Bên trong Nội môn, thanh tùng thúy bách, tiên hạc đằng vân, linh khí có trình độ dày đặc cơ hồ gấp mấy lần so với ngoại sơn môn. Ở chỗ này tu luyện, vô luận là tốc độ ích mạch, hay là tốc độ dung linh, đều tăng lên gấp mấy lần.
Trong Nội sơn môn, 160 cầu đạo giả thông qua khảo hạch đi theo chư chấp sự, tiến vào Nội sơn môn, đi vào bên trong nội sơn cấm địa.
Tiến vào nội môn, chỉ cần cầm theo thông hành lệnh của nội môn là được. Mà nội môn thông hành lệnh này, không ngờ lại có thể mua được, chỉ cần 500 khối tiên ngọc, thì có nó vào tay.
Ninh Phàm dở khóc dở cười, sớm biết tiến vào nội môn dễ dàng như vậy, mình cần gì phải mạo hiểm lén xông vào.
Mỗi người đệ tử, đều được phát một cái thông hành lệnh tạm thời, chỉ có thể sử dụng một lần. Bằng vào thông hành lệnh này, có thể vào nội môn một lần, tham gia cửa ải khảo hạch thứ hai.
500 khối tiên ngọc, mua một cái vĩnh cửu nội môn thông hành lệnh, đối với phổ thông ích mạch đệ tử, là một khoản chi phí đắt giá, nhưng đối với Ninh Phàm là bậc hào phú có mấy trăm ngàn tiên ngọc, quả thực không coi là cái gì.
Đợi lần khảo hạch này kết thúc, hay là đi vào tông môn mua một cái thông hành lệnh vậy.
Dọc theo đường đi, trong đội ngũ cầu đạo giả, hoặc nhiều hoặc ít, cũng lấy ánh mắt quái dị nhìn Ninh Phàm. Có ánh mắt thì không thèm chấp, có ánh lại tham lam. Những người này nếu tới bái sư tu ma, tự nhiên không phải là hạng người hiền, không ít người coi trọng song tu công pháp 'Phẩm cấp cực cao ' của Ninh Phàm. Thậm chí Lục Tử Kiều đầy ngạo khí kia, lại âm thầm phát ra một lần uy hiếp đối với Ninh Phàm.
- Đem công pháp của ngươi sao chép cho ta một bản, nếu ngươi dám cự tuyệt, sau khi tiến vào Yêu Quỷ lâm, ta sẽ khiến cho ngươi hối hận không kịp.
Đối với sự uy hiếp của Lục Tử Kiều, Ninh Phàm chỉ cười lạnh. Mình dầu gì cũng là dung linh trung kỳ cao thủ, chiến lực thậm chí đủ để chém Kim Đan sơ kỳ, lại đi sợ một tên ích mạch tầng bốn Lục Tử Kiều? Mình có phải là quá khiêm tốn quá giấu mình hay không? Khiêm tốn đến mức khiến cho bọn nhãi nhép như sâu kiến này cảm thấy mình dễ dàng bị hiếp đáp?
Mà ở chỗ tối, càng có vô số đạo ánh mắt mịt mờ, mang dung linh thần niệm, len lén quan sát Ninh Phàm, đối với điều này, Ninh Phàm nhíu mi.
Lục Tử Kiều hắn có thể không quan tâm, nhưng những thứ dung linh trưởng lão này, lại không thể không để ý. Bị những người này để mắt tới, ít nhiều gì cũng có chút phiền toái, vì dù sao nếu bị đối phương chơi âm, Ninh Phàm cũng không tự phụ đến nỗi lần nào cũng có thể biết và phá độc kế của đối phương.
Chấn nhiếp. . . Mình nhất định phải chấn nhiếp chấn nhiếp đám lão già này mới được. Một tên hai tên còn được, chứ như thế này không khỏi là lòng quá tham lam hay sao?
Nếu từ khi mới bắt đầu, không có cách nào khiêm tốn giả heo ăn thịt hổ, như vậy thì đành phải kiêu kỳ ngông nghênh một chút, cũng chưa chắc là không được. Chỉ cần có ích cho việc giải quyết phiền toái, tự cao hay khiêm tốn, Ninh Phàm ta không thèm để ý.
Nội sơn hậu sơn, nơi một rừng cây âm trầm bị trận pháp phong tỏa chính là chỗ cho ải khảo hạch thứ hai —— Yêu Quỷ lâm.
Ải khảo hạch thứ hai, Quỷ Tước tông cao tầng cũng không cách nào không coi trọng được. Thậm chí có một vị Kim Đan trưởng lão tới xem.
Yêu Quỷ lâm u ám ẩm ướt, mơ hồ truyền ra tiếng quỷ oán. Bên ngoài Yêu quỷ lâm, trú đóng cả một bộ chiến vệ của Quỷ Tước tông—— Ưng Vệ!
Khoảng cách Yêu Quỷ lâm gần như vậy, Ninh Phàm nhắm mắt, thần niệm khe khẽ phóng ra, muốn dò vào trong trận thám tra thử, nhưng mà lại tốn công vô ích.
Yêu Quỷ lâm quả thật âm hàn, nhưng so cùng sự âm hàn của Huyền Âm Khí, thì hoàn toàn bất đồng. Ninh Phàm khẽ chau mày, chẳng lẽ Huyền âm khí không có ở trong Yêu Quỷ lâm?
Nếu như vậy, lần này tiến vào Yêu Quỷ lâm, sợ rằng phải về tay không rồi.
Hắn thu hồi ánh mắt, nhìn vào trên người 500 Ưng Vệ của Quỷ Tước tông, ánh mắt sáng lên. Những thứ chiến vệ này, tu vi đều ở trên ích mạch tầng sáu, diễn luyện trận pháp tựa hồ cũng là thượng cổ trận pháp nào đó. Ưng Vệ này, chiến lực tuyệt đối không yếu hơn Mai vệ, thậm chí, có thể cùng Kiếm vệ tranh cao thấp một trận.
Quỷ Tước tông, dường như cũng không giống vẻ ngoài đơn giản như vậy a. Có lẽ, có thể ở Việt Quốc khai tông lập phái, nguyên vốn không có người nào là đơn giản cả.
Vào lúc Ninh Phàm quan sát Ưng Vệ, người đứng ở hàng đầu của Ưng Vệ - một Kim Đan trưởng lão —— Hứa Nhu, cũng nhìn Ninh Phàm, đôi mày thanh tú nhíu chặt.
Hứa Nhu này là người biết được thân phận chân thật của Ninh Phàm. Đồ nhi của Lão ma, cháu nội của Ninh thành thành chủ.
Hứa Nhu cùng lão ma hơi có mấy phần giao tình, giờ phút này nhìn Ninh Phàm, cũng có chút lo âu. Thần niệm của nàng tìm tòi, liền cảm giác được hơn mười đạo dung linh kỳ thần niệm phong tỏa ở trên người Ninh Phàm.
- Tiểu tử này làm sao chứ, làm sao vừa mới vào tông, liền bị nhiều lão quái theo dõi như vậy. Thiệt là, sao giống Hàn lão đầu thích gây phiền toái như vậy chứ, có nên giúp hắn một chút hay không?
Hứa Nhu biết Ninh Phàm có dung linh trung kỳ tu vi, cũng nghe nói Ninh Phàm dùng song tu công pháp, phẩm cấp cao đến mức đủ để chấn vỡ khảo sát thủy tinh, nhưng mà hết thảy điều này, ở trong mắt Hứa Nhu xem ra đều là chuyện đương nhiên.
công pháp có thể chấn vỡ khảo sát thủy tinh, chí ít cũng là Nguyên Anh cấp công pháp. Ninh Phàm có công pháp này, cũng không có gì kỳ quái. Lấy lão ma một thân là tam chuyển luyện đan sư, tìm được một Nguyên Anh cấp công pháp, tuy không phải dễ dàng, nhưng cũng không quá khó khăn.
Lại Ninh Phàm có thể ở cái tuổi 17 quan trong này, đột phá dung linh trung kỳ, tiến cảnh nhanh như vậy, tu luyện song tu công pháp, mới có thể giải thích được.
Duy nhất khiến cho Hứa Nhu khốn hoặc chinh là, lão ma là nhân vật mắt cao hơn đầu, tại sao lại truyền thụ cho đồ nhi song tu công pháp? Song tu công pháp, có thể nói là công pháp không có tiền đồ nhất trong ma công, chứ không phải là “một trong”. . . Lúc đầu tu luyện nó tiến triển cực nhanh, nhưng càng đi về phía sau thì càng khó tu luyện, bình cảnh càng lúc càng nhiều, hơn nữa pháp lực rất phù phiếm, chiến lực thường thường rất kém. . .
Chẳng qua là Hứa Nhu còn chưa kịp quan tâm đến Ninh Phàm, thì đã có người quan tâm đến hắn trước rồi.
Trước đó kẻ làm người khác chú ý - Lý gia công tử, Đoạt xá ma công tu luyện giả, Lý Chi Hoan, lặng lẽ xít lại gần Ninh Phàm, thấp giọng nói:
- Ninh huynh, huynh sợ rằng đã rước lấy phiền phức rồi. Có phải là cần Lý mỗ giúp huynh một phen hay không?
- Giúp ta?
Ninh Phàm nhướn mày một cái, mới vừa rồi một tên ích mạch tầng bốn Lục Tử Kiều vừa bỏ đi, hiện tại đã tới một tên ích mạch tầng ba Lý Chi Hoan. Những thứ ích mạch tiểu bối này, sao cứ muốn đem chủ ý trút lên người mình như vậy chứ?
- Không sai. Lý mỗ làm người rất biết nhìn người, Ninh huynh mặt lộ sát khí, hắc quang nhập vào cơ thể, nhất định không phải người phàm. . .
". . ."
Ninh Phàm vẻ mặt cổ quái, Lý Chi Hoan này, là đang khen người sao, khen người sao lại không nói 'Mặt lộ phúc vận, tử quang nhập vào cơ thể' chứ?
- Ninh huynh mới vừa rồi tham gia trắc thí, hiển lộ công pháp, phẩm cấp không thấp, sợ rằng đã dẫn đến lòng tham của vô số người. Ở trong Ma Tông là chỗ giết người không tính toán này, đắc tội nhiều người như vậy, không phải là một cái chuyện tốt a. Y theo Lý mỗ nhìn, Ninh Phàm tốt nhất đem công pháp này, dâng đưa ra, dù sao thì 'Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội' . . .
- Vậy à? Lý huynh cảm thấy, Ninh Phàm nên đem công pháp, đưa cho ai?
Ninh Phàm vẻ mặt bất động.
- Trong tộc của Lý mỗ, có một trưởng bối, vừa vặn đảm nhiệm trưởng lão ở bổn tông, Ninh huynh không bằng đem công pháp tặng cho ông ta, và dựa vào công lao hiến bảo này, dựa dẫm vào ông ta. Có Lý trưởng lão che chở cho huynh, xem ra ở bên trong Ma Tông này, không còn người nào dám có chủ ý đánh chiếm công pháp của huynh nữa.
- Đa tạ Lý huynh hảo ý, bất quá Trữ mỗ tự hỏi, bên trong Quỷ Tước tông, không có người nào dám cướp công pháp của ta.
Câu này, Ninh Phàm không hạ thấp giọng, không chỉ có Lý Chi Hoan nghe được, Lục Tử Kiều nghe được, 160 cầu đạo giả nghe được, mà ngay cả hơn mười tên dung linh trưởng lão ẩn núp chỗ tối cũng nghe được!
Lý Chi Hoan khẽ cau mày, Ninh Phàm trước mắt so với mình còn trẻ hơn, nhưng dường như cũng có chút quá cuồng ngạo rồi. Ninh Phàm này chẳng lẽ cho là, bằng vào mình chỉ là một người thiếu niên, có thể chống đở vô số dung linh tiền bối dùng đòn âm hiểm? Nơi này chính là Ma Tông, chỉ cần ăn cướp kính đáo một chút, là sẽ không có người nào hỏi tới!
Mà vào lúc Ninh Phàm vừa dứt lời, một đạo thân ảnh vận áo lam xinh đẹp, bước liên tục nhẹ nhàng lượn lờ đi tới.
Nữ tử vừa xuất hiện, một ánh mắt chợt động, những thiếu niên tại chỗ đó đồng loạt ngừng cả thở. Mà không ít kẻ đã nghe nói qua thân phận của cô gái áo lam, đều mắt lộ ra lửa nóng.
- Con gái của Quỷ Tước tông chủ —— Lam Mi, cô gái này luôn luôn không để ý tới chuyện tục, hôm nay tại sao lại tới xem kỳ khảo hạch tông môn thu học trò này?
Chẳng lẽ, trong cầu đạo giả bị khảo hạch ở chỗ này, có người khiến cho đường đường là Lam Mi Thiếu chủ, để ý đến?
Chà! Lãnh ngạo như Lam Mi, cũng rốt cuộc để ý tới nam tử rồi?
Mà ánh mắt của chúng Quỷ tước cao thủ, rơi vào trên tố thủ của Lam Mi, lại càng cả kinh hơn.
Lại thấy trong tay Lam Mi, nắm một cái ngọc giản màu đen minh khắc tước ấn—— đây chính là tông chủ truyền âm ngọc giản.
Lam Mi này mang tông chủ ngọc giản tới đây, chẳng lẽ là Quỷ Tước tông chủ có mệnh lệnh gì đó muốn hạ đạt?
Mà điều khiến cho cao thủ tại chỗ giật mình chính là, Lam Mi luôn luôn lãnh ngạo, lại từ từ đi tới trước người Ninh Phàm. Mà trên ggương mặt chưa bao giờ cười nói của nàng, lần đầu tiên nặn ra một nụ cười gượng gạo.
- Ninh Phàm, ngươi thật là biết gây phiền toái.
- Vậy sao, ta ngược lại không cảm thấy có gì phiền toái. Bất quá, ngươi cười thật là khó nhìn. . .
Nụ cười này, rơi vào trong mắt cao thủ quen thuộc Lam Mi, sẽ cảm thấy giống như thấy quỷ vậy.
Trời ạ, Thiếu chủ đang cười, đang cười đối với Ninh Phàm kia! Ninh Phàm cùng Thiếu chủ quan hệ thế nào vậy. ..?
Ninh Phàm. Ninh Phàm. Cái tên này dường như cũng hơi quen tai.
Nhận thấy Ninh Phàm có quen biết với Lam Mi, quan hệ lại cực kỳ không tệ, cao thủ vốn giấu ý địch đối với Ninh Phàm, rối rít hiện ra thân hình, làm gì còn dám có nửa điểm địch ý đối với hắn nữa.
Kẻ ngu cũng có thể nhìn ra, Ninh Phàm nhất định là có lai lịch lớn. Mấy tên dung linh trưởng lão, rối rít suy đoán lai lịch của hắn. Thất Mai Ninh Phàm, bây giờ suy nghĩ lại một chút, tựa hồ thật sự có chút quen tai, nghe qua là ở nơi nào thì phải?
Đang lúc mọi người ở đây nghi ngờ, Lam Mi khẽ mỉm cười, bóp nát ngọc giản trong lòng bàn tay. Ngọc giản vỡ vụn, truyền ra một đạo thanh âm đạm mạc của Quỷ Tước tông chủ - Quỷ Tước tử.
- Ninh Phàm là đồ đệ của Hàn dược tôn, cháu của Ninh thành Ninh Hắc Ma, không cho phép bất kỳ người nào của Quỷ tước trêu chọc. Nếu không, giết không tha!
Thanh âm của Tông chủ từ từ biến mất trong gió, nhưng toàn bộ người ở tại tràng, bởi vì một đạo mệnh lệnh của Quỷ Tước tử mà an tĩnh quỷ dị.
Trên mặt mỗi người không khỏi hiện lên một vẻ khiếp sợ.
Những dung linh trưởng lão kia rốt cuộc đã nhớ ra rồi, rốt cuộc nhớ là có nghe nói qua Ninh Phàm ở nơi nào. Trong buổi đấu giá Đạo quả ở Thất Mai thành, Thủ tịch phách mại sư, một nhân vật chỉ dùng một cái nhìn là chấn nhiếp quần ma. Ninh Phàm!
Học trò của lão ma, cháu của Ninh Hắc Ma, Ninh Phàm này không thể đắc tội a. Khó trách có song tu công pháp cao cấp như vậy, thì ra và không ngờ lại có bối cảnh như thế...
Từng dung linh cao thủ ngược lại đều hít một hơi khí lạnh, không còn người nào dám có nửa chút tâm tư đối với Ninh Phàm nữa. Thậm chí ngay cả cái lòng mời chào chiêu dụ cũng tán đi hết.
Nếu Ninh Phàm là học trò của lão ma, đương nhiên thuộc về hệ phái của Tứ Ma Tôn. Ai có thể mời chào chiêu lãm?!
- Còn rất may. . . Rrất may mà tông chủ hạ xuống mệnh lệnh này. Nếu không, bbọn dung linh cao thủ chúng ta không biết Ninh Phàm có bối cảnh thâm hậu, tùy tiện xuất thủ đối với hắn, không những đắc tội 'Dược tôn', còn đắc tội luông cả Việt Quốc quyền thế cực mạnh 'Hắc Ma tôn' nữa!
Kim Đan trưởng lão Hứa Nhu cũng thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ tới tông chủ sẽ đích thân ra mặt, giúp Ninh Phàm giải quyết phiền toái.
Trước đó Lục Tử Kiều uy hiếp đối với Ninh Phàm, giờ phút này trên gương mặt lạnh lùng của hắn lại hiếm thấy hiện lên vẻ hoảng sợ. Lục Tử Kiều lãnh mạc cuồng ngạo, thế nhưng cũng phải xem là đối với người nào. Bối cảnh của Ninh Phàm đủ để khiến cho hắn sợ hãi, cho dù là cả Lục gia cũng không dám đắc tội nữa là.
Trước đó Lý Chi Hoan biến tướng uy hiếp Ninh Phàm, giờ phút này cũng khó mà trấn định nỗi. Lúc trước hắn còn cho rằng Ninh Phàm cuồng vọng dốt nát. Hôm nay xem ra kẻ cuồng vọng dốt nát rõ ràng là mình.
Ninh Phàm có bối cảnh như vậy, bên trong Quỷ Tước tông ai dám có ý đánh cướp công pháp của hắn? Buồn cười là mình còn tự cho là thông minh, ban cho hắn cái gọi là 'Lời khuyên tốt', thật là đáng tức cười.
Về phần Bạch Tú, lúc trước khinh bỉ Ninh Phàm không dứt, giờ phút này đôi mắt đẹp lại hối hận không kịp. Lời nói lãnh mạc trước kia, có khi nào đã đắc tội Ninh Phàm. Xong rồi. ..
Lần này, Ninh Phàm trong ở Quỷ Tước tông khó mà khiêm tốn giả heo được nữa.
Ánh mắt của Ninh Phàm chợt lóe, nhìn cặp mắt của Lam Mi, thâm ý sâu sắc cười một tiếng: "Cha của ngươi đã cứu bọn họ."
Ngọc giản này của Quỷ Tước tử, thoạt nhìn là để bảo vệ Ninh Phàm, nhưng trên thực tế lại là bảo vệ tông môn cao thủ.
Dựa theo dự định của Ninh Phàm, hắn vốn chuẩn bị làm điều gì đó lớn lập uy, nhưng cũng không phải là thông qua tuyên dương bối cảnh để thực hiện điều đó. Nếu có dung linh cao thủ không biết điều, đi theo Ninh Phàm tiến vào Yêu Quỷ lâm, Ninh Phàm liền xuất thủ chém chết. Ninh Phàm rất tin sau khi giết mấy tên dung linh, đương nhiên không có người không biết phải trái dám đắc tội với mình nữa.
Bất quá ngọc giản này của Quỷ Tước tử, lại tống táng đi khả năng Ninh Phàm giết người lập uy. Và có thể thấy rằng, ngọc giản này trên thực tế cũng là sự nhắc nhở đối với Ninh Phàm.
Quỷ Tước tử không hi vọng Ninh Phàm đại khai sát giới ở bên trong tông. Dù sao những cao thủ này chí ít cũng coi là để uẩn của Quỷ Tước tông.
Hay cho một Quỷ Tước tử! Chỉ gặp qua Ninh Phàm có một lần, ngược lại đã nhìn thấu triệt tính cách của hắn.
- Nói cho cha ngươi ta sẽ không tùy tiện giết người. Nhưng nếu có người đưa đầu tới cửa, ta cũng sẽ không lưu tình.
- Chỉ là không nghĩ tới khảo hạch sẽ tốn nhiều thời gian như vậy. Chuyện trị bệnh cho ngươi, có thể để sau này vậy. Ngươi không cần quá gấp.
- Ai gấp gáp chứ!
Gương mặt Lam Mi đỏ lên. Nếu như có lựa chọn, nàng không muốn Ninh Phàm chữa bệnh cho mình.
Cho nhìn thấy cái chỗ đó, quả thực là quá khó cho mình...
Một tên dung linh trưởng lão leo lên đài cao, lải nhỉa nói về quy tắc của ải khảo hạch thứ hai. Mà hết thảy những thứ này, Ninh Phàm không còn tâm tư nào muốn nghe. Bởi vì, Lam Mi ở trước mắt hắn, đang do dự do dự lấy ra từ trong ngực một túi trữ vật, đưa tới tay hắn.
Ninh Phàm thần niệm đảo qua túi trữ vật, nhất thời sắc mặt cổ quái.
Hai bình Thăng linh đan, hiệu quả tự nhiên không cần nói. Một bình Trấn quỷ đan, sau khi uống, chư tà bất xâm, không sợ quỷ vật. Một cái trận bàn màu bạc, có thể tùy thời tùy chỗ bày ra tiểu hình 'Linh' cấp trận pháp. Ở trong trận pháp này có thể nghỉ ngơi, tu luyện. Một tờ bản đồ cổ xưa, miêu tả lại toàn bộ Yêu Quỷ lâm, trên đó có tiêu chú vô số điểm đỏ, điểm đen.
Điểm đỏ đại biểu cho linh dược. Điểm đen đại biểu cho nguy hiểm.
Cũng khó trách sắc mặt Ninh Phàm không cổ quái, đây thật là gặp quỷ rồi. Lam Mi luôn không có hảo cảm đối với mình, sao lại tặng đồ cho mình? Giá trị đồ tặng này cũng không phải là ít.
- Đây là ngươi . . . có ý gì.
- Không có ý gì.
Lam Mi tránh né ánh mắt hắn. Nàng cũng chẳng biết tại sao nàng muốn đưa cho Ninh Phàm nhiều đồ như vậy.
Đại khái là lo lắng cho Ninh Phàm sau khi tiến vào Yêu Quỷ lâm sẽ gặp nguy hiểm. Dù sao Ninh Phàm cũng không phải là người biết tự an phận, mà ở chỗ sâu trong Yêu quỷ lâm có thể ẩn nấp Quỷ Vương kinh khủng - ngay cả Quỷ Tước tử cũng rất là kiêng kỵ. Chỉ mong Ninh Phàm không chạy loạn mới phải.
Dung linh trung kỳ chết ở tại Yêu Quỷ lâm cũng không ít a. Lam Mi luôn cảm giác Ninh Phàm sẽ không như những người cầu đạo khác ở lì trong Tân Thủ thôn.
Chẳng qua là tại sao mình lại lo lắng cho Ninh Phàm. Tại sao vậy chứ? Không hiểu.
“Đại khái là bởi vì Ninh Phàm còn phải chữa bệnh cho ta. Cho nên hắn không thể chết được."