Hot boy ? Rắc rối đấy, chạy mau!!!

Chương 11: Buổi nói chuyện bất ngờ



- Đan!

- Dạ!- Đang đứng một mình tôi bỗng giật mình bởi có người gọi tên, theo phản xạ ” Dạ” một tiếng rất chi là ngoan. Nhưng mà, chết tôi rồi, từ từ quay người lại, tôi như đứng chết trân tại chỗ. Người trước mặt tôi đây là… Danny. Sao anh ta lại ở đây cơ chứ! Ryan, Ryan đâu rồi???

- Không phải nhìn đâu, Ryan hôm nay phải về nhà có việc rồi.

- Thế à.

Tôi trả lời cho có lệ, đấu óc còn đang để ở chín tầng mây. Cái tên Ryan chết tiệt kia đi sao không báo trước để tôi còn ở lì trong phòng cho lành, để bây giờ phải gặp “riêng” Danny thế này. Ngó qua ngó lại thì vẫn chỉ có

hai chúng tôi ở đây, trong cái góc hành lang này. Haizzz không khí có vẻ ” mờ ám” đây. Thế này mà “bạn gái” anh ta nhìn thấy thì cái thân tôi chuẩn bị “lên thớt” là vừa, hu hu.

- Vì đi gấp quá nên chắc Ryan chưa kịp nói với cô thôi, cô… không giận cậu ta đấy chứ?

Bạn bè tốt với nhau gớm, chưa gì đã nói hộ cho nhau rồi. Nhưng mà… hình như anh ta, hotboy lạnh lùng Danny đang nói chuyện với tôi??? Sao không liếc một cái rồi bỏ đi như lần trước cho rồi, báo hại tôi lần này phải làm người bất lịch sự một phen.

- Hi hi, có gì đâu mà phải giận chứ – Tôi cố nặn cho ra một nụ cười tươi tắn hết sức có thể – Nhưng không có việc gì thì tôi đi trước nhé!

- Khoan đã…

Gì đây? Danny, anh ta…đang cầm lấy khuỷu tay tôi, níu lại.

- …

Tôi đáp lại bằng một ánh mắt khó hiểu.

- Đan… không thể nói chuyện với tôi lâu hơn sao?

- Ơ… – Tôi ngơ ngác thực sự. Cái vẻ cao ngạo thường ngày đâu rồi? Danny, hotboy Danny muốn nói chuyện với tôi?

Tôi nhất thời không biết nói gì. Danny cũng thế, nhưng vẫn nắm chặt lấy tay tôi, như thể nếu buông ra thì tôi sẽ chạy mất không bằng =.= ( mà cũng có thể lắm chứ, vì tôi đang thủ thế sẵn sàng chạy mà). Bầu không khí bỗng trở lên thật kì cục.

- Thôi dc rồi – Tôi đành chịu thỏa hiệp sau khi đã chắc chắn ở quanh đây không có ai – Anh bỏ tay tôi ra đi, tôi sẽ ở lại mà. Hứa đấy, không chạy đâu!

Danny bỗng mỉm cười, nhìn tôi rồi từ từ thả tay ra. Ôi trời, hotboy cũng biết cười sao? Nhưng mà cái nụ cười ấy… đẹp thật đấy. Cũng may tôi đã miễn nhiễm với những nụ cười ” sát thương” thế này rồi, không thì chẳng biết phải có bao nhiêu cái mạng mới giúp tôi sống sót dc cho đến khi ra trường mất! T.T

- Danny…

- …

- Ở đây mọi người hay gọi tôi là Judy.

- Nhưng tôi chỉ thích gọi… em là Đan thôi.

- …Hả? Này này ai là… em của anh chứ?

- Đan không biết hay vờ như không biết vậy? Tôi, Ryan và Billy học trên em hai lớp đấy. Đi cùng Ryan lâu vậy mà cậu ta không nói cho em biết sao?

- Không phải, cái đó thì tất nhiên là tôi biết, nhưng mà…nhưng mà anh không thấy gọi thế này rất… rất là không dc sao?

- Có gì không dc?- Danny nhìn tôi bằng vẻ mặt thật sự nghiêm túc. Cũng câu hỏi ấy nhưng nếu là Ryan thì tôi sẽ không bị áp lực thế này.

- Thì… thật ra chúng ta có thân thiết gì đâu, gọi như thế người khác sẽ hiểu lầm mất.

- Ai hiểu lầm? Danny này trước giờ không phải để ý đến thái độ của người khác. Những điều tôi thích, tại sao phải quan tâm xem người ta nghĩ thế nào?

Bá đạo! Quá báo đạo!!! Anh ta kiêu ngạo thế này mà sao vẫn có nhiều cô nàng thích thú đến thế không biết nữa.

- Anh không quan tâm nhưng mà tôi thì quan tâm đấy – Tôi bỗng nhiên nổi cáu – “Bạn gái” anh mà biết lại đến tìm tôi thì sao?

- Bạn gái? Bạn gái nào?

- Hey, đến cả bạn gái mình mà anh không biết à? Haizzz thôi bỏ đi…

- Bỏ là bỏ thế nào? Tôi chưa có bạn gái, đấy là sự thật.Nhất định là có kẻ mạo nhận, tôi sẽ làm rõ chuyện này. Nhưng mà nói như vậy … cô ta đã đến tìm em sao?

- Thì đúng thế đó, ngay từ cái bữa tôi va phải anh ở cầu thang thì ngay trưa hôm sau đã nhận dc thư đe dọa tránh xa anh ra của một cô gái nào đó tự nhận là “bạn gái” anh rồi. Sau đó là bao nhiêu phiền phức nữa chứ.@#&*^@^%##%… May mà có Ryan đấy.

Danny cứ im lặng nghe tôi kể hết một lèo, cho đến khi tôi nhắc tới cái tên Ryan.

- Ryan cũng biết việc này?

- Tất nhiên rồi, anh ấy còn bảo vệ tôi nữa…

- Thôi dc, tôi biết rồi. Nhưng… em có thể đừng cư xử lạnh nhạt như thế với tôi dc không? Không chỉ Ryan mà bây giờ, tôi cũng sẽ bảo vệ em, bằng mọi giá đấy.

Danny nói với tôi bằng một sự chân thành hiếm thấy trên khuôn mặt vốn lạnh lùng như tảng băng không chút cảm xúc. Đôi mắt màu cafe nhìn tôi… và chờ đợi…

- Uhm, cũng dc, nhưng chỉ xưng hô thế này khi chỉ có hai người chúng ta thôi nhé. Trước mặt người khác cứ gọi tôi là Judy thôi.

- Ừ.

Hai người bọn tôi lại chẳng ai nói với ai thêm một câu nào nữa. Cứ thế, đứng bên nhau ngắm hoàng hôn xuống phía chân trời xa xa…

***

Danny’s dairy

” Hôm nay tôi đã thực sự dc nói chuyện với em, như những người bạn thông thường chứ không phải kiểu xã giao xa lạ nữa. Cảm giác lần đầu tiên nghe em gọi tên, rồi khi em đồng ý cho tôi xưng hô một cách gần gũi hơn, cả câu “hai chúng ta” em nói cũng thật ngọt ngào.Thì ra không phải em ghét tôi nên mới thờ ơ với tôi như vậy. Thế mà tôi cứ tưởng… Còn lý do của em, cả lời đe dọa kia nữa, nhất định tôi sẽ phải tìm hiểu và làm cho ra kẻ đứng sau tất cả chuyện này. Bạn gái của hotboy Danny này ư? Vốn dĩ chỉ có một người thôi… Là em”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.