Hot Search Dự Định (Nhiệt Sưu Dự Định)

Chương 32



[Kiếm phong] đã hết lịch chiếu, bộ phim tiếp theo tận 4 tháng sau.

Trong thời gian này Phùng Kiệt sắp xếp công việc cho Lục Hình Văn rất nhẹ nhàng, vài cuộc phỏng vấn, vài buổi chụp hình, và vài event nhãn hiệu, đều rất nhẹ nhàng.

Đây là thói quen của Lục Hình Văn, trước khi tiến tổ đoàn phim mới, thường sẽ bỏ ra một quãng thời gian dài để học kịch bản, làm trước khâu chuẩn bị.

Sau khi Phí Khả tiến tổ được một tháng, Lục Hình Văn một cái công tác cũng không có. Anh có quá nhiều thời gian để mà chuẩn bị cho phim mới, nhàn rỗi quá nhiều.

Nhàn rỗi tới nỗi có hơi nhàm chán, có chút nhớ nhung mấy ngày dạy Phí Khả diễn xuất, đối diễn với Phí Khả.

Nếu mà mỗi học sinh đều thông minh, nghiêm túc giống như Phí Khả, Lục Hình Văn cảm thấy làm giáo viên cũng không phải việc gì khó lắm.

Học sinh giỏi Phí Khả lúc này đang ngồi trên sô pha, học Lục Hình Văn, đặt điện thoại vào giá đỡ, cùng Lục Hình Văn đối diễn.

Lúc đối mặt với ống kính điện thoại, cảm giác không khác lắm so với đối mặt với ống kính máy quay phim, Phí Khả luôn không dễ mà tìm được cảm xúc, trong chốc lát biến thành giống như đang đơn giản là đọc lời thoại.

Đây cũng là một trong số vấn đề của cậu, tuy là lời thoại đều rất tốt, nhưng trong đó lại không đủ tình cảm.

Nhưng cũng may….

Lục Hình Văn nhìn Phí Khả đang nghiêm túc đọc lời thoại trong màn hình điện thoại, suy nghĩ.

Cũng may Phí Khả trẻ tuổi, lại đẹp, làm người ta ưa thích, dáng vẻ đọc lời thoại ngây ngô này, so với khí chất của Không Bình Dịch đơn thuần vô tư, không hiểu thế giới cũng rất phù hợp.

Đây là loại cảm giác thiếu niên sạch sẽ, vượt qua tất cả các nam diễn viên khác trong bộ phim này.

“Đoạn này, em đọc lại một lần nữa. Lúc này ngữ khí nhẹ một chút, cậu ấy đang ở tàng thư các nói chuyện, cần phải dùng giọng nói nhỏ nhẹ mới đúng.” Lục Hình Văn chỉ ra vấn đề.

Phí Khả nói dạ, đọc lại lời thoại lần nữa.

Cậu lúc nào cũng nghe lời như vậy, nghiêm túc như vậy.

Lục Hình Văn biết là bộ phim này hậu kỳ sẽ dùng phối âm, lời thoại không cẩn phải đọc quá kỹ. Nhưng anh yêu cầu đối diễn, Phí Khả liền thành thật nghe lời; lúc anh chỉ ra vấn đề, Phí Khả nghiêm túc tập lại lần nữa.

Lời thoại của phim dù có đọc tốt hơn nữa cũng không có được sử dụng, cuối cùng vẫn là phối âm.

Nhưng hiện tại nỗ lực luyện tập, đối với kỹ năng đọc thoại của cậu sẽ có tác dụng lớn.

Cũng không thể cả đời dựa vào phối âm mà quay phim đi?

Nếu quay phim điện ảnh, khẳng định là phải dùng giọng thật.

Cậu phải chuẩn bị thật tốt, mới có cơ hội tìm đến cửa.

Những lời như vậy, Lục Hình Văn đã nói qua với Du Vân rất nhiều lần, nhưng Du Vân nghe không vào.

Lục Hình Văn chỉ hẹn hò yêu đương có hai lần.

Nói ra chắc không ai tin, nhưng anh 31 năm trời, chỉ có hẹn hò yêu đương đúng hai lần.

Lần thứ nhất là lúc 18 tuổi, đối phương là vào năm 3 cao trung tỏ tình, theo đuổi từng bước chân của anh, còn đăng ký vào đại học ở cùng thành phố với anh.

Cơ hồ là mỗi ngày đều muốn băng ngang nửa cái thành phố, ngồi xe buýt hơn hai giờ đồng hồ để gặp anh một cái, viết cho anh vô số thư tình, có thể nói là vô cùng yêu thích anh.

Hẹn hò nửa năm, đối phương đề nghị chia tay, nói là anh tính cách kỳ lạ, tính khống chế mạnh tới mức không bình thường, nói là y không chịu đựng nổi sở thích của anh về phương diện đó, khuyên anh nên đi gặp bác sĩ tâm lý.

Lục Hình Văn rất thất vọng, hai người lúc đó thì chia tay.

Sau khi chia tay thì sự nghiệp của Lục Hình Văn bắt đầu tiến đến đỉnh điểm, trở nên vô cùng nổi tiếng, kịch bản mời diễn liên tục kéo tới, lời mời làm phát ngôn, quảng cáo bay tới liên miên, cơ hồ mỗi này đều ngập sâu trong công việc, không có tâm trạng đi yêu đương.

Cho đến khi anh cầm được cúp ảnh đế, bắt đầu chọn lựa những kịch bản chất lượng cao, hợp với ý muốn, tiết tấu công việc chậm lại, lại phát hiện không tìm được tình yêu thích hợp.

Những người yêu thích anh, đều mong muốn nhưng không dám bước tới mà theo đuổi, hoặc là bị từ chối một lần, lập tức rời đi không thèm quay đầu lại một cái.

Cho đến khi Du Vân xuất hiện, kiên nhẫn miệt mài theo đuổi anh một năm trời.

Du Vân cũng không đáng ghét, Lục Hình Văn quyết định thử xem sao.

Kết quả là thử ra một kết quả quá sức thê thảm.

Nói là thử xem sao, nhưng Lục Hình Văn đối với chuyện tình cảm luôn khá nghiêm túc. Anh không muốn giống như cha mẹ mình, có một cuộc hôn nhân ngắn ngủi lại đáng buồn, chán ghét lẫn nhau.

Lục Hình Văn hy vọng là, có một cuộc hôn nhân an toàn, bền vững, vĩnh cửu.

Lục Hình Văn chưa bao giờ nghĩ qua cái sở thích đặc thù đó của mình là đến từ đâu, hay là có phải là do tính thích khống chế hay không, anh luôn mong là bản thân có thể vững bền mà cầm chắc đoạn tình cảm đó trong tay.

Trước giờ anh chưa từng theo đuổi người khác, cũng chưa từng chủ động yêu thích người khác, luôn là đợi người khác theo đuổi mình, yêu thích mình.

Anh cũng thích làm người ở trên trong quan hệ tình cảm.

Du Vân có thể là lúc mới bắt đầu có thích anh thật, nhưng sự yêu thích của Du Vân trộn lẫn quá nhiều lợi ích khác. Sự phục tùng của y với Lục Hình Văn, toàn toàn là vì khao khát những tài nguyên trong tay Lục Hình Văn.

Y muốn đóng vai chính, muốn quay phim điện ảnh, muốn gia nhập đoàn phim của đạo diễn nổi tiếng, muốn đạt được cúp thị đế.

Nhưng y không nghĩ phải chuẩn bị cho tốt thì cơ hội mới đến, y nghĩ đợi cơ hội đến tay rồi mới bắt đầu chuẩn bị.

Lục Hình Văn không có cách nào khai thông tư tưởng của y, Lục Hình Văn cảm thấy y chỉ lo cái trước mắt, Du Vân lại cảm thấy Lục Hình Văn ích kỷ.

Lại một lần nữa, chia tay.

Đáng thương cho anh, một người lúc nào cũng mong ước về một cuộc hôn nhân an toàn, bền vững, vĩnh cửu, hẹn hò lần nào cũng không thuận lợi, đối phương luôn là không tin anh thật lòng. Nhưng cuối cùng, anh lại không thể không đem hôn nhân của mình bán đi, đổi lấy chuyện vãn hồi hình tượng, đổi lấy lợi ích cho công ty.

Chuyện này giống như là sự trào phúng của cuộc đời vậy, vô cùng hoang đường.

“Đọc như vậy có được không?” Phí Khả đọc xong một đoạn lời thoại, nhìn thấy Lục Hình Văn không phải ứng, mở miệng hỏi.

Lục Hình Văn hồi thần lại, mang bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng, nói: “Anh không có chú ý nghe, em đọc lại lần nữa đi.”

Phí Khả: “……….”

Lục Hình Văn nhìn gương mặt đang trố mắt trong điện thoại, hỏi: “Có biết vừa rồi anh đang nghĩ gì không?”

Phí Khả tựa hồ là thở nhẹ ra vài hơi, vì sự đổi chủ đề nhanh như gió của Lục Hình Văn mà cảm thấy hơi lúng túng, nhưng vẫn lắc lắc đầu, nói: “Không biết.”

Lục Hình Văn: “Anh đang nghĩ, em đang nghĩ cái gì?”

Phí Khả thực sự nghe không hiểu Lục Hình Văn đang nói cái gì, nhưng cậu vẫn lễ phép biểu hiện là đang nghe, thực tế là đang xem kịch bản.

“Quan hệ giao dịch của chúng ta, cả hai đều là mua bán hôn nhân, đổi lấy thứ mình cần. Anh là vì danh lợi, em là vì tiền, anh không chịu nổi, em cũng khó mà chịu đựng. Nhưng ngay lúc này, chúng ta lại đang nói chuyện kịch bản, lời thoại, giống như bạn bè! Giống những cái thứ làm chúng ta khó chịu đó chưa từng xuất hiện.”

Phí Khả lật một trang kịch bản, nhẹ nhàng nói: “Em chỉ là nghĩ, cố gắng làm cho tốt công việc trong tay mình.”

“Anh thích cái suy nghĩ này.” Lục Hình Văn nói, “ ‘làm cho tốt việc trong tay mình’ ----- anh rất là thích cái suy nghĩ này.”

Phí Khả im lặng, một lúc sau mới nói: “Không, em chỉ là không biết bản thân nên làm cái gì, nên truy cầu cái gì. Cho nên mới nói là, muốn làm cho tốt những việc trước mắt.”

Lục Hình Văn: “Truy cầu? Em hiện tại đang là thân phận nghệ sĩ, truy cầu của em đương nhiên là càng ngày càng nổi tiếng, quay được nhiều tác phẩm hay.”

Phí Khả cuối cùng buông kịch bản trong tay ra, nhìn Lục Hình Văn ở đối diện, bất tri bất giác nói ra những suy nghĩ trong lòng mình.

“Em là do tình thế bắt buộc, vì tiền, đi làm nghệ sĩ. Không phải bởi vì truy cầu nghệ thuật, cũng không phải vì truy cầu nổi tiếng. Hiện tại tiền đã đủ rồi, em tạm thời bị mất đi mục tiêu, không biết nên làm cái gì.”

Lục Hình Văn không biết Phí Khả lại nghĩ như vậy, cậu nghiêm túc đi học diễn xuất như vậy, lại nâng cao kỹ năng diễn xuất, luyện lời thoại, kết quả cậu lại nói là bản thân không biết nên làm cái gì.

Lục Hình Văn đề nghị: “Hay là em lại quay về trường học, tiếp tục học tập.”

Phí Khả lắc đầu: “Em chọn ngành toán, chỉ vì đó là sở trường, cũng chỉ là vì trong những ngành học của trường Đông Minh, số học là ngành chọn lựa tốt nhất của em mà thôi.”

Phí Khả đem hết tất cả những lời mà mình chưa từng nói cùng ai khác ra nói hết.

“Trước đây mục tiêu của đời em, là sau khi học xong, có thể có một công việc đàng hoàng, ổn định, có đủ thu nhập để sống, cải thiện kinh tế gia đình. Công việc có liên quan đến số học hay không, đối với em mà nói tựa hồ như cũng không quan trọng lắm. Làm nghệ sĩ cũng được.”

Cuối cùng Phí Khả cười cười, có chút không nhịn được: “Em không giống anh, có một thứ mình thật sự yêu thích, biết được bản thân đang theo đuổi cái gì, luôn không có chút gì nghi ngờ hay do dự. Em chỉ có thể nghĩ là, cố gắng làm cho tốt những công việc trước mắt.”

Trong nháy mắt, một loại cảm xúc trìu mến trước giờ chưa từng có tràn ngập trong lòng Lục Hình Văn.

Anh vừa nghe là đã biết, đây là một đứa trẻ không có bản ngã, không dám có bản ngã. Có lẽ từ lúc còn nhỏ, cậu đã luôn phải gánh trách nhiệm trong gia đình, không dám đề xuất yêu cầu, không dám nghĩ xem bản thân mình thích làm cái gì, chỉ có thể vì hoàn cảnh khó khăn của gia đình mà tự tạo ra mình những lựa chọn.

Đối với những đứa trẻ như vậy mà nói, có một nguồn thu nhập ổn định, so với bất cứ thứ gì khác đều quan trọng hơn, đều có cảm giác an toàn hơn.

“Bé ngoan, em đã làm rất tốt rồi.” Lục Hình Văn thấp giọng an ủi nói, “Em mới có hai mươi hai tuổi, cuộc đời em chỉ vừa mới bắt đầu. Vấn đề kinh tế của em đã được giải quyết, sau này không cần phải lo nữa, từ lúc này trở đi, em có thể suy nghĩ xem bản thân là thích cái gì, muốn làm cái gì. Trước lúc nghĩ ra, thì cứ làm tốt việc trước mắt. Em đã làm rất tốt, thật sự là một bé ngoan.”

Lục Hình Văn không phát giác được ngữ khí của chính mình đã thay đổi, hai tiếng “bé ngoan” cuối cùng, ngập tràn trìu mến và sủng nịch.

Phí Khả ở đối diện, ngay cả lỗ tai cũng đỏ lên.

Lục Hình Văn bắt đầu mỗi ngày đều chờ đợi đến lúc gọi video tập thoại.

Vốn dĩ là để giết thời gian, bây giờ lại là một loại chờ đợi. Luôn muốn nhìn thấy Phí Khả, hỏi cậu xem hôm nay quay phim ra sao, có thuận lợi hay không.

Ngay cả lúc ra ngoài tụ hội với bạn bè, cũng vội vàng về nhà gọi video.

Bạn bè anh cười anh, chồng anh cũng không có ở nhà, vội vàng về nhà làm cái gì.

Lục Hình Văn nói: “Hiện tại anh đây đang làm gia sư tại nhà, có một bạn nhỏ đang chờ anh hướng dẫn bài tập, trách nhiệm nặng nề, mấy người không hiểu đâu.”

Vội vội vàng vàng về nhà, bạn nhỏ lại gửi tin cho anh, nói là hôm nay mệt quá, xin nghỉ.

Lục Hình Văn gọi điện thoại qua, giọng bạn nhỏ nồng đậm ý mệt mỏi, nói: “Hôm nay quay cảnh hành động, em không có kinh nghiệm, không quá thích ứng, cho nên hơi mệt.”

Lục Hình Văn: “Có thể học hỏi chỉ đạo võ thuật, thực sự không được, một số động tác khó có thể để diễn viên đóng thế làm.”

“Dạ.” Phí Khả ngoan ngoãn đáp ứng.

Sau khi cúp điện thoại, Lục Hình Văn tâm huyết dâng trào, muốn tới tham ban, nhân tiện hướng dẫn cho Phí Khả mấy động tác hành động, miễn cho bạn nhỏ của mình mệt xỉu.

Lục Hình Văn lập tức gọi điện thoại cho Phùng Kiệt, nói y đặt vé máy bay.

Phùng Kiệt kinh hô: “Cậu muốn đi tham ban? Cậu làm cái gì vậy? Không phải là muốn tán tỉnh Phí Khả đi?”

Lục Hình Văn đối với cái tính thích tự dọa mình của Phùng Kiệt đã miễn nhiễm: “Anh không phải là vốn dĩ sắp xếp cho tôi đi tham ban sao? Lúc nào đi thì có khác gì đâu? Tôi đi xem coi bạn nhỏ quay phim ra sao, hướng dẫn cậu ấy một chút.”

Phùng Kiệt thở dài: “Đúng là không có khác biệt, đợi anh sắp xếp vài người đi chụp hình cậu tới tham ban, phát ra thông cáo. Cậu đến đoàn phim, đừng có làm ra cái chuyện gì. Khiêm tốn, cậu khiêm tốn mà đi, khiêm tốn mà chụp vài tấm hình, về phát ra vài cái thông cáo khiêm tốn. Hiểu chưa?”

Lục Hình Văn giả bộ không nghe thấy.

Phùng Kiệt nghĩ nghĩ: “Để A Hoa đi theo cậu đi, cậu đến bên đó, còn phải thuê xe. Đến rồi cậu cùng với Phí Khả ở một phòng, đừng để người ta chụp được. Phòng của cậu ấy là dạng căn hộ, anh đã nói trước với đoàn phim, bỏ tiền để nâng cấp phòng cho cậu ấy.”

“Biết rồi.”

Phùng Kiệt nhịn không nổi lại hỏi: “Cậu rốt cuộc là muốn đến đó làm gì?”

Lục Hình Văn không hiểu nổi mạch não của Phùng Kiệt: “Tham ban, không phải tôi nói rồi sao?”

Lục Hình Văn nói xong, trực tiếp nói tạm biệt, cúp điện thoại, cắt đứt sự lôi thôi dài dòng của Phùng Kiệt.

Phùng Kiệt muốn ngửa mặt lên trời hỏi to: Tham ban, cậu đi tham cái ban của ai? Ban của chồng cậu? Nhưng đó không phải là chồng thật của cậu a, cậu rốt cuộc vì cái gì chủ động đi tham cái ban của người chồng giả của cậu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.