Hotgirls Siêu Quậy - Ma Nữ Tái Sinh (phần 2)

Chương 20: Chương 3.2



Nhã Ngọc chậm rãi đứng dậy, sửa sang lại đầu tóc rồi bước gần tới phía cửa sổ, mờ toan ra. Gió lùa vào thật lạnh, những ngày đầu năm ở MĨ thật có chút rét.

Nhìn thấy gương mắt thắc mắc như muốn hỏi của nó, Ngọc lưởi nhác phải giải thích nhưng vẫn buộc phải mở miệng:

- Bảo vệ đang tới, cô muốn để họ bắt gặp đang lởn vởn xung quanh khu vực cấm này? Bên trên là nhà sinh cùng tầng lầu nơi diễn ra buổi đấu giá.

- Hì…không ngờ cô quan tâm tôi?! – Nó bật cười, cũng bước về phía cửa sổ.

- Tất nhiên, cô chết tại nơi này cũng hơi tiếc, dù sao cô cũng là đối thủ của tôi. Nếu cô chết, chẳng ai xứng để tôi so sánh. – Nhã Ngọc đứng dựa người vào tường.

- Vậy tôi cảm ơn, việc còn lại mong cô giúp đỡ. – Nó nhún vai.

- Cô học được thói khách sáo từ bao giờ thế? Chẳng qua tôi cần phải giúp cô lúc này thôi. Tôi và cô luôn chung kẻ thù, kẻ thù của cô cũng như là của tôi. Tôi cũng giống bọn Bảo Vi đối với cô, chỉ là…họ đối với cô không đối nghịch, còn tôi với cô lại là đối thủ. – Nhã Ngọc vén mái tóc lòa xòa ra sau tai.

- Tôi biết…nhưng dù sao cũng phải cảm ơn. Tôi đi trước, gặp nhau tại hội trường. – Nó nháy mắt, nhanh nhẹn leo qua khung cửa sổ mở toan, phóng lên trên.

Nhã Ngọc ló đầu ra ngoài nhìn, dù biết rõ bản lĩnh của nó chẳng thua kém bản thân nhưng cũng cảm thấy lo lắng. Đây có thể lí giải bằng câu nói: “Anh hùng tiếc anh hùng” hay không?

Nó thuận tiện luồn thân người nhỏ nhắn qua cửa thông gió của nhà vệ sinh trên tầng lầu. Cũng may thời điểm hiện tại, buổi đấu giá đang chuẩn bị bắt đầu nên không có ai bên trong.

“Cộp”

Nó đứng vững trên mặt đất, tiếng giày cao gót va chạm nền gạch vang lên đầy âm u.

Nhìn vào trong ượng, nó sửa snag lại quần áo, đầu tóc. Thấy tất cả mọi thứ đa ổn, miệng nó nhếch lên cười rồi bước ra ngoài.

Hướng chân về phía hội trường diễn ra buổi đấu giá, nó dáo dác ngó xung quanh để tìm vị trí hắn ngồi.

Thật không khó để nhận ra Đăng trong hàng vạn khách mời ở đây. Thứ nhất, hắn từ đầu là luôn có một ánh hào quang bao trùm lấy bản thân, rất dễ dàng nhận thấy. Thứ hai, Monster và Killing là những bang phái đứng đầu, tất nhiên vị trí ngồi cũng phải đặc biệt, là hàng ghế đầu. Vậy chỉ cần lướt qua hàng ghế đầu là đã có thể tìm ra.

Bước chân đầy tự tin tới bên cạnh chỗ ngồi còn trống cạnh hắn, nó nhẹ nhàng ngồi xuống.

Vừa thấy nó bên cạnh, hắn đã không biết vì sao mà lòng dương như buông được gánh nặng, nhẹ thờ ra một hơi. Lâu quá chưa thấy nó trở lại, hắn cứ sợ đã xảy ra chuyện gì. Bây giờ thấy nó lành lặn trờ về, tâm tình bỗng dưng được tah3 lỏng.

- Em đi đâu mà lâu vậy? Xảy ra chuyện? – Hắn hỏi thăm.

- Không có chuyện gì. Chỉ là ngồi lại nói chuyện một chút với một người. – Nó lắc đầu.

- Ai?

- Chủ nhân của Dương gia. – Nó thở ra một hơi, ánh mắt có tia buồn. Mất một lúc tra hỏi Nhã Ngọc xem tung tích hiện tại của Bảo Khang đang ở đâu, kết quả là là cô ta chung thủy không tiết lộ dù chỉ một chút.

- Cô ta không nói chuyện đó à? – Lúc này Killer đi tới, vừa vặn nghe câu nói của nó cũng đủ hiểu là có chuyện gì.

Có điều anh thắc mắc, tại sao lại phải đi gặp Dương Nhã Ngọc trong tình huống này? Đây là đang thi hành nhiệm vụ, thật sự không hiểu vì lý do gì mà nó còn tâm tình đi tìm cô ta tán gẫu, trừ phi là muốn mượn thế lực Dương gia nhúng tay vào chuyện.

Với tính cách của nó, Killer chắc chắn nó sẽ không chọn thời điểm này để hỏi về Bảo Khang. Nếu thế thì tại sao lại phải gặp nhau? Mà nếu là mượn thế lực theo những gì Thiên nghĩ thì không có khả năng. Rõ ràng lúc phổ biến kế hoạch tác chiến không có phần này. Rốt cuộc, có điều gì khó hiểu ở đây?

- Không…không nói. Là nhất định không. – Nó lắc đầu lia lịa.

- Có chuyện gì thế? Không nói? Là không nói chuyện gì? – Hắn đờ mặt ra.

- Chuyện này nói ở đây không tiện đâu, về nhà rồi nói tiếp. – Vanessa đứng sau lưng Killer, kéo nhẹ tay anh. Chuyện của dòng họ Kiwasato, bên ngoài hoàn toàn chẳng thể soi mói được. Nếu tin tức cậu út của gia tộc này bỏ đi lọt ra ngoài, thật không biết sẽ có chuyện gì xảy ra? (Hehe…biết Bảo Khang là ai rồi nhỉ??? ^^~)

- Haiz… - Killer thở dài, gật đầu với ý kiến của người yêu.

- À…mà vẫn chưa thấy Ellie với Kun đâu nhỉ? Còn Jersey và David? – Nó nhìn nghiêng xung quanh.

- Hù…tìm tao à người yêu? – Ellie từ sau lưng nó, đập mạnh tay tay xuống vai Venus

- Mày… - Nó quay người nhíu mày. Giật mình thì nó không có, chỉ là sao tự dưng lại giở cái trò trẻ con này?

- Hehe…đừng nhìn tao thế. Tao với Kun ghé sang kia lấy chút đồ, mà ở đó có nhiều món mới lắm, tao phải thử một hồi với chọn được vài món tâm đắc nhất để lấy nên hoi trễ. Còn chị Jersey còn đang bên kia bố trí, chắc tầm 10p nữa mới sang tới đây. – Ellie trả lời nó rồi nhìn đồng hồ đeo tay. Tới giờ bắt đầu rồi!

- Khả năng làm việc của chị ấy hình như dạo này xuống dốc nhỉ? Đã hơn 45p mà chưa xong? Cần thêm thời gian? – Nó khoanh hai tay trước ngực, giọng nói có phần thản nhiên nhưng chính Ellie và Vanessa hiểu rõ ý tứ trong câu nói ấy. 45p là quá nhiều thời gian! Đối với một sát thủ, thời gian là điều kiên kị. Phải tận dụng triệt để và rút ngắn khoàng thời gian bởi vì, ai mà biết được, nếu kéo dài thời gian ra thì nguy hiểm lúc nào sẽ bất ngờ xuất hiện chứ?

- Trục trặc nhỏ. – Jersey bước lại gần, cúi người nói nhỏ vào tai nó.

- Chuyện gì xảy ra? – Nó nhướn mày.

- Bọn chúng thuê rất nhiều phòng của khu khách sạn đó. Thật không biết bọn chúng sẽ đặt người vào phòng nào thế nên cần không ít thời gian để xác định chính xác vị trí. Chúng ta không đủ người để canh hết số lượng phòng ấy. – Jersey lại tiếp tục nói nhỏ vào tai nó.

- Bao nhiêu?

- 16 phòng. – David nhăn mặt, anh chàng không ngờ bọn người này lại chịu chi đến vậy.

- Nếu huy động quá nhiều người sợ rằng sẽ “rút dây động rừng”. Tốt nhất vẫn là cẩn thận. – Jersey nói tiếp lời của David.

- Thế cuối cùng kết quả? – Nó có vẻ chăm chú.

- Xong rồi. Chỉ cần con mồi vào bẫy. – Jersey nở nụ cười quỷ dị.

- Ok…vậy đã phát hiện ra con mồi ở đâu chưa? – Nó gật đầu xong rồi hỏi, mắt nhìn cả bọn.

- Thấy ông ta rồi, nhưng đi cùng ông ta chỉ có 1 cô gái thôi. – Hắn trả lời nó.

- Một thôi sao? Cô gái đó có hình xăm ngôi sao mười cánh sau tai? – Nó nhíu chặt mày. Chuyện gì thế này? Nó đoán sai rồi sao? Nhưng mà không thể. Nếu nói nó đoán sai thì thật cũng có khả năng, nhưng mà đây là thong tin nó được nghe từ “nội gián”. Sao lại có sự nhầm lẫn được?

- Phải. Chỉ có một thôi. Cô ta mặc váy màu đỏ, tóc đen buột cao. Gương mặt nhìn như người Nhật Bản. – Hắn gật đầu xác nhận.

- Tóc đen, gương mặt như người Nhật? – Nó nhắc lại, mày dãn ra được một chút nhưng vẫn còn nhìn ra sự khó chịu.

- Sao thế được? – Kun đứng im lặng nãy giờ cũng lên tiếng.

- Làm sao mà không được? – Hắn ngước nhìn Kun.

- Lúc nãy tao cũng có thấy ông ta, nhưng lúc đó ông ta lướt ngang qua một cô gái váy xanh. Rõ ràng là lúc cả hai đi ngang nhau có liếc nhìn nhau. – Kun gãi đầu, bộc bạch nói những điều mình thấy.

- Thì sao? Cô gái với ông ta đi ngang thôi mà? – Ellie nhéo một cái vào tay Kun.

- Áaa…á…đau…đau anh! Nhưng anh nhìn thấy chắc mà, sau tai cô gái đó cũng có hình xăm! – Kun rên nhỏ. Cậu chàng dù rất đau nhưng cũng chẳng dám hét toáng lên giữa chốn đông người thế này. Ellie ơi là Ellie! Dù sao móng tay nhỏ cũng đâu phải ngắn, lại còn sắc nữa! Đau chết đi được!

- Có hình xăm? – Hắn nhìn lại Kun.

- Phải! – Kun quả quyết.

- Có khi nào mày… - Hắn đang định nói gì nó thì nó cắt ngang.

- Về chỗ ngồi đi, sắp bắt đầu rồi. Việc đó giờ không còn quan trọng. – Nó phẩy tay.

- Ưm…nhưng mà…lát nữa, ai sẽ chặn bắt ông ta? – Vanessa chớp chớp mắt ngây thơ.

- Chuyện đó…đã có người làm hộ rồi. Nhiệm vụ của chúng ta hôm nay…chỉ là đến đây xem chút kịch, diễn cho trót vở diễn này. Bằng chứng ngoại ph phải tạo cho hoàn hảo bởi vì rắc rối sắp xảy ra sẽ đánh động tới cớm. – Nó cười nhạt, mắt săm soi cái móng tay.

- Được. – Ellie, Vanessa và Jersey đồng thanh, quay lưng đi. Chuyện này thật sự chẳng nhất thiết phải hỏi nhiều làm gì. Nếu nó đã nói thế thì tức có chủ ý riêng không nằm trong kế hoạch. Hoặc là phần kế hoạch được phố biến lần trước không hoàn chỉnh. Thật sự việc nói không nói kế hoạch gốc cho cả ba nghe không phải chỉ xảy ra một hai lần nên có ngu mới không biết. Nhưng dù sao cả ba vẫn không trách hay nói gì, đơn giản…những việc nó làm luôn có lý do.



Tất cả mọi người ổn định vị trí ngồi, dường như mọi ánh mắt đều hướng về phía căn phòng trên lầu kia. Đó là mà Dương chủ nhân sẽ ngồi theo dõi buổi đấu giá.

Nhã Ngọc ngồi trên chiếc ghê dựa to, hai chân bắt chéo, tay chống cằm cùng ánh mắt hờ hững đầy lười nhác. Dáng vẻ rất ư là nhàn nhã ấy không nghĩ lại khiến người khác rùng mình, chỉ cần là một cái liếc mắt cũng rất đáng sợ.

Trái với dáng vẻ lười biến kia là bang chủ của Killing. Một cô gái vô cùng xinh đẹp, đôi mắt tím to tròn thực thu hút. Có điều vẻ đẹp đó lại là thứ gây chết người không nên đụng vào. Cái danh của bang Killing không phải ai cũng không biết. Thống trị của một vùng xã hội đen châu Á chính là Killing, mà bang chủ của bang hội ấy chính là cô gái này.

Hai chân bắt chéo, một tay khoanh trước ngực, một tay gác lên cánh tay kia ngồi vân vê lọn tóc mai được uốn xoăn. Tất cả mọi hành động đều toát lên nét con nhà quý tộc. Đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng cứ cười thật nhẹ, rất nhạt như một nụ cười mỉm. Có điều nụ cười đó lại như muốn đóng băng tất cả. Như một vị nữ vương uy quyền.

Khí thế của nữ vương cùng khí thế bất cần nhưng đáng sợ ấy đối lập nhau, tạo thành một không khí rất qủy dị.

Nhã Ngọc hướng tầm mắt về phía nó, mắt cũng chịu khó mở to hơn được một tí rồi thôi.

Về phía nó, ánh mắt hướng về phía đối thủ cùng chiến tuyến đêm nay của mình càng lấp lánh hơn, môi nhếch cao hơn một chút và nụ cười càng ngày càng sâu.

Người MC lúc này mới bước ra từ trong kháng đài, trên tay là một xấp giấy. Chắc chắn đó là danh sách những thứ đá quý được đấu giá, kèm theo là niên đại của chúng.

- E hèm…tôi xin phép được bắt đầu buổi đấu giá hôm nay. Trước tiên, xin cảm ơn mọi người đã dành chút thời gian, xem như là cho Dương gia của Dương chủ nhân một tí mặt mũi. – Người MC mở lời.

“Bốp…bốp…bốp…”

Tất cả mọi người vỗ tay. Nó thật sự hiểu trong lòng những người có mặt ở đây đang nghĩ điều gì. Cho Dương gia một tí mặt mũi là điều bắt buộc phải làm nếu không muốn mất đi một chỗ bợ đỡ. Quang trong hơn nếu xem thường Dương gia, những kẻ hiện đang ở Mĩ và Pháp thậm chí có thể trong một ngày bị hất cẳng ra khỏi đất nước. Ai có thể không làm được nhưng Dương gia là chỗ không nên đụng. Đến cả quan chức của một quốc gia cũng phải xem xét mà cho họ mặt mũi chứ đừng nói tới ai!

- Và không làm mất thời gian của quý vị. Thứ đá quý đầu tiên trong đêm nay là… - Anh MC bắt đuầ buổi đấu giá.

Từng loại đá quý bắt đầu lên sàn đủ các loại, từ rất nhiều niên đại khác nhau.

Tiếng hô giá cứ liên tục chen nhau khiến không khí như nóng hẳn. Gì chứ đụng đến chuyện chi tiền bạc, ai ai cũng tính toán với nhau.



Tại một căn phòng khách sạn cách đó không xa, ngồi trên giường là một chàng trai đang cầm ipad rất chuyện chú nhưng trong lòng lại bực bội.

Haiz…tự dưng lại bị kéo sang đây vác cái của nợ này vào người. Đang ở Anh hưởng những ngày tháng rất êm đềm cùng người yêu thì đột nhiên bị vướn vào vụ việc rắc rồi này. Thật tức chết!

Cánh cửa phòng tắm mở ra, một cô gái mặc áo choàng tắm màu trắng bước tới gần người con trai, ôm lấy cổ anh chàng:

- Thế nào? Có tín hiệu chưa? – Cô gái hôn nhẹ vào má chàng trai.

- Chưa. Anh thật rất muốn nhấn nút ngay, san bằng nơi đó thành bình địa rồi đi về ngay lập tức. Rõ ràng việc này không liên quân đến chúng ta, sao lại phải giúp?

- Hoàng à…lâu lâu đụng tay vào mấy việc này cũng có sao? Chỉ là chút chuyện nhỏ anh có cần phải suy xét?

- Hừ…anh không biết nên nói là em quá tốt bụng hay thích mua việc vào người đây nữa Thụy Dương? – Hoàng cáu kỉnh.

- Tụi nó là em gái em. – Thụy Dương tốt bụng nhắc nhở Hoàng.

- Thì sao? Nhưng tụi nó là Tứ ma nữ, không lẽ không tự lo được?

- Anh…! Dù sao thì cũng phải có lúc tụi nó cần giúp đỡ. Mà chính em bảo với tụi nó rằng lâu lâu có nhiệm vụ gì hay thì cho em làm chung. Nếu em không nói thế tụi nó cũng chẳng gọi điện thoại nhờ vả đâu! – Thụy Dương tức giận, đứng dậy quay lưng đi về phía vali.

- Này…em giận hả? – Hoàng kéo tay Dương lại.

- Hứ! – Thụy Dương quay mặt sang chỗ khác, không thèm nhìn anh chàng.

- Thôi mà…anh bực tại…họ phá chuyện tốt của anh! – Hoáng kéo Dương vào lòng, hai tay ôm chặt eo cô nhóc.

- Chuyện tốt? Lại chuyện gì? – Dương chán ghét chẳng thèm vùng vẫy.

- Haiz…anh hẹn pama ngày mai sẽ dắt em sang chơi. Nhưng mà với tình hình này thì không ổn nên anh dời lại ngày khác. Dù sao đây cũng là lần đầu em và pama anh gặp mặt nhau, dời hẹn như vậy có vẻ không hay. – Hoàng thở dài.

- Sao chuyện này em không biết? – Thụy Dương mở to mắt giật mình.

- Anh sợ em biết rồi lại lo lắng nên không nói. – Hoàng vùi mặt vào cổ Thụy Dương.

- Anh thật là! Chuyện này lẽ ra phải nói để em còn chuẩn bị. Anh có tính độc tài từ bao giờ thế? – Dương thúc nhẹ tay vào bụng Hoàng.

- Hì…đau anh! Em có biết vì em anh mới chịu giúp bọn nó không? Báo hại anh lỡ mất một ngày đưa người em về nhà. Chuyện này em tính bồi thường thế nào cho anh? – Mặt gian nhìn Dương.

- Anh! – Thụy Dương chẳng chút nể mặt người yêu, dùng sức đẩy Hoàng một cái rồi đứng dậy thay đồ, cứ y như con mèo nhỏ xù lông.

Cơ mà lại đáng yêu!

Nhìn dáng vẻ này của Thụy Dương, Hoàng lại càng thấy vui vẻ. Phải nắm thật chặt, không được buông tay. Biển người thật đông quá, chỉ sợ một cái lỏng tay cũng đủ để không tìm lại được nhau.



Sau hơn 3g đồng hồ của buổi đấu giá. Cả trăm viên đá quý đã được mua lại với giá cả trên trời. Và cuối cùng, mục tiêu cũng sắp được xuất hiện!

- Thưa quý vị, buổi đấu giá đêm nay chỉ còn lại duy nhất một sản phẩm cuối cùng. Có lẽ, nó chính là mục tiêu của rất nhiều người ở đây hôm nay! – Người MC giới thiệu rồi vỗ tay hai cái, từ bên ttrong khán đài có một người đẩy một chiếc x era, bên trên được phủ vải nhung màu đỏ.

Người MC gật đầu ra hiệu cho người kia lui vào, bản thân đi đến gần bên chiếc xe đẩy, dùng hai tay cẩn thận vén tấm nhung đỏ lên để lộ vật bên trong.

Môi khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ, một kế hoạch đã sắp chờ được đến lúc thu lưới!

Bên dưới lớp nhung đỏ là một viên đá quý to bằng cỡ bàn tay được đặt trong một chiếc hộp, là một viên kim cương đen nhưng trong suốt, không đục ngầu. Dưới ánh đèn vàng, viên kim cương phản chiếu ra nhiều màu sắc thật diễm lệ.

- Đây là viên đá làm điên đảo giới xã hội đen khắp các châu lục những tháng vừa qua. Viên Black Wings! – Người MC trịnh trọng nói.

“Xí xào…xì xào…”

Khắp các chỗ ngồi trong hội trường vang lên tiếng nói nho nhỏ. Nhiều người còn chốm lên xem xem viên đá kia là thế nào.

Ngồi bắt chéo hai chân, nó dùng ngón trở miết nhẹ trên môi, nét cười của nó càng sâu hơn. Chưa từng nghĩ mức độ ảnh hưởng của viên đá này lại lớn như vậy.

- Gía khởi điểm cho viên đá này là 130 triệu dollar. – Người MC nhẹ nhàng nói một câu.

Choáng!

Thật sự là rất choáng!

Chưa từng nghe có viên đá nào lại đắt đến như thế.

Khi tất cả mọi người đang do dự, một cô gái mặc váy xanh đứng dậy mở miệng:

- 200 triệu dollar!

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào cô gái ấy.

200 triệu dollar!

Đây là một số tiền không hề nhỏ, cô ta…

Chưa để bất kì ai tiếp tục hô gia, cô gái áo xanh đã nói tiếp:

- Nhưng trước hết tôi muốn kiểm tra xem viên đá đó là đồ thật hay đồ giả!

Sự im lặng tuyêt đối. Người MC nhìn lên phía Nhã Ngọc, chờ đợi ý kiến. Ngay sau khi nhận được một cái gật đầu thật nhạt từ phía chủ nhân, người MC mới dám ra hiệu cho cô gái áo xanh bước về phía viên đá.

Cô gái cầm lên xem xét, ngòn tay sờ nhẹ lên từng góc cạnh của viên kim cương. Xong, cô ta đặt viên đá lại trên xe đẩy, gật đầu hài lòng với anh MC, nói:

- Tôi thực hài lòng, đây là đồ thật!

Có điều, vừa dứt câu nói thì…

“Phụt”

Toàn bộ đèn trong hội trường đều vụt tắt. Một khoảng tối đen thật đáng sợ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.