Sau nửa giờ, trên giường bệnh Hạ Băng rốt cục cũng dần tỉnh lại, khi thấy vương tú hòa, nàng có chút kinh hỉ cũng có chút suy yếu nói: "Vương gia gia, lại là ngài cứu ta sao?"
Nhìn thấy Hạ Băng đã tỉnh lại, mấy người Đường Vũ thở phào nhẹ nhõm, xem ra thực sự là tri liệu không sai, rất có hiệu quả.
vương hân đồng cũng ngồi xuống bên giường, mỉm cười nhìn Hạ Băng.
vương tú hòa lắc lắc đầu, nói: "Lần này, may mắn mà có Đường Vũ tiểu hữu, nếu như không phải hắn kịp thời trị liệu, hiện giờ e rằng ngươi đã gặp nguy hiểm."
Nhớ tới sự lỗ mãng của cháu gái mình, trong lòng vương tú hòa cũng toát mồ hôi.
Lúc này, Hạ Băng cũng nhìn thấy Đường Vũ đứng bên cạnh, ánh mắt không khỏi sáng lên, nhưng nghĩ đến chuyện của hai người Đường Vũ và mình, lại cảm thấy ngượng ngùng vạn phần. Chỉ thấy Hạ Băng cố gắng ngồi dậy, khẽ hé đôi môi đỏ mộng nói: "Nguyên lai ngươi là Đường Vũ a, cảm ơn ngươi..."
Đường Vũ cười cười, nói: "Không có chuyện gì, đây chỉ là chuyện nhỏ, giúp người làm vui là truyền thống tốt đẹp của Hạ Quốc chúng ta mà, không cần phải để trong lòng."
Nghe lời này, trong lòng vương tú hòa âm thầm khen, Đường Vũ này không chỉ kiến giải cao minh về y thuật, hơn nữa phẩm đức cũng tố, đúng là một thanh niên ưu tú."
Giờ phút này, thấy Hạ Băng đã thoát khỏi nguy hiểm, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, hồ đức thắng cũng đem cửa phòng giải phẫu mở ra.
Khi cửa phòng giải phẫu mở ra, trong nháy mắt một người đàn ông trung niên mặc âu phục màu đen sắc mặt nghiêm nghị đi thẳng vào bên bàn mổ, sắc mặt lo lắng nói: "Viện trưởng Vương, con gái của ta thế nào rồi?"
"Yên tâm đi, đã chữa khỏi rồi." vương tú hòa cười nói.
"Ba, ngươi đến rồi à?" Lúc này, Hạ Băng nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, có chút vui mừng nói.
Nhìn thấy con gái của mình thật sự không có chuyện gì, Hạ Văn Thao cả người buông lòng, thở phào nhẹ nhõm.
Vốn là hắn đang tăng ca duyệt văn kiện chỉ thị, nhưng nghe được tin con gái mình xảy ra vấn đề thì, hắn điên cuồng chạy tới nơi này, thế nhưng lúc này trên đường cao tốc xảy ra kẹt xe, mãi đến tận bây giờ mới tới được, khiến hắn cực kỳ sốt ruột.
May mắn là con gái mình không có chuyện gì, đã được cữu trị rồi.
"Viện trưởng Vương, lần này đa tạ ngài, nếu không có ngài mà nói, Băng Băng chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm." Lúc này, Hạ Văn Thao nói: "Qua việc này, ta sẽ để công ty chúng ta tài trợ ba triệu cho bệnh viện Trung tâm mua sắm thiết bị tiên tiến."
vương tú hòa có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói: "Văn Thao à, lần này thực sự không phải công lao của ta. Hết thảy đều là công lao của vị Đường Vũ tiểu hữu này. Là hắn cứu con gái ngươi từ trong hồ ra, cũng chính là hắn đưa ra kiến nghị tốt hơn để ta cứu trị, ngươi muốn cảm tạ thì cảm tạ hắn đi."
Lúc này, lão thái thái đứng ở cửa phòng cũng vội vàng nói: "Vị tiểu tử này rất là ghê gớm, hắn đã cứu tiểu cô nương này ra khỏi hồ, hơn nữa còn tiến hành hô hấp nhân tạo cho nàng, không để ý nguy hiểm tính mạng mà hút độc rắn ra..."
"Hả?"
Nghe lời này, Hạ Văn Thao khẽ nhíu mày, cho đến lúc này hán mới cẩn thận quan sát người trẻ tuổi đang đứng trước mặt mà trước đó hắn quên mất.
Nhưng thấy khuôn mặt tuấn tú của đối phương, tóc húi cua, con mắt dưới lông mày rậm tuy rằng không phải rất lớn, thế nhưng vô cùng có thần. Bất quá nhìn trên người xác thực quá mức giản dị, Hạ Văn Thao có thể nhìn ra đây chính là một tiểu tử nghèo.
Người như vậy, căn bản không có tư cách nói chuyện cùng mình. Thế nhưng đối phương lại cứu con gái của mình, Hạ Văn Thao vẫn còn có chút cảm kích, bất quá nghe vương tú hòa nói như vậy, hắn cũng không tin.
Hơn nữa, gần đây có một nhóm người đang có ý đồ xấu với mình. Mà đối phương muốn đối phó với mình thì khẳng định là sẽ ra tay từ con gái của mình, vì lẽ đó hắn rất là hoài nghi thân phận của Đường Vũ. Hắn cảm thấy đối phương có khả năng là đang cố tiếp cận con gái hắn, sau đó ra tay với con gái hắn.
Kết quả là Hạ Văn Thao suy nghĩ một lát, nhìn Đường Vũ, giống như từ trên cao nhìn xuống vậy, nói: "Chàng thanh niên này, ngươi nhảy xuống hồ cứu con gái ta, ta vô cùng cảm kích, chỗ này ta có 50 ngàn đồng coi như là ta hậu tạ ngươi."
Nhìn thái độ ngang ngược của đối phương, trong lòng Đường Vũ có chút không thoải mái, nói: "Ta cứu con gái ngươi chỉ là tiện tay thôi, cung không cần đòi tiền hậu tạ của ngươi."
Quả nhiên! Không cần tiền hậu tạ, vậy chẳng phải là chứng minh là có ý đồ với con gái của mình sao?
Hạ Văn Thao cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi mau cầm tiền rồi rời đi, từ giờ về sau chúng ta đã thanh toán xong, ngươi cũng đừng có ý đồ không an phận đối với con gái ta, nàng không phải người ngươi có thể xứng được, đừng có vọng tưởng cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga."
"Ba, ngươi nói cái gì đó." Lúc này, trong lòng Hạ Băng cuống lên, vội vàng quay sang Hạ Văn Thao nháy mắt.
Đối với Đường Vũ, trong lòng Hạ Băng hết sức cảm kích.
Không chỉ đối phương thấy việc nghĩa không từ, xuống nước cứu mình, hơn nữa còn hút độc rắn giúp mình, hoàn toàn không có để ý xem mình có thể bị trúng độc hay không. Mà trong ánh mắt chân thành của đối phương, nàng không có nhìn thấy một chút ý đồ xấu xa, càng không cảm nhận được đối phương có tâm tư gì với mình.
Người như vậy, mình cảm kích còn không kịp đây, cha mình làm sao có thể nói như vậy chứ, thực sự quá đáng rồi.
Bất quá Hạ Văn Thao cũng không để ý ánh mắt của Hạ Băng, hắn lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, gặp rất nhiều hạng người. Con gái của mình xinh đẹp như vậy, mình lại rất có tiền, sẽ có không ít kẻ không biết điều cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.
Vì thế hắn trực tiếp buông lời cảnh cáo ra trước, để phòng ngừa đối phương có ý định gì khác.
Nghe lời này, sắc mặt Đường Vũ nhất thời lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Văn Thao, không sợ hãi chút nào, nói: "Ngươi rất có tiền?"
Lúc này, bảo tiêu phía sau Hạ Văn Thao cười nhạo một tiếng, nói: "Phí lời,Hạ tổng là người giàu có nhất Nguyệt Thành, ngươi nói xem có tiền hay không?"
"Há, hóa ra là như vậy, xác thực rất có tiền." Đường Vũ thản nhiên nói: "Nhưng mà, tính mạng con gái trong mắt của ngươi chỉ đáng giá 50 ngàn đồng hay sao?"
"Hừ, Hạ Băng tiểu thư là bảo bối của Hạ tổng, làm sao có khả năng chỉ trị giá 50 ngàn đồng, đó là vô giá!" Người bảo tiêu kia không có nghe thấy hàm nghĩa khác trong lời nói của Đường Vũ, hắn khinh thường nói.
"Hàn Phong, được rồi."
Lúc này, Hạ Văn Thao đưa tay ngăn không cho bảo tiêu của mình nói tiếp, nhìn chằm chằm Đường Vũ, trào phúng: "Người trẻ tuổi, ngươi rốt cuộc muốn nói gì? Nếu như giá đó không hài lòng, chúng ta có thể đàm luận tiếp, không cần dùng thủ đoạn nhỏ như thế. Một trăm ngàn, một trăm ngàn đồng, cái giá này đủ cho ngươi làm công ban năm mới kiếm được chứ?"
"Tính mạng con gái trong mắt của ngươi cũng chỉ đáng giá một trăm ngàn?" Nghe tới đây, trong lòng Đường Vũ dần dần chìm xuống, hắn nhìn Hạ Văn Thao cười nhạo, tràn ngập sự khinh bỉ.
Cảm nhận được ánh mắt của Đường Vũ, cả người Hạ Văn Thao cảm giác một trận không thoải mái, mình là một đại nhân vật có uy có thế mà lại bị tiểu tử nghèo cười nhạo rồi.
"Con gái của ta trong long ta tất nhiên là vô giá, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì? Còn nữa, thân phận của ngươi là gì, tại sao cố ý muốn tiếp cận con gái ta?" Hạ Văn Thao lạnh lùng nhìn Đường Vũ, lớn tiếng chất vấn.
Hắn chính là đang muốn thăm dò, nếu đối phương thật sự có ý đồ với con gái của mình, vậy thì tuyệt đối không thể không có kẽ hở nào.
"Cố ý tiếp cận con gái của ngươi? Ngươi thật sự coi con gái của ngươi là tiên nữ hạ phàm? Ai cũng bị nàng mê đến điên đảo thần hồn?"
Đường Vũ nở nụ cười trào phúng, nói: "Nếu như tính mạng con gái ngươi là vô giá, như vậy cho dù ta nói bao nhiêu tiền cũng là bình thường chứ? Mười triệu, trăm triệu, ngươi lấy ra ta lập tức sẽ rời đi, sau đó thấy ngươi thì sẽ đi đường vòng, ngươi thấy thế nào?"
"Người trẻ tuổi, ngươi đừng có mà làm càn."
Giờ phút này, Hạ Văn Thao đã phát hỏa. Không để ý con gái mình Hạ Băng đang kéo, đi thẳng tới trước mặt Đường Vũ, từ trong túi áo móc ra một tờ chi phiếu, trực tiếp ném vào trong ngực Đường Vũ, thái độ cao cao tại thượng, nói: "Một triệu, cầm tiền rồi mau mau đi cho ta, đừng có tiếp tục xuất hiện trước mặt ta."
Hạ Văn Thao rất tức giận, một cái tiểu tử nghèo lại dám mở miệng đòi mình mười triệu, trăm triệu, thật sự coi mình là kể nghu à? Nếu không phải tên tiểu tử này cứu con gái của mình, hắn đã sớm sai bảo tiêu ném ra ngoài rồi.
Nhưng mà, nhìn Đường Vũ ngơ ngác nhìn mình ném chi phiếu một triệu qua, Hạ Văn Thao trong lòng cười gằn.
"Hừ, quả nhiên một tên đã nghèo còn tinh tướng, còn dám trước mặt ta giả trang có cốt khí, kết quả còn không phải là chê tiền ít sao? Nhìn thấy một triệu này, lại trực tiếp sợ hãi? Phế vật không có bản lãnh như vậy, cho dù một triệu có kiếm nửa đời cũng không được."
Hạ Văn Thao khoanh tay trước ngực, gõ gõ mũi giày, mặt xem thường nhìn Đường Vũ. Coi như tên này không phải muốn tiếp cận con gái của mình thì cũng là ham muốn tiền tài của mình.
Hắn biết trên thế giới này căn bản không có người nào thấy tiền mà không sáng mắt, cái gọi là có cốt khí, chính là không đủ tiền mà thôi. Mà Hạ Văn Thao muốn để cho con gái mình nhìn thấy, ánh mắt của mình chính xác thế nào, lời mình nói cũng đều là đúng.