Hot Boy Đi Ở Nhờ

Chương 18: Trốn tránh



Sáng…

Trọng Khanh suýt nữa làm một cú đo đất cực đẹp xuống nền nhà chỉ vì vừa mới mở mắt ra cậu đã thấy ngay Khánh Đăng đang đứng lù lù trước mặt mình như một oan hồn.

-Thằng khỉ! Mày đứng đây từ bao giờ thế hả??-Trọng Khanh nhăn nhăn cái mặt.

-Dậy đi. Hôm nay đi học.-Khánh Đăng lãnh đạm.

-Không!!! Đi học làm gì? Tao vẫn còn đau đầu đây này. Mệt lắm!-Trọng Khanh nằm vật xuống giường, lấy cái chăn đắp lên người.

-Nghỉ mấy hôm rồi còn gì nữa. Quản gia Phan bảo tối qua cô ta về rồi đấy.-Khánh Đăng với tay lôi cái chăn.

-Càng mệt nữa-Trọng Khanh lì lợm, túm chặt cái chăn, không cho Khánh Đăng lôi ra khỏi người mình.

-Cái thằng này… Tao hỏi mày có trốn được cô ta cả đời không?-Khánh Đăng bất lực bỏ cái chăn ra. Quân tử không động thủ được thì động khẩu.

Trọng Khanh nghe vậy, miễn cưỡng bò ra khỏi giường, thở dài:

-Ừ thi đi học haizzz…

Khánh Đăng không nói gì, cậu bước ra ngoài, khép cánh cửa phòng lại.

***

Nhìn hai thằng bạn mặc đồng phục chỉnh tề, rồng rắn dắt nhau xuống nhà, Gia Minh không khỏi ngỡ ngàng:

-Đi đâu đây?

-Đi học-Khánh Đăng thờ ơ đáp.

-Vừa hôm qua nằm bẹp trên giường, hôm nay đã đòi đi học rồi. Các cậu mà lăn ra ốm nữa thì lại hành xác tôi chứ ai?-Trâm Anh nhăn mặt bất bình. Không phải là nó lo lắng cho hai cậu nhóc mà đơn giản là nó lo cho cái thân xác của nó thì đúng hơn. Mấy ngày chạy đi chạy lại đã đủ mệt rồi.

Khánh Đăng không thèm nghe nó nói, nhìn đồng hồ trên tường rồi bảo Gia Minh:

-Thôi đi học. Đến giờ rồi.

-Ừ. Đi!

Đến trường…

Vừa bước vào trường, Trâm Anh có thể cảm nhận được hàng trăm con mắt vẫn đổ dồn về phía nó như mọi ngày. Thế đấy!

Nó ngán ngẩm lôi từ trong ba lô ra cái khẩu trang mà nó đã từng tuyên bố là vật bất li thân của mình. Khánh Đăng nhìn thấy thế liền nhanh tay giật phăng cái khẩu trang, giơ lên cao. Nó với mãi không tới được cái khẩu trang, tức giận tột độ, định xông vào quyết sống mái với cậu nhóc một phen vì tội “ăn cắp tài sản”. Nhưng hình như Khánh Đăng đoán được ý định của nó, cậu lên tiếng như thể mình là luật sư bào chữa cho bị cáo, mà bị cáo cũng chính là mình luôn:

-Cậu có che chắn cỡ nào thì cũng chả có tác dụng gì. Cậu có che được khuôn mặt mình cả đời được không?

Trâm Anh thôi hẳn ý định đánh nhau, xìu cái mặt xuống. Nó nhìn Khánh Đăng không chớp mắt “Hôm nay tên này bị sao ấy nhở?

Trâm Anh ngẩng cao đầu tràn đầy tự tin, rảo bước cùng ba cậu nhóc đi lên lớp (mặc dù vẫn bị Khánh Đăng bắt lẽo đẽo đi theo sau +.+)

Vào giờ học….

Thầy Nam xách cái cặp bước vào lớp, tay cầm một tờ giấy. Đặt cái cặp lên bàn giáo viên, ông thầy húng hắng ho rồi thông báo:

-Hôm nay thầy thông báo với các em một tin vui…

Ông thầy chưa kịp nói gì thêm đã bị đám học sinh ở dưới chặn họng:

-Thầy ơi, tin gì đấy ạ?

-Tin gì vậy thầy ơi?

-Có gì hot không thầy ơi??

-Thầy lấy vợ hả thầy? (+.+)

Ngay lập tức, thằng Lãng là chủ nhân câu nói vừa nãy bị ăn một cái cốc đầu đau điếng của thằng Phát:

-Cái thằng này. Sao mày dốt thế hả?? Thầy còn chưa có bạn gái mà.

Cả lớp cười rần rần.

Thầy Nam bực mình, lôi cái thước gỗ to oạch, gõ cái rầm xuống bàn:

-Trật tự!! Cái lớp này toàn con trai mà sao nói nhiều hơn cả con gái thế hả???

Cả lớp im re. Một khi ông thầy đã nổi giận thì hậu quả sẽ rất khó lường. Vả lại đám con trai lại vô tình động đến “nỗi niềm sâu kín” của ông thầy đáng kính, đó là: F.A! (+.+) Bảo sao thầy nổi giận đùng đùng.

-Hôm nay lớp ta lại được đón thêm một học sinh mới. Mời em vào.

Từ phía cửa lớp, một cô bạn đang bước vào. Cả lớp, nhất là đám con trai vỗ tay nồng nhiệt như pháo ran, khác hẳn một trời một vực với lúc ba cậu hotboy đến. Thế là 11A3 có thêm một thành viên mới, lại là con gái. Đó là một cô bạn tuy không thuộc hàng tuyệt thế giai nhân, mĩ nữ khuynh thành nhưng có đôi mắt sắc sảo cực kì ấn tượng và làn da trắng, nụ cười rất dễ thương.

Trâm Anh vỗ vai Gia Minh:

-Hey, người đẹp kìa…

-Em không quan tâm-Gia Minh thờ ơ đáp.

“Xùy xùy, bình thường thích trêu gái lắm cơ mà. Hôm nay ăn nhầm phải gì à?”. Nó tụt hứng, quay sang tính trêu hai tên còn lại. Nhưng tên nào tên đấy cái mặt cứ phải gọi là như một tảng băng trôi.

Cô bạn học sinh mới kia nở nụ cười hết sức dễ thương:

-Xin chào. Tớ tên là Trịnh Kim Ly. Rất vui được làm quen với các bạn.

Bộp bộp…

Lại thêm một tràng pháo tay nữa. Còn to hơn cả lúc trước cơ.

Trâm Anh bỗng thấy hơi hơi…chột dạ. Cô bạn này, sao quen thế nhỉ?

Trọng Khanh lạnh lùng nhìn Kim Ly đang tươi cười đứng trên bục giảng. Cậu nắm chặt tay thành nắm đấm, môi mím chặt như đang cố kìm nén cảm xúc rối bời đang cào cấu cắn xé lẫn nhau trong lòng. Trái tim trong lồng ngực cậu đập mạnh, tưởng chừng như chỉ cần mạnh thêm chút nữa là nó sẽ vỡ tan theo dòng cảm xúc đan xen mà chính cậu cũng không hiểu được rốt cuộc cái dòng cảm xúc rối bời đó là gì.

Tại sao người con gái ấy vẫn hiện diện trong khi cậu đã cố gắng trốn tránh. Tại sao? Khánh Đăng khuyên cậu nên đối diện nhưng sao cậu vẫn rất muốn tránh mặt cô ta chứ? Trọng Khanh bất giác cười nhạt. Những câu hỏi cậu đặt ra đều không hề có lấy một câu trả lời. Cũng phải thôi, người đặt ra câu hỏi rồi lại tự hỏi mình thì làm sao mà trả lời được chứ?

-Em có thể tự chọn chỗ. Tôi đã xin thêm một bộ bàn ghế cho em-Thầy Nam nói nhanh như không muốn làm lãng phí thêm một phút nào nữa.

Kim Ly bỏ mặc những lời nói của ông thầy ngoài tai. Nhỏ cứ thế đi thẳng xuống cuối lớp, đứng ngay trước mặt Gia Minh, cười nhẹ:

-Em muốn ngồi cùng bạn Khánh Đăng, thưa thầy.

Khánh Đăng lạnh lùng:

-Ở đây đủ người rồi.

Kim Ly nhìn Gia Minh với ánh mắt tràn đầy hi vọng:

-Minh nhường chỗ cho tớ nhé.

-Xin lỗi, tôi không có thói quen nhường nhịn ai.-Gia Minh lãnh đạm dập tắt cái niềm hi vọng trong mắt Kim Ly.

Nhỏ thoáng sầm mặt xuống vì thất vọng, nhưng rất nhanh, nụ cười dễ thương của nhỏ đã giúp nhỏ lấy lại sự bình tĩnh:

-Nhưng nhường cho tớ được không? Coi như tớ năn nỉ mà.

Cả lớp thì cứ việc…mắt chữ A mồm chữ O nhìn cô bạn mới và hai cậu bạn hotboy nói chuyện với nhau thôi. Ai mà biết được mấy người này rốt cuộc có quan hệ gì.

Trâm Anh im lặng quan sát thái độ của Khánh Đăng và Gia Minh đối với cô bạn mới. Và cả Trọng Khanh nữa. Nãy giờ cậu nhóc cứ cúi gằm mặt xuống, môi mím chặt, hai bàn tay nắm lại thành nắm đấm. Nhất định là đã có chuyện gì đó xảy ra với ba cậu nhóc này và Kim Ly.

Hai con nhỏ Kì Như và Hoàng My quay xuống, khều khều tay Trâm Anh. Nó nhoài người lên, vểnh tai nghe My nói nhỏ vào tai mình:

-Hai tên kia biết Kim Ly à??

Trâm Anh lắc đầu. Kì Như bất lực:

-Tao bó tay với mày luôn. Đến em trai mình mà cũng không biết.

Nó gắt lên:

-Ai biết được. Thằng nhóc ở Anh suốt.

Hai con nhỏ lắm chuyện quay lên, không hỏi han gì thêm nó nữa. Mà có hỏi thì cũng bằng thừa!!

-Trật tự -Thầy Nam đưa tay ra hiệu bắt đám học sinh ở dưới im lặng.-Trâm Anh, em ngồi cùng với Kim Ly. Còn Trọng Khanh, xuống bàn dưới ngồi.

-Nhưng em muốn ngồi cùng bạn Khánh Đăng, thưa thầy-Kim Ly vẫn cứ nằng nặc. Một khi nhỏ đã quyết gì thì phải đạt được mục đích mới thôi.

-Tôi không quan tâm. Từ trước đến giờ không có học sinh nào dám cãi lại lời tôi đâu-Thầy Nam nghiêm nghị nói với Kim Ly-Trâm Anh là lớp trưởng nên có thể giúp đỡ em nhiều hơn.

Kim Ly phụng phịu xách cặp đến ngồi với nó. Trọng Khanh lạnh lùng, đứng dậy nhường chỗ cho nhỏ. Kim Ly không thèm cảm ơn người đã nhường nhỗ cho mình mà cứ thế ngồi xuống.

Ông thầy Nam có vẻ khá hài lòng với quyết định của mình nên lấy viên phấn ra và bắt đầu ghi đầu bài lên bảng.

Trọng Khanh đột ngột đứng dậy:

-Thưa thầy…

-Sao vậy??-Thầy Nam hỏi Trọng Khanh.

-Em hơi mệt, thầy cho em xuống phòng y tế được không ạ??

-Được rồi. Hoàng My, em đưa bạn xuống nhé.

Hoàng My toan đứng dậy nhưng bị Trọng Khanh chặn lại:

-Không cần đâu.

Và rồi cậu nhóc bước nhanh ra khỏi lớp.

Trâm Anh lầm bầm “Biết ngay mà. Tối về mà lăn ra ốm thì kệ xác cậu”. Nó thôi không nghĩ ngợi vẩn vơ nữa, lấy vở ra chép bài.

****

Tùng…Tùng..Tùng…

Tiếng trống báo hiệu giờ học kết thúc, đồng nghĩa với sự hồi sinh kì diệu sau một tiết học chán ngắt mà không có bất cứ loại linh dược nào có công hiệu đến thế. Trâm Anh vươn vai một cái rồi khều khều hai con bạn:

-Ê, đi xuống canteen kiếm gì ăn không??

Kì Như trố mắt:

-Sáng mày ăn chưa vậy? Giờ mới hết tiết đầu mà.

-Rồi-Nó xị mặt-Không hiểu sao giờ lại đói.

-Mày có biết ăn với ngủ là bản tính của con gì không?-Hoàng My cứ nhìn nó chằm chằm, cái mặt viết ra chữ “gian” to đùng.

-Không-Nó chớp mắt, ngơ ngác.

-Con lợn!!

Hai từ mang đầy sắc thái biểu cảm tàn nhẫn dội vào tai Trâm Anh. Nó tức đến độ sẵn sàng xắn tay áo lên và đánh nhau nếu có thể. Và càng bực mình hơn nữa khi nghe hai từ đó phát ra từ chính miệng của Khánh Đăng. Cái tên này rảnh rỗi sinh nông nổi hay sao mà suốt ngày chọc phá nó, chán rồi thì lại bày đủ trò tai quái nhất thời đại để hành xác nó. Thật không hiểu nổi!!

-Cậu nên cảm ơn phúc đức tổ tiên tám đời nhà cậu đi. Chẳng qua là bây giờ tôi đang đói nên tôi không thích đánh nhau thôi nhá.

Nó lườm Khánh Đăng suýt cháy áo, rồi kéo tay Kì Như và Hoàng My định đi thì sực nhớ ra cái gì đó:

-Ủa, bạn mới đâu rồi ta. Tính rủ xuống canteen nhân tiện làm quen luôn thế mà…

Kì Như vỗ vỗ vai nó:

-Thôi, đi. Để hôm sau cũng được.

Ba cô nàng kéo nhau đi, Khánh Đăng nhìn theo, khẽ nhếch mép đầy gian xảo rồi gọi Gia Minh:

-Xuống canteen không?

-Tao không xuống đâu. Mày đi một mình đi.-Gia Minh cứ dán cái mắt vào điện thoại. Cậu nhóc còn đang bận cày game nên chẳng muốn lê xác đi đâu.

-Có đi không thì bảo??-Khánh Đăng gằn giọng, mặt hình sự. Đối với cái thằng bạn này thì phải dùng biện pháp mạnh, may ra còn bảo được.

Gia Minh đành lê cái xác dậy, tự biện minh cho hành động của Khánh Đăng bằng câu nói mà chính cậu cũng phải công nhận là hoàn toàn hợp lí “Cái thằng này hôm nay lên cơn khùng!”

-Trọng Khanh chưa thấy lên lớp.-Khánh Đăng ngó nghiêng quanh quất.

-Chắc giờ này đang làm một giấc rồi. -Gia Minh chẹp miệng.

-Tao nghĩ nó tránh mặt Kim Ly-Khánh Đăng trầm giọng, trong đôi mắt đen sâu thẳm như ngọc trai đen có chút gì đó suy tư.

-Chắc chắn rồi. Thôi, kệ nó. Cứ để như thế vài hôm nó khắc vui lại ngay ấy mà-Gia Minh chợt đổi giọng vui vẻ, chủ động lôi Khánh Đăng đi. Tốt nhất là không nhắc tới chuyện này làm gì nữa. Mệt người!!

*****

Phía sau trường P&P là một khoảng sân rộng có vài chậu hoa hải đường và mấy cây phượng vĩ xanh rờn tỏa bóng mát khắp sân. Rất hiếm học sinh trong trường bén mảng tới đây bởi gần đó có một bụi cây khá to, lúc nào cũng rậm rạp. Trọng Khanh nằm dài trên hàng ghế đá đặt dưới gốc cây. Cậu nhắm hờ đôi mắt lại, gác tay lên trán đầy mệt mỏi. Đầu óc cậu đang quanh quẩn với nhiều ý nghĩ rối bời. Có những thứ mà ta không hề muốn nhưng nó vẫn cứ đến với ta. Trốn tránh ra sao thì nó vẫn đến, quan trọng là sớm hay muộn thôi. Có lẽ mọi chuyện trên cuộc sống đều là do định mệnh sắp đặt. Nhưng con người cũng có thể thay đổi định mệnh của chính bản thân mình…

Cộp..cộp..cộp..

Có tiếng gót giày nện xuống nền sân trong khoảng không gian yên ắng. Trọng Khanh biết chắc có người đang đến. Cậu nhóc giữ nguyên tư thế, giả vờ nhắm mắt như thể mình đang là một cậu học sinh trốn học và chui xuống đây ngủ vậy.

-Cậu tránh mặt tôi sao??

Một giọng con gái vang lên. Trọng Khanh biết chắc đó là ai. Cậu giả vờ như mình không nghe thấy gì, cứ nằm yên trong sự khinh bỉ tột độ.

-Đừng giả vờ nữa. Tôi biết cậu không ngủ.-Kim Ly giận dữ. Trước giờ chẳng có ai lờ đi lời nói của nhỏ cả.

-Tốt thôi.-Kim Ly khẽ nhếch môi, quay lưng bước đi, đồng thời cũng chấm dứt luôn cái màn độc thoại này.

Đợi Kim Ly đi khỏi, Trọng Khanh mới nhoài người dậy, khẽ nhếch môi một cái đầy nhạt nhẽo. Cậu mệt mỏi đứng dậy rồi lặng lẽ bước đi. Tốt hơn là cậu nên đi về còn hơn là ở lại đây vì có ở lại cũng vô ích. Trốn tránh ư?? Không! Cậu không hề trốn tránh, chỉ đơn giản là cậu chưa hoàn toàn sẵn sàng để đối diện với người đó….

(P/S: Xin lỗi các độc giả vì lâu quá mới ra 1 chap nhé. Dạo này Junizu bị bố mẹ kiểm soát gắt gao quá huhuhuhu T^T)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.