng ông ta không cam lòng, không cam lòng a! Bởi vì tu vi thấp, mà bị người ta khi dễ, cái loại cảm giác này khiến cho ông ta không cam lòng!

- Mạc Hi Thanh! Cái thù này, ta ghi nhớ, ghi nhớ!

- Ghi nhớ sao, đáng tiếc, sau này lão phu sẽ sưu hồn diệt ức đối với ngươi, ngươi cái gì cũng không cách nào ghi nhớ, mà cho dù có ghi nhớ, ngươi có thể làm gì được lão phu? Bằng vào kim đan sơ kỳ tu vi của ngươi, khổ tu thêm năm trăm năm nữa, cũng không phải là đối thủ của lão phu! Chết đi!

Mạc Hi Thanh cười ha ha một tiếng, chưởng lực, trấn áp!

Tông Trạch cả người đầy máu, ngọc tọa vỡ nát, ông ta trở nên như một huyết nhân, bị chưởng lực án đè xuống mặt đất.

Chết rồi, sắp phải chết rồi...

Nhưng vào giờ khắc này, một cổ khí thế so với Mạc Hi Thanh còn mạnh hơn gấp mấy lần, ở trong Viên Giác cốc vang vọng!

Không khí của cả ngôi đại điện này, bỗng nhiên bị một cổ hàn băng lực đóng băng!

Theo một tiếng băng vỡ vang lên, Kim Luân chưởng mà ngay cả nguyên anh tu sĩ đều phải phí chút thủ đoạn để đón tiếp ấy lại ở trong tiếng như băng vỡ này, Kim Luân nát bấy, chưởng lực bạo tán thành kim quang, biến mất không còn gì!

Mà quyền lực không giảm, băng vỡ không ngừng, liên tiếp trong chuỗi tiếng vỡ vụn đó, từng tu sĩ của bảy phái đều bị quyền lực ảnh hưởng đến, dung linh tu sĩ, cơ hồ vừa đối mặt là liền lập tức bạo tán thành huyết vụ.

Mấy chục kim đan tu sĩ của bảy phái, cho dù là ai ai cũng luyện thể bất phàm, nhưng ở dưới quyền lực này, tất cả đều trọng thương!

Ngay cả bảy phái lão tổ, cũng vô cùng thảm hại. Mạc Hi Thanh chưởng lực bị phá, phun ra một ngụm kim huyết, lần đầu tiên trong đời, trong mắt không còn nhìn thấy cuồng vọng nữa, mà là kinh hoàng!

Y đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy trên bầu trời của đại điện đã vỡ tan tành đó, có một bạch y hắc sưởng lạnh lùng thanh niên, một tay xách Hầu Liễm, một tay kia băng lực còn chưa tiêu.

Chỉ một cái ánh mắt, lại khiến cho Mạc Hi Thanh cảm thấy đau đớn như bị kiếm đâm vậy vậy, thức hải đều sắp vỡ nát đến nơi! Y lập bập cà lăm, không nói ra được một câu đầy đủ:

- Người này, người này... Người này là ai!

- Ta là Viên Giác lão tổ... Hiện tại, ta cần một lời giải thích!

Ninh Phàm thanh âm lạnh như băng, ở dưới thanh âm này, bảy phái tu sĩ trước đây ai ai cũng cực kỳ phách lối, không ngờ lại cúi đầu toàn bộ, càng không dám nhìn thẳng ánh mắt của hắn.

Người này, không ngờ lại nói hắn là Viên Giác Cốc lão tổ?! Viên Giác cốc, có cao thủ như thế này trấn giữ sao?!

Người này, rốt cuộc là có tu vi gì!

Bốn bề là phế tích và ngói vụn, giữa không trung đứng lơ lửng ở trên trời là một gã thanh niên bạch y hắc sưởng.

Mắt mang hàn mang, tóc đen như mực, một mình hắn mà uy áp ùa tới khiến cho cả một Viên Giác cốc người người câm như hến!

Tiếng băng vỡ đã như ma âm, đi sâu vào trong lòng của mỗi một người. Băng vỡ người mất, Dung linh lão quái ngang dọc Ngụy Quốc, ngay cả cơ hội ngăn cản lực của một quyền ấy cũng không có.

Từng kim đan tu sĩ của bảy phái, ngày thường mắt cao hơn đầu, giờ phút này đối diện với thanh niên này lại dường như nhìn thấy vật gì đó đáng sợ lắm vậy. Quyền lực làm băng vỡ thiên địa tuyệt đối không yếu hơn cú đánh của một nguyên anh tu sĩ.

Lão tổ nhân vật của bảy phái, lúc băng vỡ thì mỗi người đều thi triển mạnh pháp thuật, pháp bảo nhất bảo vệ tánh mạng của mình, nhưng vẫn thảm hại vô cùng, từng người khóe mắt co rụt lại, ai ai cũng cẩn thận cảnh giác.

Kể cả Mạc Hi Thanh, đồng loạt đều bắt đầu trầm tư suy nghĩ đối sách. Thanh niên trước mắt, vô cùng có thể là nguyên anh cao thủ. Cho dù không phải, một quyền kia, cũng đủ khiến cho bọn họ đem thanh niên này xem là bình sinh đại địch. Trong đó có Mạc Hi Thanh, sau khi toàn lực một kích tung ra Kim Luân chưởng bị phá, đối với sức mạnh thể thuật của thanh niên hiểu biết rất rõ ràng.

Sẽ không sai. Tùy tiện phá vỡ Kim Luân chưởng của mình, thanh niên đột nhiên xuất hiện, cũng tự xưng là Viên Giác cốc lão tổ này, là một tu sĩ có ngân cốt luyện thể cảnh giới.

Ngân cốt, cho dù là mình toàn lực xuất thủ, cũng quyết không có bao nhiêu phần có thể thắng thanh niên này. Không ngờ Viên Giác cốc này lại có người này trấn giữ, hôm nay mưu đồ chiếm đoạt Di Thiên xá lợi hơn phân nửa là không công quay trở về rồi.

Một điểm này, ngay cả chưởng môn Tông Trạch, đều không hiểu được. Viên Giác cốc, có vị lão tổ cao thủ như vậy sao?

Mạc Hi Thanh sắc mặt đã từ việc chấn động lúc ban đầu dần dần bình tĩnh. Người này muốn một lời giải thích, nhóm người mình có thể cấp cho hắn lời giải thích gì.

Rõ ràng là muốn giết người đoạt bảo, đến cửa diệt tông, giải thích như thế nào?

Hoặc là, thanh niên này, chẳng qua là muốn đòi bồi thường? Nhóm người mình, là giết Viên Giác Cốc đệ tử, nhưng mà thanh niên này lại đem mấy trăm dung linh của bảy phái diệt đi, cái món nợ này, phải nên tính toán như thế nào đây?

Những tử tế thăm dò, Mạc Hi Thanh cùng bảy tên lão tổ chợt sắc mặt động một cái... Cổ quái, thanh niên này chỉ có cốt linh không tới 20 tuổi, khí thế vừa luiđi, tu vi có vẻ như chỉ là dung linh kỳ.

Bảy người đưa mắt nhìn nhau một cái, tất cả từ trong mắt của nhau nhìn thấy điều khó hiểu.

Chẳng lẽ người này chẳng qua là nhục thân lợi hại, tu vi cũng không cao?

Nếu như vậy, người này cho dù có chút thủ đoạn, nhưng nếu bảy người hợp lực, cũng không cần phải sợ người này.

Không sợ... Như vậy bảy phái không cần cấp cho người này lời giải thích nào, ngược lại, ngược lại người này còn phải cấp cho chúng lão quái lời giải thích! Từ đâu đi tới tiểu tử chưa ráo máu đầu này, ỷ vào luyện thể thuật mà đánh lén, giả mạo Viên Giác Cốc lão tổ, diệt mấy trăm dung linh của bảy phái.

Đơn giản là, chán sống rồi!

Mạc Hi Thanh sắc mặt trầm xuống, cười lạnh một tiếng,

- Viên Giác cốc không có lão tổ ngươi, ngươi rốt cuộc là...

Lão lời còn chưa nói dứt, trong mắt Ninh Phàm hàn quang chợt lóe! Một cổ kinh thiên sát cơ, khiến cho lông tóc Mạc Hi Thanh dựng đứng lên, không thể phát ra nửa câu nào nữa!

Lão tu đạo ngàn năm, cũng coi như đã trải qua nhiều trận sinh tử, giờ phút này dưới sát cơ của Ninh Phàm, lão phảng phất như trở lại lúc mới tu chân ban đầu, khi còn nhỏ yếu, vô lực!

Loại cảm giác này chỉ có khi đối mặt với nguyên anh lão quái, chỉ khi ấy mới có thể xuất hiện! Sai lầmrồi! Thanh niên này không thể nào là dung linh tu sĩ, mà nhất định là Nguyên Anh!

Hắn muốn, giết ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.