Phùng Kiệt xem xong những bình luận hot trên mạng, thở dài, thông báo đến phòng công tác, gọi thủy quân lên sàn, nhanh chóng điều hướng dư luận đi theo hướng “đây là những lời bịa đặt đơn thuần vô căn cứ.”
Y xem giờ, đã mười giờ rưỡi tối.
Rốt cuộc là vì sao, mười giờ rưỡi tối mà y vẫn phải ở phòng công tác tăng ca???
Lục Hình Văn có phải là nghe không hiểu tiếng người hay không? Y liệu có cần phải gửi tặng Lục Hình Văn một cuốn từ điển tiếng Trung, bảo y tra xem “khiêm tốn” có nghĩa là gì không?
Phùng Kiệt gọi điện thoại cho Lục Hình Văn.
“Lục Hình Văn, cậu có phải không biết hai chữ “khiêm tốn” viết làm sao không?”
“Nếu anh cảm thấy tôi không biết viết, thì anh có thể nhắn tin cho tôi, tôi sẽ có thể nhìn thấy hai chữ đó viết làm sao.”
“…….”
Phùng Kiệt cảm thấy năm nay mình một năm già đi mười tuổi, lại thở dài: “Anh đã hỏi qua A Hoa rồi, bài viết đó nói đều là sự thật, cư nhiên là sự thật! Dù như thế nào, cậu cũng không thể ở chỗ công khai mà mắng chửi một diễn viên……”
Lục Hình Văn đánh gẫy lời y: “Đóng phim cho nghiêm túc mới gọi là diễn viên, giống cái loại người này, không để tâm tư vào chuyện diễn xuất, vì chuyện ân oán cá nhân, làm chậm trễ tiến độ của cả đoàn phim, mưu hại đồng sự, cũng gọi là diễn viên sao?”
Phùng Kiệt nổi giận: “Thì việc đó cũng là việc của đạo diễn, làm sao tới lượt cậu quản?”
Lục Hình Văn im lặng một chút, mới nói: “Đạo diễn không thể quản, Phí Khả chỉ có thể nuốt giận chịu đựng, đạo diễn còn ước gì mỗi người trong đoàn phim đều nuốt giận vào bụng, thuận lợi quay cho xong.”
“A Hoa nói, cậu và Trương Dược Hoa đã nói chuyện điện thoại? Trương Dược Hoa muốn việc lớn hóa nhỏ việc nhỏ hóa không, rất tốt, cứ vậy mà kết thúc đi, cậu ngàn vạn lần đừng ở đoàn phim tìm Khổng Vĩ Tư kiếm chuyện nữa. Tốt xấu gì cũng là người của Trương Dược Hoa, Trương Dược Hoa dù là một hoa hoa công tử, không có tình cảm cố định, chơi đùa tiểu minh tinh, nhưng người của hắn hắn vẫn sẽ chiếu cố. Lời nói của cậu ở giới giải trí này có thể có chỗ có tác dụng, nhưng bối cảnh của Trương Dược Hoa là nguồn lực tư bản, cậu có năng lực hiệu triệu, cũng đâu thể lớn hơn năng lực hiệu triệu của tiền bạc?”
Lục Hình Văn không lên tiếng.
Phùng Kiệt hoài nghi tên này lại giả điếc, tiếp tục nói: “Dưới tay cha của Trương Dược Hoa là mấy hạng mục phim ảnh tốt, nói không chừng sẽ có lúc nào đó cùng hợp tác, chúng thật sự không chọc nổi vào bậc đại lão chân chính, cậu để ý một chút đi. Không nói những cái khác, cậu nháo ra như vậy, Phí Khả sau này ở đoàn phim làm sao đây? Cậu ấy và Khổng Vĩ Tư lúc quay chung thì phải làm sao? Người khác sẽ nhìn cậu ấy như thế nào? Liệu có thế cho là cậu ấy kiêu căng không coi ai ra gì không? Chúng tôi chỉ là thế giới của người bình thường, thiên tài như cậu không có hiểu được.”
Lục Hình Văn chỉ ra vấn đề: “Phí Khả lúc nào thì là cùng một dạng với anh?”
Phùng Kiệt: “……..”
Lục Hình Văn: “Cậu ấy là học sinh xuất sắc của hệ toán học trường Đông Minh.”
Phùng Kiệt: “……..Được rồi, cứ cho là tôi tự trèo cao đi, tôi cảm ơn cậu đã nhắc nhở à. Tóm lại, cậu đừng có gây chuyện nữa, kiếm chuyện còn chưa đủ sao?”
Lục Hình Văn: “Tôi sẽ để Lương Hoa ở lại đây, đi theo Phí Khả, đến khi phim quay xong.”
Phùng Kiệt: “…….”
Lục Hình Văn: “Dù sao hai tháng tới tôi cũng chẳng có công việc gì, để Lương Hoa ở đây nhìn chằm chằm, tên Tư gì đó cũng không dám làm loạn. Trợ lý của Phí Khả không có kinh nghiệm, cản không nổi phiền phức.”
Phùng Kiệt: “Được rồi, dù sao tiền lương cũng là do cậu trả, cậu là ông chủ, cậu vui là được. Anh còn nói gì được, trợ lý cậu cũng đem cho người ta luôn rồi.”
Sau đó Lục Hình Văn lại giả điếc.
Sau khi cúp máy, Lục Hình Văn ngẩng đầu nhìn Phí Khả nói: “Tiếp tục.”
Hai người bọn họ đang ở phòng khách nhỏ trong căn phòng khách sạn dạng căn hộ tập diễn, tự Lục Hình Văn đến tham ban, sau khi ở trong phòng Phí Khả, mỗi tối lúc Phí Khả không có cảnh quay, hai người liền đối diễn.
Giống như quay về lúc hưởng tuần trăng mật.
Phí Khả nhìn nhìn sắc mặt của Lục Hình Văn, thăm dò hỏi: “Là Phùng ca gọi tới?”
Lục Hình Văn gật đầu.
Phí Khả hỏi: “Có phải bài viết trên mạng gây ra phiền phức không? Tiểu Thụy có nói với em….”
Lục Hình Văn lắc đầu: “Không có gì phiền phức, cũng chẳng chỉ đích danh, cứ để bọn họ tùy tiện nói đi.”
Nói xong, Lục Hình Văn nghĩ tới lời Phùng Kiệt nói, do dự bổ sung một câu.
“Em cảm thấy phiền phức à?”
Phí Khả liên tục lắc đầu: “Em là sợ phiền phức cho ngài*.”
*thực sự là nin, ngài, tác giả dùng, không phải tui. Tui chỉ là dịch giả vô tội thôi.
Lục Hình Văn nghiêm mặt nói: “Mấy việc này, trước giờ anh đều không thấy phiền.” Nghĩ nghĩ, lại bổ sung, “Trừ cái vụ của Du Vân.”
Cổ phiếu công ty rớt giá, “Kiếm Phong” đối mặt với việc bị hủy chiếu, suýt nữa mất hết vốn liếng.
Tâm Phí Khả không nằm ở kịch bản đang lật qua lật lại đó, thu thập dũng khí, nói: “Thật ra ngày đó, ngài không cần như vậy…..”
Lục Hình Văn nhìn cậu một cái: “Bị bắt nạt, cũng không dám phản kích?”
Phí Khả lắc đầu: “Không phải là không dám, mà là cảm thấy không cần thiết.”
Phí Khả ít nhiều gì cũng cảm giác được Khổng Vĩ Tư là cố ý, nhưng cậu cảm thấy không cần thiết phải đi phản kích lại, chắc chắn là hiệu quả rất ít.
Lục Hình Văn không đồng ý: “Tại sao lại không cần thiết? Việc của em, em chỉ có thể tự dựa vào chính mình đi phản kích. Cứ cho là có chứng cứ chứng minh Khổng Vĩ Tư nhắm vào em, đạo diễn cũng không nhúng tay quản lý, chỉ cần phim của ông ấy có thể quay tiếp là được.”
Phí Khả: “Em biết. Chính vì như thế, em mới cảm thấy là không cần thiết. Chuyện quan trọng trước mắt, mục đích duy nhất, là quay phim cho tốt. Nếu em đi chỉ trích Khổng Vĩ Tư, tất phải lãng phí rất nhiều thời gian và công sức lại không chắc thu được kết quả tốt. Nhịn một chút, cảnh này quay xong rồi, công việc liền hoàn thành.”
Lục Hình Văn không thể tin được nhìn Phí Khả, nhướng mày nói: “Em nghĩ như vậy?”
Phí Khả gật đầu.
Cậu luôn nghĩ như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, cậu không phải là chưa từng bị bắt nạt. Cậu dễ nhìn, thành tích hạng nhất, cơ hồ không tham gia bất kỳ hoạt động ngoại khóa nào của ban, được nhiều nữ sinh hoan nghênh. Cậu như vậy, có lúc cũng làm cho đám nam sinh không vui, bị “chỉnh” một chút.
Báo với thầy cô, hay báo với người lớn, chẳng qua là lãng phí thời gian và tinh lực của chính mình đi xử lý mấy chuyện đó, còn bỏ ra vô số thời gian đi giảng đạo lý, đi giải thích cho mọi người hiểu, cuối cùng cũng chẳng có kết quả gì.
Không giống với việc giải đề toán, đề toán luôn có thể đạt được một kết quả, cuộc sống này so với giải đề toán phức tạp hơn nhiều.
Người ghét cậu thì vẫn cứ ghét cậu thôi.
Mà trong nhà thực sự là không thể nào chia ra chút tinh lực nào để đi quản việc nhỏ của cậu.
Bởi vậy, không bằng cậu tự mình giải quyết cho xong.
Thông thường, những kẻ bắt nạt không cách nào làm cho cậu đau khổ, qua một thời gian sẽ bỏ qua.
Lục Hình Văn kinh ngạc nhìn người trước mặt, cậu ấy ôm cuốn kịch bản chi chít những ghi chú, cúi đầu nghiêm túc đọc.
Từ sau ngày ở phim trường đánh thẳng vào mặt Khổng Vĩ Tư, Phí Khả luôn yên tĩnh như vậy, không có đặc biệt cao hứng, cũng không có đặc biệt kích động, giống như Lục Hình Văn chưa từng nổi giận trước đám đông.
Đương nhiên, Phí Khả đã nói cảm ơn, còn bổ sung thêm một câu, “Sau này đừng như vậy.”
Đối với cậu mà nói, Khổng Vĩ Tư khoe khoang mời đoàn phim ăn điểm tâm cao cấp cũng không sao, Khổng Vĩ Tư gây khó dễ cũng không sao, cậu căn bản không bị tác động*.
Nguyên văn: bất vi sở động
Đối với cậu mà nói, vấn đề cần thiết nhất là hoàn thành cho tốt công việc trước mắt.
Mặc dù cậu đã từng nói là bản thân không phải vì yêu thích mà tiến vào giới giải trí.
Loại khí chất này, vừa đơn thuần lại ngang bướng, đúng là có chút giống với người nghiên cứu toán học.
Bọn họ không sợ cô độc, không sợ khó khăn, thậm chí không sợ thất bại, chỉ muốn đem toàn bộ những gì mình có ra mà cố gắng.
Lục Hình Văn buông kịch bản, nghiêm túc nói: “Đúng thì là đúng, sai thì là sai, cứ cho là cuối cùng cũng không có kết quả, chuyện sai, vẫn cứ là chuyện sai. Sau này gặp những loại chuyện này, em phải nói với anh. Cho dù em cảm thấy không sao, cũng phải nói. Em trên danh nghĩa là người yêu của anh, sao có thể bị bắt nạt được?”
Phí Khả sững sờ nhìn Lục Hình Văn, đây là người vì cậu bị bắt nạt mà không thèm quan tâm đến hình tượng phát hỏa giữa đám đông.
Từ ngày đó trở đi, Phí Khả luôn trong trạng thái cảm xúc mãnh liệt, đối diện với Lục Hình Văn không biết nên nói cái gì.
Trước giờ cậu chưa từng được người ta quan tâm như vậy, được người ta bảo hộ như vậy.
Trong phút chốc cậu cảm thấy bản thân trở nên rất nhỏ bé rất nhỏ bé, giống như quay lại lúc nhỏ, nhỏ tới mức muốn ôm ôm cổ Lục Hình Văn, nói với anh, vai của cậu đau lắm đau lắm, bị treo trên dây cáp rất khó chịu rất khó chịu.