Bốn cộng sáu cộng tám cộng bảy cộng một cộng một cộng một, ghi tám, nhớ hai,…
Elizabeth Hothchkiss tính cột số lần thứ tư, ra cùng kết quả mà cô đã tính được ba lần trước đó, và rên rỉ.
Khi cô ngước lên, ba gương mặt ủ rủ của các em cô đang nhìn.
“Chuyện gì vậy, Lizzie?” cô em gái Jane chín tuổi hỏi.
Elizabeth mỉm cười một cách yếu ớt khi cô cố nghĩ ra làm cách nào có thể dành dụm đủ tiền mua nhiên liệu để sưởi ấm căn nhà tranh của họ vào mùa đông. “Chúng ta, ah… Chị e rằng chúng ta không có nhiều tiền tiết kiệm.”
Susan, đứa em mười bốn tuổi, kế Elizabeth cau mày “Chị hoàn toàn chắc chứ? Chúng ta phải có gì đó. Khi Cha còn sống chúng ta luôn…”
Elizabeth khiến cô im lặng với cái nhìn chằm chằm ngay lập tức. Họ đã có rất nhiều thứ khi Cha còn sống , nhưng ông đã để lại cho họ không gì ngoài một tài khoản nhỏ ở ngân hàng. Không thu nhập, không tài sản. Không có gì ngoài những kỉ niệm. Và tất cả, những thứ mà ít ra Elizabeth giữ cùng cô, không phải thứ làm ấm trái tim một con người.
“Mọi thứ bây giờ đã khác”, cô nói một cách kiên quyết, hi vọng sẽ kết thúc chủ đề này, “Em không thể so sánh chúng được.”.
Jane cười toe toét “Chúng ta có thể sử dụng tiền mà Lucas đã bỏ vào hộp đồ chơi binh lính của nó.”
Lucas, cậu con trai duy nhất của dòng họ Hotchkiss ăng ẳng “Các chị đang làm gì với đồ của em?” Cậu quay sang Elizabeth với một vẻ mặt, có lẽ là một cái “quắc mắt” không hề thanh nhã trên gương mặt một cậu bé tám tuổi. “Có sự riêng tư nào trong căn nhà này không chứ?”
“Có lẽ là không,” Elizabeth nói một cách lơ đãng, nhìn chăm chú xuống những con số trước mặt cô. Cô đánh dấu vài chỗ với cây bút chì trong khi cố gắng đặt ra vài phương pháp tiết kiệm mới.
“Các chị,” Lucas đồng ý, trông như phát cáu. “Em đang bị quấy rầy với chúng đấy.”
Susan nhìn chăm chú vào sổ của Elizabeth. “Chúng ta không thể …? Có khoản nào có thể hoãn lại lâu hơn không?”
“Không có khoản nào được hoãn cả. Cảm ơn chúa tiền thuê nhà đã được trả, hoặc chúng ta sẽ bị đuổi ra ngoài bằng lỗ tai.”
“Thật sự tệ thế sao?” Susan thì thầm.
Elizabeth gật đầu. “Chúng ta còn đủ tiền đến cuối tháng, và sẽ có thêm một ít khi chị nhận tiền lương từ Phu nhân Danbury, nhưng sau đó…” Từ ngữ của cô kéo dài ra, rồi cô quay đi, không muốn Jane và Lucas thấy được những giọt nước đang dâng lên trong mắt mình. Cô đã chăm sóc các em của mình được năm năm, từ khi cô được mười tám tuổi. Chúng phụ thuộc vào cô - thức ăn, nơi nương tựa, và quan trọng nhất là sự ổn định.
Jane thúc khủy tay Lucas, và khi cậu không trả lời, cô thọc mạnh vào phần mềm giữa vai và xương đòn của cậu.
“Thật là bất lịch sự,” Elizabeth nói ngay lập tức. “ “Pardon” thích hợp hơn.”
Cái miệng bé nhỏ của Lucas mở ra bất bình. “Chị ấy thọc em như thế mới là không lịch sự. Và em chắc chắn sẽ không cầu xin sự tha thứ của chị ấy.”
Jane đảo mắt và thở dài. “Chị phải nhớ rằng nó chỉ mới tám tuổi.”
Lucas cười tự mãn. “Chị mới chín tuổi.”
“Chị luôn lớn hơn em.”
“Đúng, nhưng em sẽ nhanh chóng to lớn hơn, rồi chị sẽ phải xin lỗi.”
Môi Elizabeth cong lên thành một nụ cười vừa vui vừa buồn khi cô nhìn họ cãi nhau. Cô đã nghe cùng một lí lẽ cả triệu lần trước đây, nhưng cô cũng phát hiện Jane thường nhón chân đi vào phòng Lucas buổi tối để tặng cậu một cái hôn chúc ngủ ngon trên trán.
Có thể gia đình họ không như bình thường, sau tất cả, chỉ có bốn người bọn họ, và họ đã là những đứa trẻ mồ côi nhiều năm, nhưng dòng họ Hotchkiss thì đặc biệt. Elizabeth đã xoay sở để giữ gia đình họ luôn cùng nhau trong năm năm kể từ khi cha cô mất, và cô sẽ bị nguyền rủa nếu bây giờ để việc thiếu tiền chia cách họ.
Jane bắt chéo tay lại. “Em nên đưa Lizzie tiền của mình, Lucas. Thật không đúng khi cất chúng đi.”
Cậu gật đầu một cách trang trọng và rời căn phòng, mái tóc vàng của cậu rũ xuống. Elizabeth quay lại liếc Susan và Jane. Họ đều có mái tóc vàng, với những đôi mắt xanh từ mẹ. Và Elizabeth trông giống chúng - một đội quân tóc vàng, mà không có tiền mua thức ăn.
Cô thở dài lần nữa và đưa một cái nhìn nghiêm túc đến các em cô. “Chị sẽ kết hôn. Không còn cách nào khác.”
“Ôi không, Lizzie!” Jane thét lên, nhảy ra khỏi ghế ngồi và gần như leo qua bàn đến chỗ chị cô. “Không phải điều đó! Mọi thứ nhưng không phải điều đó!”
Elizabeth nhìn Susan với một thái độ lúng túng, hỏi một cách thầm lặng nếu cô biết vì sao Jane quá lo lắng. Susan chỉ chỉ lắc đầu và nhún vai.
“Nó không tệ như thế đâu,” Elizabeth vừa nói vừa vuốt tóc Jane. “Nếu chị kết hôn, chị sẽ chắc chắn có một đứa con, và rồi em sẽ là một bà dì. Không hay sao?”
“Nhưng người duy nhất hỏi cưới chị là Squire Nevins, và ông ta kinh khủng! Thật kinh khủng.”
Elizabeth mỉm cười không bị thuyết phục. “Chị chắc chắn chúng ta có thể tìm ai đó ngoài Squire Nevins. Một ai đó ít …ah …kinh khủng.”
Jane bắt chéo cánh tay thành một hình chữ thập chống đối: “Em sẽ không sống với ông ta. Em sẽ không. Tốt hơn em nên đến một trại trẻ mồ côi. Hoặc một trong những khu xưởng khủng khiếp kia.”
Elizabeth không trách cô. Squire Nevins già, mập và xấu tính. Và ông ta luôn nhìn chằm chằm vào Elizabeth theo cái cách làm cô toát mồ hôi lạnh. Sự thực, cô cũng chẳng ưa cách ông ta nhìn Susan. Hoặc Jane, cũng vì thế.
Không, cô không thể lấy Squire Nevins.
Lucas mang theo một hộp nhỏ bằng kim loại quay trở vào bếp. Cậu đưa nó cho Elizabeth. “Em đã tiết kiệm được một pound (bảng Anh), bốn mươi xu. Em định dùng nó để…”, cậu nén lại, “Đừng bận tâm. Em muốn chị dùng nó. Cho gia đình.”
Elizabeth lặng im cầm cái hộp và nhìn vào. Một pound bốn mươi xu của Lucas đều ở trong, hầu như là đồng một xu và đồng nửa xu. “Lucas thân yêu”, cô nói nhẹ nhàng, “Đây là khoản tiết kiệm của em. Em đã phải qua nhiều năm mới có thể góp nhặt được tất cả chỗ đồng xu này.”
Môi dưới của cậu run run, nhưng bằng cách nào đó, cậu đã xoay sở được để ưỡn ngực ra cho tới khi cậu đứng như một trong những chú lính đồ chơi của cậu. “Em bây giờ là người đàn ông của gia đình. Em phải chu cấp cho các chị.”
Elizabeth gật đầu nghiêm nghị và để tiền của cậu vào hộp nơi cô giữ tiền của gia đình. “Rất tốt. Chúng ta sẽ dùng nó mua lương thực. Em có thể đi mua sắm với chị vào tuần sau và mua thứ gì đó em thích.”
“Vườn rau trong bếp của em có thể sẽ lớn nhanh.”, Susan nói một cách có ích “Đủ để nuôi chúng ta, và chúng ta có thể có một ít dư thừa để bán hoặc trao đổi trong làng.”
Jane bắt đầu vặn xoắn vạt váy của Elizabeth. “Xin hãy nói với em là chị không trồng thêm củ cải. Em ghét củ cải.”
“Chúng ta đều ghét củ cải”, Susan trả lời, “Nhưng chúng rất dễ trồng.”
“Không dễ dàng gì để ăn”, Lucas càu nhàu.
Elizabeth thở dài và nhắm mắt lại. Sao họ lại trở nên như thế này? Họ đã là một gia đình danh giá, Lucas bé nhỏ thậm chí đã là một nam tước! Và họ còn phải trồng củ cải, món tất cả họ đều ghét, trong một khu vườn ở bếp.
Cô đã thất bại. Cô đã nghĩ rằng mình có thể nuôi nấng các em cô. Khi cha cô qua đời, đó là khoảng thời gian không thể chịu đựng nhất trong cuộc đời cô, và điều khiến cô có thể cố gắng đó là ý nghĩ cô phải bảo vệ các em mình, giữ chúng sống hạnh phúc và ấm áp. Cùng với nhau.
Cô đã chống lại những bà dì, ông cậu và họ hàng, những người đã đề nghị nuôi một trong những đứa trẻ nhà Hotchkiss, thường là Lucas bé nhỏ, với hi vọng cuối cùng cậu có thể cưới một cô gái với món hồi môn hào phóng nhờ vào tước vị của mình. Nhưng Elizabeth đã từ chối, thậm chí cả khi bạn bè cô và hàng xóm cố thuyết phục cô để cậu đi.
Cô đã nói cô muốn giữ cho gia đình luôn ở bên nhau. Điều đó là quá đáng sao?
Nhưng cô đã thất bại. Không có tiền cho những bài học nhạc hay gia sư, hay bất cứ điều gì cô cho là đúng khi còn bé. Chỉ có Chúa mới biết cô sẽ xoay sở như thế nào để đưa Lucas tới Eton.
Và cậu phải đi. Mỗi người đàn ông nhà Hotchkiss đều được nhận vào Eton từ bốn trăm năm qua. Không phải tất cả họ đều tốt nghiệp, nhưng tất cả họ đều đến đó.
Cô sẽ phải kết hôn. Và chồng cô sẽ phải có nhiều tiền. Còn gì đơn giản bằng chứ.
“Abraham là cha của Isaac, và Isaac là cha Jacob, và Jacob là cha của Judas…”
Elizabeth nhẹ nhàng cầm lấy áo khoác và ngước lên hi vọng. Liệu Phu nhân Danbury đã ngủ chưa? Cô dựa ra sau và xem xét khuôn mặt bà. Thật khó để nói được.
“… và Judas là cha của Phares và Zara Thamar, và Phares là cha của Esrom…”
Mắt của bà phu nhân già chắc chắn đã khép lại từ một lúc rồi, nhưng vẫn nên thật cẩn trọng.
“… và Esrom là cha của Aram, và …”
Đó có phải là một tiếng ngáy không? Giọng Elizabeth thấp dần thành một tiếng thì thầm.
“… và Aram là cha của Aminadab, và Aminadab là cha của Naasson, và…”
Elizabeth đóng quyển Kinh thánh và bắt đầu nhón chân quay ra khỏi phòng vẽ. Thường thì cô không phiền khi đọc sách cho Phu nhân Danbury; đó thực sự là một trong những phần việc thú vị ở vị trí là người bầu bạn của một bà bá tước quả phụ. Nhưng hôm nay cô rất cần về nhà. Cô đã cảm thấy khó khăn để ra khỏi nhà khi mà Jane vẫn ở trong tình trạng lo lắng về viễn cảnh Ngài Nevins bước vào gia đình nhỏ của họ. Elizabeth đã quả quyết rằng cô sẽ không lấy ông ta kể cả khi ông ta là người đàn ông duy nhất còn lại trên trái đất, nhưng Jane không tin tưởng rằng sẽ có ai đó hỏi cưới, và…
CỘP!
Elizabeth gần như giật nảy người. Không ai biết cách tạo ta nhiều tiếng ồn với cái gậy và sàn nhà như Phu nhân Danbury.
“Ta chưa ngủ đâu!” Tiếng phu nhân Danbury vang lên.
Elizabeth quay lại và cười một cách yếu ớt. “Cháu rất xin lỗi.”
Phu nhân Danbury cười thầm. “Cháu không thể chỉ nói xin lỗi. Quay lại đây nào.”
Elizabeth nén một tiếng rên và quay lại chiếc ghế của cô. Cô thích Phu nhân Danbury. Thật sự thích. Trên thực tế, cô đã ước ao một ngày cô có thể dùng tuổi tác như một lời xin lỗi và đương đầu với tính tình thẳng thắn vốn là dấu ấn riêng của Phu nhân Danbury.*
Chỉ là cô thật sự cần phải về nhà, và…
“Cô rất láu cá đấy, biết không,” Phu nhân Danbury nói.
“Cháu xin lỗi?”
“Mọi từ “là cha của” ấy. Chọn nó để làm ta ngủ.”
Elizabeth cảm thấy má cô trở nên ấm hơn bởi cái đỏ mặt tội lỗi và cố đặt từ ngữ của mình thành một câu hỏi. “Cháu không hiểu bà có ý gì?”
“Bỏ qua đi. Chúng ta vẫn đang ở đoạn Moses và trận lụt lớn, không phải phần là cha của ai.”
“Cháu không nghĩ đó là phần Moses và trận lụt lớn, Phu nhân Danbury.”
“Không thể nào. Chắc chắn là ở đó.”
Elizabeth quyết định rằng Noah sẽ hiểu mong muốn tránh một cuộc thảo luận kéo dài về những điều liên quan đến kinh thánh với Phu nhân Danbury và ngậm miệng lại.
“Dù sao đi nữa, việc ai bị cuốn vào trận lụt không là vấn đề. Vấn đề tóm lại là cháu lướt qua chỉ để khiến ta ngủ mà thôi.”
“Cháu… ah…”
“Oh, chấp nhận thôi, cô gái.” Môi của Phu nhân Danbury giãn ra thành một nụ cười hiểu biết. “Thực ra ta ngưỡng mộ cháu vì điều đó. Điều ta cũng sẽ làm ở tuổi cháu.”
Elizabeth đảo mắt. Nếu đây không phải một trường hợp “chết tiệt nếu ngươi làm và chết tiệt nếu ngươi không làm”, cô không biết nó là gì. Vì vậy cô chỉ cầm quyển Kinh thánh lên và nói “Bà muốn cháu đọc phần nào?”
“Không điều gì về nó nữa. Lũ lụt thật chán. Chúng ta không có gì thú vị hơn trong thư viện sao?”
“Cháu chắc chắc chúng ta có. Cháu có thể kiểm tra, nếu bà muốn.”
“Được, cứ làm đi. Nhưng trước khi cháu đi, cháu có thể đưa ta cuốn sổ kia không? Đúng, cái quyển trên bàn ấy.”
Elizabeth đứng dậy, bước tới cái bàn và cầm quyển sổ bọc da. “Của bà đây.”, cô nói khi đưa nó cho Phu nhân Danbury.
Bà bá tước mở quyển sổ ra trước khi ngước lên nhìn Elizabeth. “Cảm ơn, cô gái của ta. Ta có một người quản lí tài sản mới sẽ đến vào hôm nay và ta muốn ghi nhớ tất cả những con số này để có thể chắc chắn rằng ông ta không khiến ta mù trong một tháng.”
“Phu nhân Danbury,” Elizabeth nói hết sức thật thà, “Thậm chí ác quỷ cũng không dám khiến bà mù.”
Phu nhân D gõ cây gậy như một sự hoan nghênh và cười. “Nói đúng lắm, cô gái ạ. Thật tuyệt khi gặp một người trẻ tuổi có bộ não trong đầu. Những đứa trẻ của ta… Well, ah, ta không định nói về điều đó bây giờ trừ việc ta muốn nói với cháu rằng con trai ta có lần đã làm cho đầu của nó kẹt giữa những thanh hàng rào quanh lâu đài Windsor.”
Elizabeth vỗ tay lên miệng trong sự cố gắng kiềm chế một nụ cười.
“Oh, cứ tiếp tục và cười đi,” Phu nhân Danbury ra hiệu. “Ta đã tìm ra cách duy nhất để tránh đi tâm trạng thất vọng của cha mẹ là xem nó như một nguồn tạo sự thú vị.”
“Vâng,” Elizabeth nói một cách cẩn trọng, “đó là một hướng hành động khôn ngoan…”
“Cháu đã trở thành người khéo giao tiếp đấy, Lizzie Hotchkiss.” Phu nhân Danbury cười nắc nẻ. “Con cưng của ta đâu?”
Elizabeth thậm chí không kịp chớp cả mắt. Việc Phu nhân D chuyển đề tài đột ngột thật thần kì. “Mèo của bà, cô nhấn mạnh, đã ngủ trong ghế đệm được một giờ rồi” Cô vừa nói vừa chỉ tay ngang qua phòng.
Malcolm ngẩng cái đầu lông lá lên, cố tập trung cặp mắt nhỏ lai màu xanh, quyết định không đáng để cố gắng, và nằm xuống lại.
“Malcolm, Phu nhân Danbury thì thầm, “đến với Mẹ nào.”
Malcolm lờ đi.
“Ta có một buổi tiệc cho ngươi đây.”
Con mèo ngáp, nhận ra Phu nhân Danbury như nguồn cung cấp thức ăn đầu tiên và bước xuống.
“Phu nhân Danbury”, Elizabeth quở trách, “bà biết rằng con mèo đã quá mập.”
“Chẳng có nghĩa gì cả.”
Elizabeth lắc đầu. Malcolm nặng ít nhất là một stone (khoảng 6,4kg), mặc dù phần nhiều là bởi vì lông. Cô đã phải tốn một khoảng thời gian mỗi tối sau khi trở về nhà để rũ bỏ lông khỏi áo váy của mình.
Điều đó rất đáng lưu ý, vì con vật đó đã không hề để cô giữ nó trong năm năm.
“Mèo ngoan.” Phu nhân Danbury đưa tay ra.
“Con mèo ngu ngốc.” Elizabeth im lặng khi con mèo màu nâu dừng lại, nhìn cô rồi đi tiếp.
“Ngươi thật là dễ thương.” Phu nhân D xoa tay vào cái bụng đầy lông của nó. “Thật là dễ thương.”
Con mèo duỗi tra trên váy Phu nhân Danbury, nằm ngửa ra đặt chân lên đầu.
“Đó không phải là một con mèo”, Elizabeth nói, “Đó là một lời bào chữa không thuyết phục cho một cái mền.”
Phu nhân D nhướn một bên lông mày. “Ta biết cháu không có ý đó, Lizzie Hotchkiss.”
“Vâng, cháu có ý đó.”
“Không thể nào. Cháu yêu Malcolm.”
“Giống như cháu yêu Attila người Hung.”
“Vậy thì, Malcolm yêu cháu.”
Con mèo ngẩng đầu lên, và Elizabeth thề là nó thè lưỡi ra với cô.
Elizabeth đứng dậy, thốt ra một tiếng thủ thỉ đầy căm phẫn. “Con mèo đó là một mối đe dọa. Cháu sẽ đi vào thư viện.”
“Ý hay đấy. Tìm cho ta một quyển sách mới.”
Elizabeth hướng tới cánh cửa.
“Và không quyển nào với “là cha của”!”
Elizabeth cười và đi băng qua sảnh đến thư viện. Tiếng lách cách của bước chân cô biến mất khi cô bước vào tấm thảm, và cô quan sát. Lạy Chúa, có rất nhiều sách ở đây. Phải bắt đầu từ đâu chứ?
Cô chọn và quyển tiểu thuyết, rồi lại lấy xuống bộ sưu tập những vở kịch hài của Shakespeare. Một tập mỏng về thơ trữ tình tham gia vào chồng sách, và rồi, khi cô gần như bước qua sảnh để trở lại phòng vẽ, một quyển sách khác đập vào mắt cô.
Nó rất nhỏ, và được bọc bởi một tấm da màu đỏ tươi nhất mà Elizabeth từng thấy. Nhưng điều kì lạ nhất về quyển sách là nó nằm về một bên trên kệ trong thư viện, điều đó đưa ra một ý nghĩa mới cho từ “trật tự”. Bụi không được quyền bám trên những cái kệ này, và chắc chắn không quyển sách nào được nằm về một bên.
Elizabeth đặt chồng sách xuống và cầm quyển sách nhỏ màu đỏ lên. Mặt trước của quyển sách úp xuống nên cô phải lật lại để đọc tiêu đề.
LÀM THẾ NÀO ĐỂ CƯỚI MỘT NGÀI HẦU TƯỚC
Cô làm rơi quyển sách, nửa trông chờ một tia chớp đánh vào cô ngay tại đó trong thư viện. Đó chắc chắn phải là một trò đùa. Cô chỉ mới quyết định rằng phải kết hôn chiều nay, và thế đấy.
“Susan?” cô gọi to. “Lucas? Jane?”
Cô lắc đầu. Cô thật đáng buồn cười. Các em cô, dù có thể táo tợn, sẽ không lén lút vào nhà Phu nhân Danbury và đặt một quyển sách giả, và…
Lật quyển sách bìa đỏ trên tay, nhìn kĩ nó, cô nghĩ thực ra quyển sách không nhìn giả tạo chút nào. Bìa sách trông cứng cáp và bọc da bao ngoài có chất lượng tốt. Cô liếc xung quanh để chắc chắn rằng không ai đang nhìn, mặc dù cô không quá chắc chắn rằng cô nên cảm thấy xấu hổ, và cẩn thận mở ra trang đầu tiên.
Tác giả là bà Seeton và quyển sách được in vào năm 1792, năm Elizabeth ra đời. Elizabeth quyết định đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thú vị, nhưng cô không phải một người mê tín. Và chắc chắn cô không cần một quyển sách để nói cho cô làm cách nào để sống cuộc đời của cô.
Ngoài ra, chuyện gì xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, bà Seeton thật sự biết cái gì chứ? Trên tất cả, nếu bà ta đã cưới một hầu tước, chẳng phải bà ta sẽ là Quý bà Seeton sao?
Elizabeth đóng mạnh quyển sách một cách dứt khoát và đặt nó trở lại chỗ trên kệ, chắc chắn rằng nó được đặt một bên như cách cô thấy nó. Cô không muốn ai đó nghĩ cô đã thực sự đọc qua thứ ngớ ngẩn đó.
Cô nhặt chồng sách của mình lên và trở lại phòng vẽ, nơi Phu nhân Danbury vẫn đang ngồi trên ghế, vuốt ve con mèo và nhìn ra cửa sổ như thể bà đang đợi ai đó.
“Cháu tìm thấy vài quyển sách, Elizabeth nói to, Cháu không nghĩ bà sẽ thấy bất kì dòng “là cha của” ở trong đây, mặc dù có lẽ trong Shakespeare…”
”Ta hi vọng không phải là bi kịch”
“Không, cháu đã nghĩ rằng ở tình trạng tinh thần hiện giờ của bà, bà sẽ cảm thấy hài kịch thú vị hơn.”
“Cô gái thông minh,” Phu nhân Danbury nói một cách hài lòng. “Còn gì khác không?”
Elizabeth chớp mắt và nhìn xuống những quyển sách trong tay mình. “Hai quyển tiểu thuyết và vài tập thơ.”
“Đốt những tập thơ đi.”
“Cháu xin lỗi?”
“À, đừng đốt chúng; những quyển sách đó có giá trị hơn củi. Nhưng ta chắc chắn không muốn nghe chúng. Chồng ta hẳn đã mua chúng, Thật là một người hay mơ mộng.”
“Cháu hiểu” Elizabeth nói, hầu như bởi vì cô nghĩ cô được chờ đợi để nói gì đó.
Cử động bất ngờ, Phu nhân Danbury cầm áo khoác và vẫy tay trong không khí. “Sao cháu không về nhà sớm hôm nay nhỉ?”
Miệng Elizabeth há ra. Phu nhân Danbury không bao giờ để cô về sớm.
“Ta phải thảo luận với người quản lí tài sản đáng nguyền rủa, và ta chắc chắn không cần cháu ở đây vì điều đó. Ngoài ra, nếu hắn là một tên thích nhắm vào những cô gái trẻ xinh đẹp, ta sẽ không bao giờ để hắn chú ý đến ta khi có cháu xung quanh.”
“Phu nhân Danbury, cháu khó có thể nghĩ…”
“Không ý kiến nữa. Cháu là một cô gái rất hấp dẫn. Đàn ông yêu tóc vàng. Ta biết. Tóc ta cũng đã từng có màu vàng như của cháu.”
Elizabeth mỉm cười. “Nó vẫn màu vàng.”
“Nó đã bạc rồi.” Phu nhân nói với một nụ cười. “Cháu là một cô gái dễ thương. Cháu không nên ở đây với ta, cháu nên kiếm một người chồng.”
“Cháu… ah…” Có thể nói gì về điều đó?
“Đáng tiếc cho cháu khi phải hi sinh bản thân vì các em, nhưng cháu cũng phải sống tốt.”
Elizabeth chỉ nhìn chăm chú vào người chủ của cô, cảm thấy khó chịu bởi những giọt nước mắt đang dâng lên trong mắt. Cô đã phục vụ Phu nhân Danbury năm năm, và họ chưa bao giờ nói về vấn đề này. “Cháu sẽ… Vậy cháu sẽ ra về vì bà nói cháu có thể về sớm.”
Phu nhân Danbury gật đầu, trông thất vọng kì lạ. Có phải bà hi vọng Elizabeth sẽ khiến vấn đề này đi xa hơn? “Chỉ cần đặt tập thơ lại chỗ cũ trước khi cháu đi.” Bà chỉ dẫn. “Ta chắc sẽ không đọc đến nó, và ta không thể tin tưởng người hầu để họ xếp sách đúng vị trí.”
“Cháu sẽ làm vậy.” Elizabeth xếp lại những quyển sách ở góc bàn, thu dọn đồ của mình và chào tạm biệt. Khi cô đang đi ra khỏi phòng, Malcolm nhảy ra khỏi Phu nhân Danbury và theo cô.
“Thấy chưa?” Phu nhân Danbury nói trong chiến thắng. “Ta đã nói nó yêu cháu mà.”
Elizabeth nhìn con mèo nghi ngờ khi cô hướng vào sảnh, “Mày muốn gì hả, Malcolm?”
Nó ngoắc đuôi, nhe răng và rít lên.
“Oh!” Elizabeth la lên, làm rơi tập thơ. “Con vật tồi tệ. Theo tao ra đây chỉ để rít lên…”
“Cháu ném một quyển sách vào mèo của ta đấy à?” Phu nhân D la lên.
Elizabeth quyết định lờ đi câu hỏi, thay vào đó chỉ ngón tay vào hướng Malcolm trong khi chộp lấy quyển sách. “Trở lại với Phu nhân Danbury đi, con vật khủng khiếp”.
Malcolm dựng đuôi lên trong không khí và đi một cách hiên ngang.
Elizabeth thở dài và bước vào thư viện. Cô hướng đến khu vực thi ca, cực kì cẩn thận quay lưng về phía quyển sách nhỏ màu đỏ. Cô không muốn nghĩ về nó, cô không muốn đọc nó…
Chết tiệt, nhưng thứ đó dường như bốc ra hơi nóng. Elizabeth chưa bao giờ quá để ý đến một vật vô tri vô giác trong cuộc đời.
Cô xếp tập thơ lên kệ và di chuyển đến cánh cửa, bắt đầu thấy thực sự tức giận với bản thân. Quyển sách nhỏ ngớ ngẩn đó không thể ảnh hưởng đến cô dù cách này hay cách khác. Lờ nó đi như một tai họa, cô quả đã cho nó một quyền lực nó không hề xứng đáng, và…
“Oh, lạy Chúa!” cuối cùng cô òa lên.
“Cháu nói gì à?” Phu nhân Danbury gọi với ra từ căn phòng kế bên.
“Không! Cháu chỉ… uh, cháu chỉ vấp chân vào mép tấm thảm thôi. Chỉ có vậy.” Elizabeth lẩm bẩm trong hơi thở“Lạy Chúa” và nhón chân quay lại chỗ quyển sách. Nó đang nằm úp xuống, và rất ngạc nhiên, tay cô đưa tới lật nó lên.
LÀM THẾ NÀO ĐỂ CƯỚI MỘT NGÀI HẦU TƯỚC
Nó ở đó, y như lúc trước. Nhìn chằm chằm vào cô, chế giễu cô, nằm đó như muốn nói cô không đủ đầu óc để đọc nó.”
“Nó chỉ là một quyển sách.” Cô càu nhàu. “Chỉ là một quyển sách nhỏ màu đỏ lòe loẹt ngu ngốc.”
Và dù sao…
Elizabeth cần tiền rất khẩn cấp. Lucas phải được đưa đến Eton, và Jane đã khóc cả một tuần khi dùng hết hũ màu nước cuối cùng. Và cả hai đứa nó đều lớn nhanh hơn cả cỏ trong ngày hè. Jane có thể xoay sở được với váy cũ của Susan, nhưng Lucas cần quần áo phù hợp với địa vị của mình.
Con đường duy nhất để giàu là kết hôn, và quyển sách nhỏ trơ tráo khẳng định có tất cả những câu trả lời. Elizabeth không quá ngu ngốc để tin rằng cô có thể thu hút được sự thích thú của một hầu tước, nhưng có lẽ một lời khuyên nhỏ có thể giúp cô gài bẫy được một quý ông tốt bụng ở vùng nông thôn, một người với thu nhập kha khá. Cô thậm chí có thể cưới một người dân thành thị. Cha cô sẽ đội mồ dậy nếu nghĩ đến việc làm thông gia với một thương nhân, nhưng một cô gái phải thực dụng, và Elizabeth sẽ đánh cuộc rằng có một số nhà buôn giàu có thích cưới cô con gái nghèo khổ của một nam tước.
Ngoài ra, dù sao cũng là lỗi của cha cô khi cô mắc vào chuyện rắc rối này. Nếu ông đã không…
Elizabeth lắc đầu. Đây không phải lúc nhìn lại quá khứ. Cô cần tập trung vào tình trạng khó xử hiện tại.
Chuyện gì đã xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, cô không biết nhiều về đàn ông. Cô không biết phải nói gì với họ và cô phải cư xử như thế nào để làm họ yêu cô.
Cô nhìn chằm chằm vào quyển sách. Khó chịu.
Cô nhìn chung quanh. Liệu có ai đang đến không?
Cô thở sâu, và nhanh như chớp, quyển sách nằm gọn trong túi xách của cô.
Rồi cô chạy ra khỏi căn nhà.
***
James Sidwell, Hầu tước xứ Riverdale, thích đi không thông báo. Anh thấy không gì tốt hơn là lẫn vào đám đông, không được nhận biết, và tìm ra những mưu đồ và sự thật. Đó hầu như là lí do tại sao anh thích làm việc ở văn phòng chiến tranh (War Office) nhiều năm.
Và anh rất giỏi việc đó. Cùng một gương mặt và thân hình đã chế ngự sự chú ý ở những phòng khiêu vũ ở Luân Đôn biến mất trong đám đông một cách thành công đáng kinh ngạc. James chỉ cần dập tắt ánh nhìn tự tin trong mắt anh, hạ vai thấp xuống, và thậm chí không ai nghi ngờ anh thuộc dòng dõi quý tộc.
Tất nhiên mái tóc và đôi mắt màu nâu cũng có ích. Luôn luôn là tốt khi có màu sắc phổ biến. James nghi ngờ nếu nhiều mật vụ có màu tóc đỏ lại thành công.
Nhưng một năm trước, nhận dạng của anh đã bị truyền ra ngoài khi một điệp viên của Napoleon để lộ thông tin cá nhân của anh sang Pháp. Và bây giờ văn phòng chiến tranh từ chối giao cho anh bất cứ nhiệm vụ nào thú vị hơn việc chạy vòng quanh vây bắt những kẻ buôn lậu.
James đã chấp nhận số phận buồn chán của anh với một thái độ nặng nề và chịu đựng. Đó dù sao gần như là khoảng thời gian anh cống hiến bản thân cho giai cấp và tước vị. Anh khó chịu vì viễn cảnh có thể xảy ra - phải kết hôn vào lúc nào đó và sinh ra một người thừa kế tước vị. Và bởi vì vậy anh đã quay sự chú ý sang khung cảnh xã hội Luân Đôn, nơi một hầu tước – đặc biệt là một người trẻ tuổi và đẹp trai – không bao giờ đến mà không bị phát hiện.
James đã cảm thấy phiền phức, chán nản và hài hước. Phiền phức bởi những cô gái trẻ và mẹ của họ nhìn anh không khác gì một con cá lớn để câu và quấn lấy. Chán nản bởi sau nhiều năm hoạt động chính trị, màu sắc của những dải ruy băng và đường may của chiếc áo gi-lê không tác động đến anh như một chủ đề hứng thú cho những cuộc trò chuyện. Và hài hước bởi, một cách thẳng thắn, nếu anh không giữ sự hài hước của mình trong suốt sự thử thách đó thì anh sẽ điên mất.
Khi lời nhắn từ dì anh đến bằng đường thư gửi đặc biệt, anh gần như reo lên thích thú. Bây giờ, anh đang tiến về ngôi nhà của bà ở Surrey, anh lấy nó ra từ áo khoác và đọc lại.
Riverdale,
Ta cần cháu giúp ngay lập tức. Hãy về ngay nhà Danbury nhanh nhất có thể. Đừng đến trong bộ quần áo sang trọng. Ta sẽ nói với mọi người rằng cháu là người quản lí tài sản của ta. Tên mới của cháu là James Siddons.
Agatha, Phu nhân Danbury
James không hiểu tất cả chuyện này là thế nào, nhưng anh chỉ biết rằng anh cần giảm bớt sự buồn chán của mình và cho phép bản thân rời Luân Đôn mà không cảm thấy tội lỗi khi lẩn trốn bổn phận của mình. Anh tới bằng một cỗ xe thuê, vì một người quản lí tài sản sẽ không thể là chủ của những con ngựa, và đi bộ một dặm cuối cùng từ trung tâm thành phố đến nhà Danbury. Mọi thứ anh cần đều được xếp vào một giỏ xách.
Dưới con mắt của mọi người, anh đã trở thành ông James Siddons, một quý ông, để chắc chắn, nhưng có lẽ chỉ có ít tiền thôi. Quần áo của anh được lấy từ dưới đáy tủ - được may tốt, nhưng tay áo đã mòn và đã hai năm lỗi thời. Vài nhát kéo bếp làm hỏng hiệu quả mái tóc được tỉa hoàn hảo mới tuần trước của anh. Dường như, Hầu tước xứ Riverdale đã biến mất, và James không thể hài lòng hơn được nữa.
Tất nhiên kế hoạch của dì anh có một lỗ hổng lớn, nhưng điều đó chỉ có thể xảy ra khi để những kẻ nghiệp dư lập kế hoạch. James đã không thăm hỏi nhà Danbury gần một thập kỉ; công việc của anh ở văn phòng chiến tranh không cho anh nhiều thời gian để thăm gia đình, và anh chắc chắn không muốn đặt dì mình vào một tình thế nguy hiểm.
Nhưng chắc chắn có một ai đó – vài người hầu lâu năm, chẳng hạn như quản gia – sẽ nhận ra anh. Dù sao thì anh cũng đã trải qua phần lớn tuổi thơ ở đây.
Mặt khác, người ta thấy những gì họ trông chờ để thấy, và khi James cư xử như một người quản lí tài sản, nói chung người ta sẽ thấy một người quản lí tài sản.
Anh đã đến gần nhà Danbury – thực ra đang ở những bậc thang trước cửa – khi cánh cửa trước mở ra nhanh chóng và một cô gái tóc vàng bé nhỏ đi ra, đầu cuối xuống, mắt nhìn xuống đất và di chuyển chỉ chậm hơn một tí so với một con ngựa cái non đang phi nước đại. James thậm chí không có một cơ hội để la lên trước khi cô chạy thẳng đến anh.
Cơ thể họ va mạnh vào nhau, và cô gái thốt ra một tiếng chút chít vì ngạc nhiên khi cô lăn ra khỏi anh và đáp xuống đất một cách thiếu tế nhị. Một cái kẹp hay dải ruy băng hay bất cứ thứ gì mà phụ nữ gọi chúng rơi ra khỏi tóc cô, làm cho một lọn tóc dày màu vàng sáng tuột khỏi kiểu tóc của cô và xõa xuống vụng về trên vai cô.
“Xin cô thứ lỗi” James nói, đưa tay ra để giúp cô đứng dậy.
“Không, không” cô trả lời và phủi váy “đó hoàn toàn là lỗi của tôi. Tôi đã không nhìn đường đi.”
Cô không cầm tay anh, và James thấy bản thân không hài lòng một cách kì quặc. Cô không mang găng tay, và anh cũng không, và anh cảm thấy một sự thôi thúc kì lạ phải cảm nhận sự đụng chạm của tay cô trên tay anh.
Nhưng anh không thể nói to điều đó ra, và vì vậy anh cuối xuống để giúp cô gom các thứ. Túi xách của cô đã mở bung ra khi nó rơi xuống đất và bây giờ vật dụng của cô trải ra xung quanh chân cô. Anh đưa cho cô đôi găng tay, khiến cô đỏ mặt.
“Thật là nóng”. Cô giải thích, nhìn vào đôi găng tay một cách miễn cưỡng.
“Đừng để ý” anh nói với nụ cười thoải mái. “Như cô thấy đấy, tôi cũng đã chọn dùng thời tiết tốt như một lí do để không mang găng của tôi.”
Cô nhìn chăm chú vào tay anh một lúc trước khi gật đầu và lẩm bẩm: “Đây là cuộc nói chuyện lạ lùng nhất.”
Cô quỳ xuống để gom những thứ còn lại, và James làm theo. Anh nhặt một cái khăn mùi soa và đang với đến một quyển sách khi cô bất ngờ tạo ra một tiếng ồn lạ lùng nhất – không hơn một tiếng hét bị kiềm hãm – và giật lấy nó ngay dưới ngón tay anh.
James cảm thấy anh thực sự muốn biết quyển sách viết gì.
Cô hắng giọng khoảng sáu lần và nói: “Anh thật tốt khi giúp tôi.”
“Không có gì, tôi đảm bảo với cô.” Anh thì thầm, cố gắng nhìn vào quyển sách. Nhưng cô đã vừa nhét nó vào lại túi xách.
Cô lo lắng cười với anh, trượt tay vào trong túi xách chỉ để chắc chắn quyển sách thực sự ở trong đó, được giấu đi một cách an toàn khỏi tầm nhìn. Nếu cô bị bắt gặp đang đọc một thứ như thế, cô sẽ bị mất thể diện bởi những lời phán xét. Có một điều rằng tất cả những cô gái chưa kết hôn đều đang kiếm chồng, nhưng chỉ những người thảm bại mới bị bắt gặp đang đọc một quyển sách về chủ đề này.
Anh không nói gì cả, chỉ nhìn cô theo một cách đánh giá làm cô càng cảm thấy lo lắng hơn. Cuối cùng cô thốt ra “Anh là người quản lí tài sản mới phải không?”
“Vâng.”
“Tôi hiểu rồi.” Cô hắng giọng. “Vậy thì, tôi nghĩ tôi phải tự giới thiệu, vì tôi chắc rằng chúng ta sẽ gặp mặt nhau. Tôi là Miss Hotchkiss, người bầu bạn của Phu nhân Danbury.”
“Ah. Tôi là Mr. Siddons, đến từ Luân Đôn.”
“Rất vui được gặp anh, Mr. Siddons.” Cô nói với một nụ cười làm cho James thấy hấp dẫn lạ kì. “Thật lòng xin lỗi anh vì tai nạn, nhưng tôi phải đi thôi.”
Cô đợi anh gật đầu khó hiểu rồi đi thật nhanh, giữ chặt túi của cô như thể cuộc sống cô phụ thuộc vào nó.
James chỉ nhìn cô chạy đi mất, kì lạ là không thể dứt ánh nhìn khỏi điệu bộ rút lui của cô.