Thanh Hoành Hành cùng chúng quỷ ở tại tràng có khoảng cách gần với Tiểu Điêu nhất, nên càng bị yêu khí cuốn ùa tới, run sợ vô cùng.
- Mị Cơ, ả đã khôi phục Kim đan đỉnh phong tu vi! Không xong, mau mau chạy trốn! Quỷ vật của Khu vực thứ ba không kẻ nào là địch lại một hiệp đối với ả!
Cơ hồ trong nháy mắt, mười sáu quỷ vật cất lên mười sáu đạo độn quang, chia ra mỗi con mỗi hướng bất đồng bỏ chạy. Nếu chỉ là Kim đan sơ kỳ Mị Thần, bọn chúng còn dám đuổi giết, nhưng giờ phút này... Không trốn thì hẳn phải chết!
Chẳng qua là đối với bọn chúng, Mị Thần dù có lợi hại hơn nữa, cũng chỉ có thể đuổi theo từng tên. Bọn chúng phân tán ra trốn, nhất định có thể chạy thoát! Kẻ nào bị giết chết, chỉ tự nhận là bản thân xui xẻo đi, chết đạo hữu không chết bần đạo, ai còn hơi đâu chú ý đến kẻ khác nữa?
Nhưng Ninh Phàm lại căn bản không để cho Mị Thần xuất thủ, bởi vì, không cần thiết...
- Ngươi không cần phải xuất thủ...
- Lão nương chả thèm xuất thủ...
Dưới áp chế của Mị Thần, mỗi một quỷ vật đều giống như bị phong ấn thực lực vậy, thậm chí ngay cả Mộ Vi Lương cùng Ninh Hồng Hồng đều cảm giác pháp lực đình trệ.
Các nàng không hiểu tại sao Ninh Phàm đi lại cùng yêu đế đồng hành. Mà yêu đế Mị Thần không ngờ lại như yêu sủng vậy, nằm vào trong ngực Ninh Phàm.
Ở dưới yêu khí của Mị Thần áp chế, Kim đan trung kỳ quỷ vật có pháp lực cùng thần niệm bị áp chế ở Dung linh đỉnh phong, thấp đi một đại cảnh giới.
Thanh Hoành Hành cùng Thanh Vô Vi, một tên là đại hán, một kẻ là trung niên. Nguyên bản họ có Kim đan hậu kỳ tu vi, lại đều bị áp chế ở Kim đan sơ kỳ, tu vi thần niệm giảm đi nhiều, chẳng còn có nửa điểm phách lối khí thế lúc trước!
Kim Đan quỷ vật liều chết chạy trốn, chớp một cái mỗi con trốn ra ngoài mười mấy dặm, nhưng ánh mắt của Ninh Phàm đầy hàn mang lập lòe, trong thức hải của hắn phát ra một tiếng kiếm chấn động ngân nga, thần niệm cuốn đi với tốc độ nhanh hơn.
Kim Đan hậu kỳ thần niệm quét ra, chỉ một lát sau khi, vét sạch hết khu vực ba trăm dặm, và chuyện quỷ dị như trước đó lại xuất hiện lần nữa!
Quỷ dị!
Chỉ một thoáng, trừ Thanh Hoành Hành, phàm là quỷ vật bị thần niệm của Ninh Phàm quét trúng, đều kêu thảm một tiếng, đều bị kiếm khí chém trúng, quỷ thân bị chém, mạng ô hô, máu đổ rồi biến thành tro bụi!
Còn Thanh Hoành Hành cho dù chưa chết, cũng thần hồn bị thương nặng, thân hình độn trốn rơi xuống đất, không còn khí lực chạy trốn nữa.
Ninh Phàm bám sát phía sau, như tử thần đòi mạng, khiến tóc gáy của y dựng hết lên!
- Không thể nào! Hắn rốt cuộc là làm gì, vì sao ta bị trọng thương, vì sao nhiều Kim đan cao thủ như vậy, vừa đối mặt là liền bị chém chết!?
Ninh Phàm căn bản không thể trả lời câu hỏi của Thanh Hoành Hành. Hắn mang Tiểu Điêu cùng hai nữ, đuổi kịp tới trước mặt Thanh Hoành Hành, thần tình vẫn lạnh lùng như cũ.
- Ngươi không trốn nữa sao...
Hắn giọng nói vô cùng đạm, nhưng thanh âm rơi vào trong tai Thanh Hoành Hành, lại giống như bị kiếm đâm trúng, đau nhói!
Giờ phút này hình tượng của Ninh Phàm, ở trong mắt Thanh Hoành Hành càng ngày càng thần bí, kinh khủng. Hắn cả người run rẩy, dưới ánh mắt của Ninh Phàm, giống như con dê con đợi làm thịt!
- Ngươi rốt cuộc là làm gì, không có ai có thể thần không biết quỷ không hay giết chết nhiều cao thủ như vậy!
Y gầm to như phô trương thanh thế, nhưng lại càng thể hiện ra sự sợ hãi trong lòng.
- Ngươi không cần phải biết.
Ninh Phàm lời nói lạnh lùng, Trảm Ly một điểm tinh quang hướng ngực Thanh Hoành Hành đâm tới, mang theo cái uy hủy diệt, đốt cháy hết tất cả.
Sẽ chết! Quả thật sẽ chết!
Ho khan phun ra một búng máu đen, Thanh Hoành Hành thần sắc kinh khủng, lại thoáng qua một tia oán độc.
Mình đường đường là Kim đan hậu kỳ cao thủ, lại phải chết ở trong tay Dung linh tiểu bối sao? Không! Phải trái gì cũng chết, chi bằng liều chết đánh một trận!
Hắn đem hết một tia pháp lực cuối cùng, bấm và khởi động pháp quyết, ở trước khi Trảm Ly đốt tới người, Quỷ Hồn đã kịp trốn ra bên ngoài cơ thể, liều mạng vọt tới Thiên Linh thức hải của Ninh Phàm.
Quanh thân hắn lưu động khí tức có chút tương tự với Lý Chi Hoan trước đó tu luyện Đoạt xá ma công, nhưng uy lực tuyệt đối là khác biệt trời vực!
- Đoạt xá sao? Thật không ngờ, ngươi còn có loại thủ đoạn này, đáng tiếc, ngươi sẽ hối hận...
Ninh Phàm hơi ngẩn ra, không ngờ rằng Thanh Hoành Hành này lại biết Đoạt xá ma công.
Đoạt xá ma công được xưng bất tử ma công, chỉ cần hồn phách bất diệt, sẽ có thể trốn vào Thiên Linh thức hải của người khác, thôn phệ ý thức của đối phương, cướp lấy thân thể trọng sinh.
Xem ra, Thanh Hoành Hành rốt cuộc quyết định lưới rách cá chết, muốn chiếm thân xác của mình. Đáng tiếc, Thanh Hoành Hành nhất định phải thất vọng!
Tu sĩ dù cường đại thế nào đi nữa, thức hải đều rất yếu ớt. Một khi bị người xâm nhập, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Nhưng Ninh Phàm lại không ngăn cản Thanh Hoành Hành thực hiện hành vi đoạt xá, mặc cho một luồng hồn phách của y độn vào mình trong Thiên Linh thức hải của mình.
Thanh Hoành Hành mừng rỡ, vui chính là Ninh Phàm cuồng vọng tự đại, không ngờ lại coi thường Đoạt xá ma công của mình.
Hắn cười lạnh không dứt, thầm nghĩ, chỉ cần mình đoạt xá Ninh Phàm, lấy thân thể của Ninh Phàm trọng sinh, không chỉ sẽ không chết, ngược lại, còn có thể biến thành người sống, rời khỏi Yêu Quỷ lâm, trở lại dương giới!
Nhưng mà một chút mừng rỡ như thế khi y tiến vào trong thức hải của Ninh Phàm chỉ trong một cái chớp mắt, đã hóa thành bi thảm cực lớn giống như một chậu nước băng tưới vào trên đầu Thanh Hoành Hành, khiến cho y không rét mà run.
- Làm sao có thể... Không thể nào... Điều này tuyệt đối không có thể!
Hắn tuyệt vọng phát ra một tiếng gào thét.
- Ngươi, nhìn thấy rồi sao...
Ninh Phàm nhếch mép, hé ra một tia cười lạnh.
Hắn sở dĩ dám để Thanh Hoành Hành tiến vào Thức hải, chính là bởi vì, thức hải của hắn đã bị biến dị!
Cái gì gọi là Thức Hải? Thức niệm chi hải mà thôi.
Người thường Thức hải nằm ở trong Thiên Linh, do Thần niệm chi lực mở ra, diễn hóa ra niệm lực hải dương. Thỉnh thoảng có đại năng tu sĩ có thể đem thức hải tu luyện thành biển lửa, băng xuyên, rất nhiều hình thái, mà thứ người như vậy, thường đều là kẻ mạnh ngang dọc nhất phương!
Mà trong Thức hải của Ninh Phàm, ở phía dưới là kiếm khí chi hải màu lam bạc, phía trên, cũng do vô số lam ngân tiểu kiếm, dựng ngược từ trên trường không, kiếm khí hoành hành giống như từng ngôi sao trên trời!
Kiếm thức! Kiếm khí ngưng tụ thành Thức Hải!
Loại Thức hải này, ở thượng cổ cũng chỉ có một số ít chân tiên là nắm giữ, kẻ có thể nhờ cơ duyên xảo hợp tu luyện được là rất hiếm. Ninh Phàm dựa vào việc nuốt hấp thu Thần niệm chi lực trong Tru Tiên Kiếm khí, cứng rắn bằng kiếm khí niệm lực trong đó, tu luyện ra hình thức ban đầu của thức hải hình kiếm.
Thức hải tuy tràn đầy kiếm khí, nhưng vẫn còn không hoàn thiện. Dù vậy, mỗi một tia Thần niệm chi lực, đều như kiếm khí, tiết lộ ra cái uy tru tiên. Thần niệm có Kiếm khí hình thái được đặt tên là, Kiếm niệm!
Thần niệm không thể tổn thương người, chính là thứ thông thường. Nhưng Kiếm niệm lại có thể giết người trong vô hình, chém địch từ ngoài ngàn dặm!
Ninh Phàm nhìn có vẻ như đứng chắp tay, không xuất thủ, thực tế Kiếm niệm đảo qua, đã đối với Kim đan quỷ vật, động dụng tuyệt sát chi thuật!
Kiếm niệm uy lực dựa vào việc đề thăng số lượng kiếm khí trong đó, mới có thể lên cấp. Những thứ này, Ninh Phàm tạm thời không quan tâm. Giờ phút này, hắn có thể bằng Kiếm niệm, tru diệt Kim đan cao thủ cao cao tại thượng của Thanh Bộ, đã đủ rồi!
Trong thức hải sát cơ sâm nhiên của Ninh Phàm, tàn hồn của Thanh Hoành Hành lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt hối hận không kịp.
Mình vạn vạn lần không nên trêu chọc Ninh Phàm, càng vạn vạn không nên thi triển đoạt xá bí thuật, tiến vào trong thức hải của hắn!
Thậm chí đừng nói là mình, cho dù là Toái hư lão quái, thi triển đoạt xá bí thuật nhằm đoạt xá Ninh Phàm, cũng tuyệt không thể có kết quả tốt đẹp gì. Ngày sau Ninh Phàm, nói không chừng có thể sử dụng Kiếm niệm Thức hải, làm cái bẩy hại chết không biết bao nhiêu đoạt xá lão ma. Nhưng điều này hiển nhiên cùng Thanh Hoành Hành không có liên quan gì.
- Bỏ... Bỏ qua cho ta...
Thanh Hoành Hành lời nói run rẩy, nhưng nước mắt cá sấu ai lại thương tiếc cho?
Ninh Phàm trong mắt lãnh mang lập lòe, thần niệm trong thức hải ào ào đảo qua, hàng ức vạn đạo kiếm khí cuốn ùa tới, đem tàn hồn của Thanh Hoành Hành chém làm nát bấy, hóa thành dưỡng liệu bồi bổ cho Kiếm niệm thức hải.
Đoạt xá, chính là tự tìm đường chết!
- Niệm châu, đã nhặt hết rồi...
Mộ Vi Lương đưa đôi tay nhỏ bé run rẩy, bưng mấy chục viên kim đan kỳ niệm châu, giao cho Ninh Phàm.
Sợ, thật là đáng sợ, thời khắc này Ninh Phàm lạnh lùng như kiếm, khiến cho Mộ Vi Lương sinh ra một loại cảm giác xa lạ chưa từng có.
- Không phải sợ...
Ninh Phàm nhìn ra Mộ Vi Lương kinh hoảng, khẽ mỉm cười, bàn tay vỗ một cái lên mái tóc hơi có tro bụi của nàng.
Thời khắc này ánh mắt của hắn không còn kiếm uy, có chăng chỉ là sự hiền lành giống như trước vậy.
Thu hồi niệm châu, Ninh Phàm nhún một cái nhảy lên tiên vân, ôm Tiểu Điêu trong ngực, bay thẳng tới Thanh Bộ.
Nụ cười của hắn vẫn còn giống như trước, mang theo một tia trêu chọc, một tia ân cần, khiến cho lòng Mộ Vi Lương buông lỏng một chút, giảm đi sự cảnh giác.
Trên Tiên vân, Ninh Phàm không thu liễm khí tức người sống nữa, cũng không ẩn giấu Tiểu Điêu nữa, thần niệm càn quét ba trăm dặm, không chút ẩn giấu.
Như vậy, hắn tất sẽ trở thành mục tiêu cho toàn bộ khu vực thứ ba công kích, chẳng qua là Ninh Phàm cần gì phải ẩn giấu nữa!
Dung hợp niệm lực trong Tru Tiên Kiếm khí, Ninh Phàm không chỉ tu luyện ra Kiếm niệm Thức hải, còn đem thần niệm cường độ đề thăng đến Kim đan hậu kỳ.
Mà theo thần niệm lên cấp, Niệm phách Hóa thân của hắn cũng lên cấp đến Kim đan hậu kỳ. Ở khu vực thứ ba này, thực lực của hắn đã cơ hồ là tối cao rồi.
Cộng thêm yêu khí của Tiểu Điêu áp chế, cho dù là nửa bước Nguyên Anh quỷ vật, vào lúc này ở trước mặt Ninh Phàm cũng chỉ có thể phát huy ra Kim đan hậu kỳ tu vi.
Hôm nay, hắn tất sẽ càn quét khu vực thứ ba, mà mục tiêu thứ nhất, rõ ràng là Thanh Bộ, không thể nghi ngờ!
- Hôm nay, Thanh Bộ tất diệt...
Hắn cất lời cuồng vọng, nhưng bằng Kiếm niệm, bằng Hóa thân, hắn đã đủ ở chỗ này hoành hành bá đạo!
Thanh Bộ đại trưởng lão “ban cho” Tru Tiên lệnh, thật sự là ‘Ân tình’ cực lớn, suýt chút nữa ám toán chết Ninh Phàm. Cái thù này, cuối cùng rồi dù sao cũng phải trả.
Ninh Phàm cùng mọi người ở trên tiên vân, bay thật chậm. Hắn đợi, chờ chính là vô số quỷ vật không biết sống chết tự tìm tới đi tìm cái chết.
Hắn không biết Mị Thần cùng con quỷ vật nào có giao tình, tóm lại, nhưng kẻ tự đưa cổ tới cửa, hắn nhất định sẽ không bỏ qua.
Con đường đi thông Thanh Bộ sẽ là một con đường máu, bạch cốt chất chồng như núi.
Vừa mới độn ra hơn mười dặm, thì có hơn mười tên Kim đan sơ kỳ quỷ vật, truy kích tới. Nhìn Ninh Phàm cùng Mị Thần, tên nào tên ấy đều vẻ mặt nóng như lửa, thậm chí còn có tên vô cùng háo sắc, ánh mắt nhìn vào Mộ, Ninh hai nữ, xoay tròn liên tục.
- Ha ha! Mị Cơ quả nhiên ở chỗ này, giết! Giết ả, rồi thỉnh công với Cốt hoàng!
- Người sống? Ha ha, lão phu biết, người này nhất định là kẻ tru diệt Cốt hoàng phân thân, ngay cả hắn cũng phải giết đi!
- Nữ nhân thật là đẹp, con nhỏ mặc bạch y đó, Lão tử giành trước rồi nghe!
- Còn Lão tử thì xí phần con nhỏ quần áo đỏ kia!
Một đám Kim đan sơ kỳ quỷ vật, truy kích tới, không hề biết rằng khi bọn chúng bước vào bên trong ba trăm dặm, đã nằm trong vòng thần niệm phong tỏa của Ninh Phàm, đã sớm là quỷ chết!
- Toái...
Ngôn ngữ điềm đạm của Ninh Phàm truyền ra, thậm chí không cần yêu khí của Tiểu Điêu tương trợ. Một cái chớp mắt, mười ba tên Kim đan sơ kỳ quỷ vật, thức hải nát hết, thi thể rơi xuống đất, đổ máu biến thành tro bụi. Tất cả niệm châu của chúng đều bị Ninh Phàm phất tay áo lấy đi.
Bên ngoài năm trăm dặm, một tên Kim đan đỉnh phong Hồng Y lão giả tình cờ lấy thần niệm theo dõi Ninh Phàm, thấy cảnh tượng quỷ dị như vậy, lập tức sắc mặt đại biến.
Lão chính là Hồng bộ đại trưởng lão, thống ngự vô số quỷ vật, nhưng lần đầu tiên trong cuộc đời đối với một tên Dung linh tiểu bối sinh ra cảm giác rợn cả tóc gáy.
- Không thể nào... Người này chỉ có Dung linh hậu kỳ, vì sao có thể trong chớp mắt giết chết mười ba tên Kim đan quỷ vật! Đây quả thực là... Hoang đường!
Lão nguyên bản muốn đục nước béo cò đối với Ninh Phàm, nhưng thấy Ninh Phàm có thủ đoạn quỷ dị, làm gì còn dám ra tay với hắn!
Và lão lập tức đưa ra một quyết định, không phải là bản thân mình không thể xuất thủ, ngay cả toàn bộ Hồng bộ, cũng không cho phép bất kỳ kẻ nào xuất thủ đối với Ninh Phàm.
- Người này, quyết không thể đắc tội!
Lão kiên định lắc đầu một cái, đem Ninh Phàm liệt vào kẻ không thể đắc tội nhất trong Yêu Quỷ lâm, không phải một trong.
Thanh Bộ bị diệt hay không bị diệt thì liên hệ cái cứt gì với lão! Cốt hoàng giận hay không giận, cùng lão có quan hệ gì đâu? Hồng bộ của lão nguyên bản cùng Cốt hoàng đi không cùng đường, cùng mười hai quỷ bộ khác cũng không đồng lòng.
Duy nhất khiến cho lão để ý chính là, trên tiên vân của Ninh Phàm có Mộ Vi Lương cùng Ninh Hồng Hồng. Hai nữ nhân này ngược lại khiến cho lão giả cảm giác có chút quen mắt, bất quá lão lắc đầu một cái, vẫn là quyết định không đi xía vào chuyện này.
Lão cất lên độn quang vội vã rời khỏi, sợ bị cuốn vào trong thị phi, đường đường là Hồng bộ đại trưởng lão thế mà bóng lưng rời khỏi vị trí đói lại hơi có chút hoảng hốt. Ai có thể ngờ tới, Hồng bộ đại trưởng lão, người ta gọi là ‘Nộ hỏa hồng ma’ Xích Thiên Lý, lại bị một bóng người Ninh Phàm làm cho kinh sợ thối lui!
Ninh Phàm giá vân, bay rất chậm rất chậm. Hắn tận lực tự để ra sơ hở trăm chỗ, nhằm để cho Kim đan quỷ vật có cơ hội đánh lén.
Kim Đan sơ kỳ quỷ vật vừa mới xông vào ba trăm dặm trong thần niệm phạm vi của Ninh Phàm, liền bị Kiếm niệm bao phủ, thức hải bị chém vỡ nát mà chết.
Kim Đan trung kỳ quỷ vật, xông vào bên trong trăm dặm gần Ninh Phàm, bị Tiểu Điêu yêu khí áp chế đến sơ kỳ thần niệm, cũng trong khoảnh khắc bị chém chết.