Gió vi vu từng đợt thổi nhè nhẹ vào những cánh hoa vàng mỏng manh.
- Oa!!! Chỗ này đẹp quá, thế mà giờ Rei mới dẫn Judy tới nhá! – Tôi chạy lên trước hít thật sâu cái không khí trong lành nơi đây, thật thoải mái, cảm giác nhẹ nhõm kì diệu. Chỗ tôi và Rei đang đứng là một cánh đồng hoa hướng dương rực rỡ trong nắng. Đẹp quá, quá đẹp!
- Đi thôi- Rei kéo tay tôi.
- Đi đâu cơ? Tớ tưởng ở đây chứ?
- Ừ, đi thêm một đoạn nữa thôi, đến gặp mẹ Rei.
- Chu choa, nhà Rei ở giữa cánh đồng hướng dương này à, thơ mộng quá!
- Không, chỉ có mẹ Rei ở đây thôi.
- Ồ… thế mẹ Rei ở một mình à?
- Ừ.
- Sao Rei không đến ở cùng, nơi này đẹp thế cơ mà?
- …
Cứ thế chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ, cho đến khi…
- Ey, sao dừng lại thế? Đã đến đâu?
- Đến rồi…
Tôi ngó nghiêng xung quanh, có thấy ngôi nhà nào đâu? Tất cả chỉ là một sắc vàng nổi bật của những bông hoa đang kì nở rộ, hòa cùng màu xanh của cỏ cây nơi đây… Ôi, một cảm giác thật dễ chịu. Nhưng mà… chúng tôi chẳng phải đang đứng trước một ngôi mộ sao? Người phụ nữ trong bức di ảnh trên bia mộ thực sự rất đẹp. Một vẻ đẹp hiền từ, giản dị nhưng vẫn toát lên dc sự quý phái, cao sang. ” Phan Ngọc Như Mai, sinh ngày 23/ 7 / 1971,mất ngày 3/12/2000″. Haizzz cô ấy mất lúc còn trẻ quá.Nhưng mà… cô ấy rất…rất giống Rei!
Không ngờ cô bạn Rei mạnh mẽ của tôi lại mồ côi mẹ. Thảo nào lúc đến đây Rei lại mua thêm một bó hoa.Tôi thật tệ khi đã chưa thực sự quan tâm đến cô ấy nhiều hơn…
- Mẹ ơi – Rei đặt bó ly trắng lên mộ của mẹ – Hôm nay con dẫn người bạn thân nhất của con đến chào mẹ đấy, mẹ có vui không?
- Dạ, cháu chào cô, cháu là Linh Đan, mọi người hay gọi là Judy. Cháu là bạn của Rei, à Hòang Minh, hai chúng cháu đến thăm cô đấy ạ. Cô đúng là đẹp thật đấy, cháu thật ngưỡng mộ…
- He he, thấy mẹ Rei đẹp thì khen thôi mà, không phải Rei ghen vì tớ khen mẹ Rei đấy chứ? – Tôi cũng nheo mắt giả bộ ” nghi ngờ ” (hì hì, học theo cô ấy thôi mà)
- Ơ… dám trêu Rei à, lát về cho cậu biết tay!
- Hu hu hu cô ơi bạn Rei bắt nạt cháu nè *quay sang Rei* blè blè…
Tôi chạy, Rei lại đuổi. Chúng tôi cứ chạy vòng quanh ngôi mộ của mẹ Rei, cho đến khi thấm mệt.
- Phù phù…, mệt quá! – Tôi nằm dài ra bãi cỏ bên cạnh.
- Ai… bảo… chạy làm gì!
Nhìn xem, có người cũng thở không ra hơi rồi kìa. He he
- Có mà tại cậu cứ đuổi chứ, cậu không đuổi sao tớ phải chạy?
- Hứ, còn lý sự nữa hả? Kệ cậu, tớ nói chuyện với mẹ đây, không thèm để ý đến cậu nữa!
- Xùy xùy, biết rồi. Thế tớ đi loanh quanh đây một lát nhé, lúc nào về thì nhớ gọi đấy.
- Ừ.Đi gần thôi nhé!
- OK!!!
Tôi ý tứ vòng qua chỗ khác ẹ con họ dc thoải mái tâm sự với nhau, cho dù là, chỉ có Rei tự nói và tự nghe… Haizzz mình vẫn còn hạnh phúc chán khi còn có mẹ. Tuy mẹ rất hay chê tôi nói nhiều, mắng tôi hậu đậu không làm dc việc gì cho ra hồn nhưng tôi biết mẹ vẫn nằm nghe tôi nói chuyện cả đêm chứ chẳng phải ngủ không thèm nghe như vẫn nói, và ngay sau khi cốc đầu đứa con gái lớn – lên – lấy – chồng – nhất – định – bị – đuổi – về – vì không – biết- làm -việc -nhà này lại lặng lẽ đứng cạnh tiếp tục chỉ bảo thêm. Nhìn Rei, tự nhiên tôi lại thấy trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót, sống mũi cay cay… Thực ra tôi chưa giúp gì dc ẹ ngoài việc cố gắng học thật tốt để thi đỗ vào Học viện này như ước nguyện của bà…Mà, không biết giờ này bệnh tình của bố tôi đã có chuyển biến gì chưa? Sau vụ tai nạn định mệnh đó, bố tôi tuy giữ dc tính mạng nhưng lại phải chịu di chứng sau phẫu thuật là sống thực vật. Bố cứ nằm như vậy đã dc hơn 4 năm rồi… Còn hai tháng nữa là kết thúc học kì, tôi nhất định phải về thăm nhà mới dc! Nhớ nhà, nhớ bố mẹ, nhớ cả thằng em trai quá đi mất!!!
Mải nghĩ ngợi, thế mà thoắt cái đã gần 5 giờ. Ánh nắng buổi chiều dìu dịu đọng lại trên từng cành hoa, ngọn cỏ nơi đây, tạo nên một không gian trầm mặc lạ lùng. Quay lại chỗ ngôi mộ của mẹ Rei, cô ấy cũng vừa đứng lên, nhìn tôi mỉm cười.
- Về thôi!
- Cháu chào cô cháu về – Tôi chạy lại chỗ Rei, hơi cúi người xuống trước bức di ảnh của người phụ nữ mang vẻ đẹp dịu dàng khó quên.
- Mẹ ơi, con về nhé, lúc khác con sẽ đến thăm mẹ sau.
- Cả cháu nữa ạ!
- Thôi đi, cậu có vẻ thích đến cánh đồng này hơn là đến thăm mẹ Rei đấy.
- Ê, đừng nói oan cho bạn bè thế chứ! Tớ muốn đến chơi với mẹ cậu thật mà.
- Đến chơi với…? Mẹ tớ không phải trẻ con!
- Đồ phiền phức,làm như tớ sẽ tranh mất mẹ của cậu không bằng ý!
- Thế mà đồ phiền phức này lại là “anh yêu” của Judy đấy.
- Xí, ai thèm!
Và thế là hai chúng tôi lại chí chóe cãi nhau, làm …náo loạn cả không gian vốn yên tĩnh này. Nhưng mà, nhìn Rei như thế này, ở trên kia mẹ cậu ấy cũng sẽ rất yên lòng.Ngôi mộ nhỏ bé dần khuất sau rừng hoa ấm áp. Tạm biệt cánh đồng hướng dương của tôi, nhất định tôi sẽ còn trở lại nơi đây.Bên cạnh tôi, Rei vẫn mỉm cười rất vui vẻ. Ông trời ơi, hãy giữ mãi nụ cười hạnh phúc này cho Rei nhé…