Hotgirls Siêu Quậy - Ma Nữ Tái Sinh (phần 2)

Chương 25: HUẤN LUYỆN



HUẤN LUYỆN

_____

An bày ổn thỏa mọi thứ, nó đáp chuyến bay đi Nhật Bản. Ellie, Vanessa và Jersey theo lệnh nó đi điều tra những thông tin cần thiết còn bọn hắn thì đi theo Nhã Ngọc đến Pháp một thời gian ngắn. Tất nhiên là bốn người họ không bị quản giáo nghiêm như Tứ vương vì trong thời gian ngắn sắp tới, nó đã có hoạt động cho bọn họ thực hiện.

Vừa xuống máy bay, nó leo lên taxi, đi thẳng đến tập đoàn D.E.A.T.H.



Nơi nào đó ở Anh…

“ẦM”

“XOẢNG”

“CHOANG”

Từng âm thanh chói tai cứ liên tiếp vang lên, trong căn phòng hoa lệ, sàn nhà đầy những mảnh vụn thủy tinh, ngổn ngang các thứ bừa bộn. Cô gái điên tiết đập phá những thứ trong tầm tay, gạt hết chúng xuống đất vỡ tan, phát tiết nỗi uất hận trong lòng lên những đồ vật vô tri vô giác. Như thể âm thanh vụn vỡ kia có thể xoa dịu căm phẫn trong lòng cô ta.

Anna đỏ ngầu cả hai mắt, thù hận dâng cao nhưng tắc nghẹn, không có chỗ phát tiết.

Tại sao chứ? Tại sao??

Tại sao có thể thất bại được?

Chẳng phải mọi thứ đều hoàn hảo hay sao?

Vậy thì lý do gì mà đến cuối cùng, mọi thứ đều trở thành vô nghĩa?

Đây là ảo giác, không thể nào là thực được. Anna cô làm sao có thể thất bại?

- Hahahaha…..

Anna ngửa mặt cười to, má tóc đen rối nùi khiến cô ta càng trở nên đáng sợ.

Cô ta thật sự hận! Rất hận!!!

Vì sao cơ chứ? Vinh quang của Tứ ma nữ, đáng lẽ là của cô ta mới đúng! Mọi thứ, cô ta lên kế hoạch cho ngày này lâu đến như vậy, từng bước từng bước tỉ mỉ, thiết kế bẫy rập, từ việc gây cản trở trong bóng tối, cho người náo loạn trụ sở Tây, phái người do chính cô ta đào tạo đi ám sát nhằm cảm bước Tứ ma nữ. Thậm chí cho đến cái chết của Minh Quang lẫn Hoàng Kỳ, cũng hính do một tay cô ta tạo ra. Mọi thứ đang thuận lợi, sao lại đến thời điểm mấu chốt thì thất bại?

Cô ta không tin, không thể nào cô ta thất bại được. Đáng lẽ phải thành công, thành công, phải thành công chứ!!!!!

Không được, không được rồi. Nếu người đó biết cô thất bại, nhất định sẽ phá hủy cô ta! Không! Cô không muốn, cô ta không muốn như thế, cô ta không muốn lại sống trong địa ngục. Cô ta sợ, vô cùng sợ hãi!

Địa ngục…máu…những cỗ máy…thuốc…những nghiên cứu…

Không!

Tại sao? Cô ta từ nhỏ đã là vật thí nghiệm, là người được cải tạo lại các tế bào não, là người được tạo ra có trí thông minh như một cỗ máy nhân tạo. Thế thì tại sao tốn ngần đó thời gian, cô ta vẫn không thể nào hạ gục Tứ ma nữ, hạ gục Venus!?

Những thứ máy móc kia thật đáng sợ, rất đau, cô ta không muốn phải trãi qua một lần nữa. Đầu thật đau, thật đau…

Anna ôm đầu, gục xuống mặt đất, co ro như chú chó con tội nghiệp…



Đến tập đoàn, nó trực tiếp dùng thang máy chuyên dụng đi lên tầng cao nhất của tòa nhà, vào thẳng phòng của chủ tịch.

Tịnh Cát sớm đã ngồi chờ nó, ông biết cô học trò này rất nhanh sẽ đến tìm ông.

- Thầy… - Nó khép cửa, chần chờ không biết nói gì. Nó biết tình hình bây giờ, người bất lợi nhất là ai.

Tịnh Cát vẫn không trả lời nó, ông tĩnh lặng thật lâu vẫn không có biện pháp để giải quyết. Hồ sơ bị trộm mất là chuyện lớn, bất kể vấn đề riêng tư nào cũng bị phơi bày, điều này nguy hiểm bao nhiêu, không cần nói ra ai cũng biết. Ông thậm chí cũng từng nghĩ dò theo đường truyền của tay hacker ấy nhưng không được, mọi thứ đều được xử lý sạch sẽ, không còn chút dấu vết nào. Biết bao nhiêu chuyên gia của Tổ chức cũng đành bó tay, không có đầu mối, ông cũng đành chịu.

- Con có kế hoạch gì? – Tịnh Cát đan hai tay đặt trên bàn kính, giọng ông trầm ổn, gương mặt giống như già đi hơn 10 tuổi.

- Thời gian. Chúng ta còn thời gian, một khoảng thời gian sắp tới khẳng định bọn chúng vẫn chưa dám động thủ. Lần hành động này của bọn họ thất bại, đánh chủ ý lên viên Black Wings nhưng không cướp được, thêm vào đó Lisa và Sarah mất mạng, Linda đứng vào hàng ngũ của chúng ta. Bây giờ thứ bọn họ còn sót lại chỉ có mỗi Anna, bắt không được gà còn mất thêm nắm thóc. Con đề nghị trong thời gian này để Tứ ma nữ và Tứ hộ vệ đi huấn luyện thêm. – Nó ngồi xuống ghế sofa, dựa lưng vào cái gối mềm kê sau lưng, đau đầu xoa mi tâm.

- Huấn luyện, con muốn đi huấn luyện? – Tịnh Cát nhíu mày, thời điểm này là thời điểm nguy hiểm, chẳng lẽ nó không biết lúc này mà huấn luyện sẽ có hậu quả gì? Thông tin của Tứ hộ vệ cũng bị trộm mất, ai có thể chắc chắn trong thời gian bọn nó huấn luyện, bọn người kia sẽ không đâm ột nhát sau lưng?

- Không có gì đáng lo. Đảm bảo bọn họ chưa dám động thủ ngay lúc này. Con không tin bọn họ tự tin đến mức vừa thất bại lại như con thiêu thân lao vào.

- Vậy hình thức huấn luyện?

- Dã chiến. Con muốn huấn luyện dã ngoại. – Nó ngồi bật dậy, cười híp mắt.

- …Con muốn đi tới rừng nhiệt đới? Liệu Tứ hộ vệ có đủ khả năng vượt qua huấn luyện hay không? – Tịnh Cát hơi lo ngại. Rừng nhiệt đới, sức mạnh của tự nhiên hơn hẳn con người, nguy hiểm rình rập xung quanh, thú dữ đi theo bầy đàn, những con côn trùng động vật máu lạnh mang theo nọc độc…nếu có kinh nghiệm đi một vòng rừng nhiệt đới cũng đã bị lấy mất nửa cái mạng chứ đừng nói đến người từ trước đến nay chưa từng đặt chân bước vào.

- Con có suy tính hết rồi. Sẽ đi theo cặp, xuất phát từ bốn nơi khác nhau, ai lấy được tìm được lá cờ chiến thắng thì có quyền ra khỏi khu rừng. Thời gian giới hạn trong một tháng. – Nó nghiêng đầu.

- Tứ ma nữ không nằm trong quản lý của ta, con muốn làm thế nào thì làm, nhưng phải đảm bảo an toàn ọi người. – Tịnh Cát thở dài lắc đầu.

- Vâng. – Nó cười nhẹ.

- Vậy còn Tứ vương? Bọn chúng đang ở Dương gia? Con có sắp xếp gì cho bọn chúng không?

- Ưm…con sẽ để bọn họ lại phối hợp cùng mọi người lần theo dấu vết tên hacker. Con tin bọn họ đủ khả năng, không lâu thôi chúng ta sẽ có tin tức. – Nó nhịp ngón tay trên bàn trà.

- Tùy. Con cứ sắp xếp, ta sẽ không xen vào, chỉ cần báo ta kết quả là được. – Tịnh Cát phất tay.

- Vậy được ạ. Con về trước, con còn chút việc cần làm. – Nó đứng dậy.

- Mới đến đã đi? – Tịnh Cát nhíu mày.

- Haiz…thầy thông cảm cho con đi chứ ạ? Con cũng rất nhiều việc cần làm đấy, không phải kẻ ăn no rửng mỡ được không? – Nó nhún vai, xoay người rời khỏi văn phòng chủ tịch.

Trong hành lang vắng lặng, nó cầm điện thoại:

“Xâm nhập vào máy chủ bọn họ, thả virus. Bọn họ lấy thông tin của chúng ta, vậy chúng ta tiêu hủy trước là được.”

“Chị không nghĩ rằng bọn họ đã sớm sao chép mớ tài liệu ấy sang nơi khác rồi sao?” – Linda thắc mắc.

“Vấn đề đó hiện tại không quan trọng, bọn họ trộm thông tin của chúng ta, khẳng định đã có chuẩn bị, cho nên không có cách nào tiêu hủy được mớ thông tin ấy. Nếu vậy thì chúng ta tốt nhất đừng làm những chuyện vô nghĩa ấy nữa, tra máy chủ bọn họ, thả virus ăn sạch hết dữ liệu, cho bọn họ một bài học.”

“Được, em đi tra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.