Bị Ninh Phàm mời vào nhà, bạch y nữ quỷ nhất thời mặt đẹp nóng bừng, còn hồng y nữ quỷ thì tức giận phun phì một cái.
- Chu Minh này, lại muốn ra cái hoa chiêu gì đây...
Giọng nói tuy hung tợn, nhưng hồng y nữ quỷ lại không cảm giác được địch ý từ trong giọng nói của Ninh Phàm.
Đêm qua, Ninh Phàm giọng nói mặc dù tùy hòa, nhưng lại có một tia làm bộ làm tịch ở bên trong đó. Tối nay, Ninh Phàm lại một dùng giọng điệu của bằng hữu. Hồng y nữ quỷ nhìn thói đời nóng lạnh đã quen, đối với giọng nói của người, lực phán đoán cực kỳ bén nhạy.
Xem ra, Ninh Phàm tối nay ngược lại sẽ không đào cái hố để hại tỷ muội mình. Nếu đã như vậy, đi vào trong xem một chút cũng không sao. Nàng cũng rất muốn biết, Ninh Phàm luyện chế là đan dược gì, nếu như có thể trị thương cho mình... Lập tức đoạt đi!
Bạch y nữ quỷ thì rón ra rón rén, vô cùng e dè tiến vào bên trong căn nhà của Ninh Phàm.
- Hồng Hồng tỷ, chúng ta hay là không nên đi vào trong, muội... muội sợ...
Bạch y nữ quỷ kéo ống tay áo của hồng y nữ quỷ, năn nỉ.
- Sợ cái gì, hắn đâu có ăn thịt ngươi... Chờ đã, ai cho ngươi nói cho hắn biết tên của ta!
Hồng y nữ quỷ không biết từ đâu kéo tới một cơn tức giận, khe khẽ cốc một cái vào đầu bạch y nữ quỷ, tức giận kéo mạnh nàng ta vào bên trong nhà.
Bên trong nhà, vẫn y nguyên như sự bố trí của Y Quan Hoàng Tà, hầu hết đều là đan đan bình bình, đã bị Ninh Phàm dọn dẹp cực kỳ tề chỉnh, so với tập quán bừa bộn của Hoàng Tà hoàn toàn bất đồng.
Trong tâm khảm, hồng y nữ quỷ đối với Ninh Phàm không khỏi coi trọng hơn một phần. Phòng ở chỉnh tề, là nói rõ Ninh Phàm làm người không có chút qua loa, lòng như thiết thạch. Chỗ ở càng chi tiết, càng có thể nhìn ra phẩm hạnh của một người.
Mà ánh mắt của hồng y nữ quỷ, đang cùng đối mắt với cái nhìn trêu chọc của Ninh Phàm. Nàng vốn có tính tình dữ dằn thoải mái, không mảy may tị hiềm, ngược lại tà tà đối với Ninh Phàm cười một tiếng, chẳng qua là đôi mắt màu máu dưới cái cười này, càng chảy ra nhiều máu hơn, không có chút mỹ cảm nào có thể nói, có chăng chỉ là sự kinh khủng.
- Nụ cười của Hồng Hồng cô nương quả nhiên cùng người khác bất đồng, Chu mỗ tự hỏi mắt nhìn vô số mỹ nhân, lại hiếm có người chỉ cười một tiếng lại mang tới cho Chu mỗ ấn tượng sâu sắc như vậy.
Ninh Phàm rõ ràng cho thấy là đang trêu chọc, bất quá, lại không chút chán ghét hay làm bộ làm tịch. Lời này làm cho hồng y nữ quỷ rõ ràng cảm thấy bị Ninh Phàm giễu cợt, nhưng muốn tức lại không thể tức được.
Dù sao, tựa hồ không có người đàn ông nào sẽ lấy cái lòng bình thường đi giễu cợt mình như vậy.
Bất quá, nàng vẫn còn chưa vừa ý để khuê danh của mình bị hắn gọi như vậy.
Không có nguyên nhân gì cả, chỉ là không muốn mà thôi!
- Chớ có hễ ra một cái là Hồng Hồng cô nương, tỷ tỷ và ngươi bộ quen biết lắm sao! Kêu ta là 'Ninh Hồng Hồng'!
- Họ Ninh?
Ninh Phàm ngẩn ra, hồng y nữ quỷ này không ngờ lại là người cùng họ với mình!
- Làm sao hả, ngươi đối với họ của tỷ tỷ bất mãn sao?
Ninh Hồng Hồng đưa ngón tay nhọn dài đỏ như máu, hướng về phía Ninh Phàm nhẹ nhàng chỉ một cái, dáng vẻ có phần oán hận.
- Sao dám... Chu mỗ chẳng qua là cảm thấy, tên của Hồng Hồng cô nương rất êm tai. Ninh Hồng Hồng... 'Thà làm chân hồng, không làm hư bạch', xem ra Hồng Hồng cô nương nhất định là người rất có cá tính...
Ninh Phàm khen ngợi, khiến cho Ninh Hồng Hồng vô cùng hưởng thụ, dần dần, càng thấy Ninh Phàm thuận mắt hơn.
Mà ánh mắt của Ninh Phàm, lần nữa rơi vào trên người bạch y nữ quỷ, hơi có chút buồn cười, bạch y nữ quỷ này thật sự là rất e dè nhút nhát, chẳng lẽ lúc còn sống làm người, là một Đại tiểu thư không hề bước ra khỏi khuê các hay sao?
Chẳng qua là càng nhìn bạch y nữ quỷ, Ninh Phàm càng cảm thấy tựa như đã gặp qua nàng ở nơi nào. Một tia cảm giác quỷ dị và quen thuộc chợt xông lên đầu hắn.
Nữ thi!
Trong lòng Ninh Phàm thầm rúng động, hắn rốt cuộc minh bạch, mình vì sao vừa nhìn thấy Bạch Y Hồng Y hai nữ, liền theo bản năng ít đi địch ý một chút. Không chỉ là do hai nữ có tính cách hợp với khẩu vị của hắn, mà quan trọng hơn là, bạch y nữ quỷ có dung mạo có ba phần tương tự với nữ thi trong thanh quan!
Chẳng lẽ nàng này là hồn phách của nữ thi?
- Không, hẳn là không có quan hệ cùng nữ thi, khí tức, không quá giống...
Ninh Phàm thầm thầm nói trong lòng, đem ý tưởng hoang đường trước đó bỏ đi.
Lắc đầu một cái, hắn cười hỏi đối với Ninh Hồng Hồng:
- Hồng Hồng cô nương người cũng như tên, cũng không biết vị bạch y tiên tử này có phương danh như thế nào?
- Nàng ấy là...
Ninh Hồng Hồng mới vừa mở miệng, liền bị bạch y nữ quỷ vội vàng bịt miệng lại, năn nỉ nói:
- Tỷ tỷ, không được nói cho hắn...
- Được, tỷ tỷ tuyệt đối không nói cho hắn biết muội tên là 'Mộ Vi Lương'...
Ninh Hồng Hồng cố nén nụ cười.
- Vâng, tỷ tỷ thật tốt. Ngàn vạn lần không được nói cho hắn biết.
Bạch y nữ quỷ thân thể hơi phát run.
Nghe hai nữ đối thoại, Ninh Phàm khó nín được cười, từ khi bắt đầu tu ma, hắn lâu rồi không cười thoải mái như vậy.
- Mộ Vi Lương, tên rất hay... 'Bất mộ xuân noãn, chỉ mộ vi lương', ta thích cái tên này!
Tiếng nói của Ninh Phàm vừa dứt, bạch y nữ quỷ lập tức hét lên một tiếng, cái miệng nhỏ tròn xoe, có chút khó tin.
- Ngươi... Ngươi làm sao biết được tên ta...
Đần đần, ngơ ngác, ngốc một cách thiên nhiên... Cô gái này, rất có ý tứ, ngu nhưng rất khả ái!
Ninh Hồng Hồng, Mộ Vi Lương... Ninh Phàm chưa bao giờ nghĩ tới, hai nữ tử cùng hắn có mối quan hệ mật thiết trong cuộc đời, lại hoàn toàn dùng loại phương thức kỳ dị này, ở chỗ này vô tình gặp gỡ, duyên phận, khó mà nói rõ.
Hắn còn muốn nói nữa, nhưng Ninh Hồng Hồng đã không kịp chờ đợi, thẳng thừng cắt đứt lời lải nhải của Ninh Phàm, ánh mắt thèm thuồng nhìn bình đan dược trong tay Ninh Phàm, khẽ liếm liếm đầu lưỡi.
Giờ phút này Ninh Hồng Hồng ở khoảng cách rất gần Ninh Phàm, mùi thuốc càng đậm đà hơn, dược hương này quả thật đối với vết thương hở miệng ở bụng nàng có hiệu quả chữa trị kỳ diệu.
Chẳng lẽ, 'Chu Minh' này quả thật là đang luyện chế tam chuyển đan dược!?
Nàng nhẹ nhàng hít một hơi, ánh mắt nhìn Ninh Phàm mơ hồ có chút mong đợi.
Không có cô gái nào nguyện ý giữ lại vết sẹo trên thân thể. Huống chi, vết sẹo của nàng còn là do ruột gan đứt từng khúc tạo ra cái lổ khủng khiếp, xuyên qua ổ bụng.
- Tam chuyển!
Ninh Phàm lời vừa nói ra, Mộ Vi Lương khẽ kêu lên một tiếng, còn Ninh Hồng Hồng thì đôi mắt màu máu lộ ra ánh sáng như lửa nóng, kềm chế sự nóng nảy, cố gắng khiến cho giọng nói bình tĩnh hơn:
- Dược hiệu... trị gì?
- Huyết hợp đan, tam chuyển đan dược, chuyên trị thân thể khuyết tổn, cơ thể người sống có thể trị, quỷ thân cũng có thể trị... Ta luyện đan dược này, là đặc biệt luyện chế cho cô, Hồng Hồng cô nương...
Ninh Phàm lắc đầu một cái, dở khóc dở cười, Ninh Hồng Hồng này tính tình quá gấp. Mình nếu như không nói ra ngay, đan dược này là tặng cho nàng, sợ rằng sau một khắc, Ninh Hồng Hồng có thể cường thế xuất thủ, cướp đan dược của mình.
Không cô gái nào lại có tính tình trực tiếp như vậy, đem chữ 'Muốn' viết hết ở trên mặt.
- Luyện chế cho ta sao? Có ý gì...
Ninh Hồng Hồng hơi sửng sờ, hoài nghi không hiểu nhìn về Ninh Phàm, vốn chuẩn bị lập tức xuất thủ cướp đan, giờ phút này cũng đã không cần phải làm thế nữa.
Bởi vì Ninh Phàm đã đem đan dược ném vào trong lòng bàn tay nàng.
- Còn có của cô nữa, Vi Lương!
Ninh Phàm vỗ vào trữ vật đại, lấy ra một bình đan dược khác, lấy ra hai viên Phục Minh đan, đứng dậy, nâng bàn tay Mộ Vi Lương lên, đặt thuốc vào trong lòng bàn tay nàng.
Không cảm thấy hành vi này có gì không ổn, Ninh Phàm trong lúc lơ đảng đem Mộ Vi Lương xem thành nữ thi nằm ở trong thanh quan, đó là nữ tử đã cùng hắn hoan hảo qua một lần.
Nhưng Mộ Vi Lương này hiển nhiên lần đầu tiên bị đàn ông nắm bàn tay, kinh hãi thẹn thùng vô cùng, không ngờ lại ấp úng cà lăm, nói không ra lời, thân thể mềm mại càng run rẩy hơn, quên tránh thoát khỏi bàn tay hắn.
Mà Ninh Phàm đúng lúc này lại buông tay ra, hắn mới vừa lấy lại tinh thần, vẫn là hơi thở hổn hển, cất tiếng nói thật nhỏ:
- Ngươi không được trực tiếp gọi tên ta... Không hay lắm...
- Được, Vi Lương.
- Ừ, cám ơn.
Nữ tử ngây ngô một cách tự nhiên, hiển nhiên không ý thức được rằng, mình vẫn bị gọi là 'Vi Lương'.
Ninh Phàm cho hai nữ đan dược, lại không có bất kỳ giải thích nào, ngược lại tiếp tục từ trong trữ vật đại, lấy ra chai chai lọ lọ, đặt lên trên bàn.
Mỗi một loại, đều là tuyệt thế kỳ độc, giá trị không rẻ. Mà giờ khắc này, Ninh Hồng Hồng cũng không nhịn được nữa.
- Ta đang hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc là có ý gì! Còn nữa, ngươi lấy ra những thứ độc dược này, muốn làm cái gì, độc chết chúng ta sao!?
- Ngươi có nhìn thấy kẻ hạ độc ở ngay trước địch nhân hạ độc hay không? Huống chi, chúng ta cũng không phải là địch nhân. Ta chuẩn bị trị thương cho hai người, thuận tiện giải trừ cấm chế cho cả hai.
- Ngươi cứu chúng ta, vì đạt thành mục đích ngươi đi tới Thanh bộ sao?
Ninh Hồng Hồng ngược lại là dứt khoát, nàng duyệt tận sự lạnh ấm của thế gian, có thể cảm giác được, Ninh Phàm không phải là nói láo. Nhưng nàng cùng Ninh Phàm không quen không biết, Ninh Phàm không thể nào bỗng dưng đối tốt với nàng như vậy.
Coi trọng nhan sắc của nàng? Càng không thể nào. Nàng cùng Mộ Vi Lương, căn bản không có chút nhan sắc nào có thể nói.
Không phải vì thân nhân, không phải vì sắc, như vậy, chính là vì lợi.
Nàng là một người thẳng như ruột ngựa, không thích vòng vo đôi co, mà Ninh Phàm hiểu được tính cách của Ninh Hồng Hồng, cũng không muốn ẩn giấu mục đích.
- Không sai, ta giúp các ngươi một chút, giúp các ngươi thoát khỏi thân phận quỷ nô, các ngươi giúp ta một việc, như thế nào?
Nụ cười của Ninh Phàm không giả bộ chút nào. Hắn tin tưởng, hảo ý của mình, đã biểu đạt đầy đủ, Ninh Hồng Hồng này, sẽ không cự tuyệt mình.
- Như vậy sao, vậy phải xem giúp ngươi chuyện gì... Nếu như giải trừ quỷ nô thân phận, lại phải dính líu tới ngươi, rồi bị ngươi hại chết, như vậy tỷ tỷ tình nguyện thành quỷ nô vậy.
Ninh Hồng Hồng thần tình nghiêm túc, nàng không phải là một người khinh suất, mọi việc đều phải hỏi cho rõ ràng.
- Yên tâm, ta bất quá là muốn ở trong Thanh bộ trộm một ít thứ, sẽ không gây phiền phức lớn, chỉ cần hai vị nương tay cho, để ta dạ hành là được. Cho dù thất bại bỏ mình, hơn phân nửa cũng sẽ không làm liên lụy các ngươi.
Ninh Phàm giải thích.
- Chẳng qua là để cho ngươi đi đêm, cho dù ngươi phạm tội, chúng ta bị xử phạt cũng sẽ không quá nặng. Được rồi, cái chuyện nhỏ này, tỷ tỷ giúp ngươi. Tiếp theo, ngươi giúp tỷ tỷ trị thương, bụng của tỷ tỷ, cả ngày lẫn đêm đau như xé, chỉ mong sớm tốt hơn một chút.
Ninh Hồng Hồng nhẹ thở phào nhẹ nhõm, cũng không truy hỏi Ninh Phàm muốn ăn trộm thứ gì. Mỗi một người đều có bí mật của mình, không dò xét là lễ phép cơ bản. Hơn nữa dù có hỏi, Ninh Phàm sẽ nói hay sao? Ninh Phàm này bất quá chính là Kim Đan sơ kỳ tu vi, cũng sẽ không phạm đại sự gì...
Đối với thuật luyện đan của Ninh Phàm, Ninh Hồng Hồng đã có ba phân bội phục, nhưng đối với tu vi của Ninh Phàm, Ninh Hồng Hồng vẫn như thường lệ không coi trọng hắn, từ đầu đến cuối nàng đều cho là, mình chỉ cần giơ tay lên một cái là có thể diệt được Ninh Phàm.
Nàng giờ phút này không kịp chờ đợi muốn chữa khỏi thương thế trên thân thể, mà Mộ Vi Lương ở bên cạnh thì cũng khát vọng khôi phục hai mắt.
Thấy giao dịch đã thỏa thuận xong, Ninh Phàm cũng không nói gì thêm nữa, xoay người, nhẹ nhàng phẩy tay áo một cái, một trận gió lạnh như băng thổi qua, đem vết nhăn trên giường nhỏ lau sạch, bụi bặm thổi rơi, rồi hắn chợt quay đầu, đối với hai nữ cười nói:
- Xong rồi, hiện tại trị thương cho hai người, Vi Lương chỉ cần nằm xuống là được. Về phần Hồng Hồng, cởi hết quần áo đi, yên tâm, ta không nhìn trộm.
- Cái gì, muốn cởi quần áo!
Ninh Hồng Hồng thật giống như bị nghẹn con ruồi trong cổ họng, vô cùng không tình nguyện. Nhưng mà điều này cũng có thể hiểu được, Mộ Vi Lương bị thương ở mắt, mà mình bị thương lại ở bụng... Bị thương ở một cái nơi rất đáng chết, cái nơi vô cùng ái muội, mập mờ!
- Hồng Hồng tỷ, tỷ yên tâm, Chu Minh nói rồi, hắn không nhìn, tỷ mau cởi đi.
Mộ Vi Lương đơn thuần cười một tiếng, lại giúp Ninh Phàm nói tới nói lui, lời này làm cho Ninh Hồng Hồng oán thầm không dứt.
Không nhìn? Không nhìn làm sao chữa thương! Lời đi lừa gạt đứa trẻ này, chỉ có nha đầu ngốc ngươi mới tin tưởng! Thôi vậy, dù sao mình không có bao nhiêu nhan sắc, muốn nhìn thì nhìn đi.
Ninh Hồng Hồng nhẹ nhàng cắn răng, bắt đầu tất tất tốt tốt cởi quần áo đỏ, lộ ra một thân thể mềm mại béo mập trắng nõn, thật giống như trên bầu trời đêm có ánh trăng sáng làm lòng người lãng đãng.
- Còn không mau lên một chút...
Nàng thân thể trần truồng, nằm ở trên giường, đôi mắt màu máu nhắm lại thật chặc, trên gương mặt đẹp bình sanh lần đầu tiên nóng bừng...
- Vi Lương, không nên lộn xộn! Không được bóp ta!
- Hồng Hồng, chân không được kẹp chặc như vậy, ừ, bụng không được run, ta đang chữa thương cho ngươi.
Bóng đêm thật là liêu nhân, nhưng trong lầu trúc, Ninh Phàm cũng đang tiến hành đợt chữa thương vô cùng ướt át.
Tay của hắn, khi thì mơn trớn khuôn mặt đẹp của Mộ Vi Lương, khai thông kinh mạch trên bộ mặt của nàng, đem Phục Minh đan bỏ vào trong hốc mắt trống rỗng. Thời khắc này, Mộ Vi Lương đã trở thành một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, nếu so sánh độ tương tự cùng nữ thi, thì nàng càng giống thêm một phần. Một cái nhăn mày một cái động trán, cũng khiến cho Ninh Phàm có chút hoảng hốt. Mà mỗi một lần bị Ninh Phàm mơn trớn gò má, Mộ Vi Lương cũng mặt đỏ như quả táo, thân thể mềm mại cũng hơi rung rung.
Nàng chưa có khi nào tiếp cận đàn ông gần như vậy, và chưa từng bị đàn ông vuốt ve qua gò má, trong lòng tất nhiên đại loạn, một cái trái tim nho nhỏ cứ như muốn nhảy vọt ra khỏi cổ họng vậy.
Mà Ninh Hồng Hồng, thì càng bi thảm hơn. Cả người nàng bị lột trần nhồng nhộng, chỗ được coi là riêng tư nhất thỉnh thoảng bị Ninh Phàm đụng một cái, ai bảo vết thương của nàng nằm ở bụng dưới như thế này.
Khi hơi nóng bàn tay của Ninh Phàm mơn trớn làn da bụng lạnh như băng của nàng, nàng chỉ cảm thấy một cảm giác tê ngứa khó nhịn, từ tiểu phúc lan tràn ra, như có như không. Nàng vô cùng muốn lập tức đẩy tay Ninh Phàm ra, nhưng ngặt một nỗi bây giờ đang là trị thương, là cơ hội duy nhất để nàng có thể khỏi bệnh. Hai tay nàng nắm chặt vải trải giường, kẹp thật chặc hai chân, tựa như chỉ có như vậy, mới có thể bảo vệ mình.
- Tay của ngươi, nếu như còn dám lộn xộn... A... Không nên đụng nơi đó...
Nàng cố gắng khiến cho giọng nói bình tĩnh, nhưng càng kiềm chế hơi thở dốc, hai ngực của nàng càng phập phồng lợi hại hơn. Thỉnh thoảng một tiếng rên nhẹ thoát ra khơi gợi lòng người. Nàng muốn uy hiếp Ninh Phàm một chút, nhưng lời của nàng luôn khó mà nói cho hoàn chỉnh.
- Ta đang giúp cho cô thư giãn kinh mạch... An tĩnh một chút, đừng khiêu khích khiến ta giận lên, cô tuyệt đối sẽ hối hận!
Ninh Phàm thở một hơi thật sâu, đem dục niệm trong lòng quét sạch, tâm như chỉ thủy, và trên mặt lại làm ra vẻ hung tợn dọa Ninh Hồng Hồng.
Ninh Hồng Hồng chẳng lẽ không biết, nàng với sự phản kháng, trách mắng yếu ớt như vậy, đối với nam nhân là một loại kích thích vô cùng vô tận sao?
- Hồng Phấn Khô Lâu, như lộ diệc như điện, Như mộng cũng như huyễn...
Ninh Phàm trong miệng đọc thầm kinh văn, lấy dục niệm luyện ma tâm, dùng hết sức để khiến cho lòng mình như bàn thạch. Sau khi tập thành • Âm Dương biến • tầng thứ nhất, lòng của hắn đã không bị sắc đẹp tầm thường câu dẫn. Nhưng hai nữ tử trước mắt sau khi khôi phục dung mạo, từng người đều kiều diễm ướt át, Ninh Phàm tự hỏi, nhìn thân thể mềm mại của Ninh Hồng Hồng, hắn không cách nào không động tâm. Điều duy nhất có thể làm, là hắn chỉ có nhẫn nại mà thôi.
Ngón tay của hắn dịch chuyển quanh bụng và chân của Ninh Hồng Hồng, cố gắng kết nối lại tất cả kinh mạch đã đứt. Trong khi đó, hạ thân của Ninh Hồng Hồng đã sớm ướt át như bùn đất gặp mưa rào.