How To Marry A Marquis

Chương 11



Elizabeth ngạc nhiên làm sao mà cô không hề lo lắng về tình trạng căn nhà cô khi cô và James đến ngưỡng cửa nhà. Tấm rèm xanh thêu hoa đã nhạt màu, và những bức tường cần một lớp sơn mới. Đồ đạc được làm tốt nhưng đã cũ, với những cái gối được đặt một cách có chủ ý ở những nơi cần sơn sửa lại nhất. Nói chung, căn nhà trông hơi sơ sài. Chỉ có vài đồ trang trí lặt vặt ra trò, những thứ nào đó với giá trị nào đó đã tới hiệu cầm đồ hay đi bán rong rồi.

Thường cô cảm thấy cần giải thích gia đình cô đang trong giai đoạn khó khăn, và làm rõ ra rằng họ đã sống trong một ngôi nhà lớn hơn trước khi cha mẹ họ chết. Lucas dù sao cũng là một nam tước, và thật mất thể diện khi họ bị hạ gục trong hoàn cảnh này.

Nhưng với James cô chỉ mở cửa với một nụ cười, chắc chắn anh sẽ thấy căn nhà nhỏ của cô theo cách cô thấy – như một ngôi nhà ấm áp, thoải mái. Anh đã bóng gió về việc sinh ra trong một gia đình tốt, nhưng anh cũng nói gia đình anh đã mất tất cả tài sản họ có, vì vậy anh sẽ hiểu cô không thể mua đồ mới, sự cần thiết phải tiết kiệm của cô.

Căn nhà – may mắn thay! – sạch sẽ, và không khí thơm mùi bánh quy nóng. “Hôm nay anh may mắn đấy,” Elizabeth nói với một nụ cười. “Susan hẳn đã quyết định nướng ít bánh.”

“Mùi thật thơm.” James nói.

“Bánh gừng. Nào, sao anh không theo tôi vào bếp nhỉ? Chúng ta không cần nghi thức ở đây, tôi e là thế.” Cô đẩy cánh cửa tới nhà bếp mở ra và đưa anh vào. Khi anh không ngồi ngay lập tức, cô trách anh và nói “Anh không phải đứng vì tôi đâu. Hông anh bị thâm tím và hẳn làm anh đau lắm. Ngoài ra, thật ngốc khi anh đứng đó trong khi tôi chuẩn bị trà.”

Anh kéo một cái ghế ra và ngồi xuống, rồi hỏi. “Các em cô trong vườn à?”

Elizabeth kéo màn cửa về một bên và nhìn ra cửa sổ. “Vâng, đó là Lucas và Jane. Tôi không chắc Susan ở đâu, mặc dù con bé hẳn phải vừa ở đây. Những cái bánh này vẫn còn ấm.” Với một nụ cười, cô đặt một đĩa đầy trước mặt anh. “Tôi sẽ gọi Lucas và Jane. Tôi chắc chúng muốn gặp anh.”

James quan sát với sự thích thú khi cô gõ ba lần vào ô kính cửa sổ. Trong vài giây, cánh cửa bếp đã mở ra và hai đứa trẻ nhỏ xuất hiện.

“Oh, là chị, Elizabeth.” Cậu con trai nhỏ nói. “Em đã nghĩ chị là Susan.”

“Không, chỉ có chị thôi, e là thế. Em có biết chị ấy đi đâu không?”

“Chị ấy đi chợ”, cậu con trai nhỏ trả lời. “Sẽ may mắn nếu có ai đó đổi cho chúng ta ít thịt với những củ cải đó.”

“Sẽ đáng tiếc thì đúng hơn” cô gái nhỏ lầm bầm. “Tại sao ai đó lại đưa chúng ta một miếng thịt hoàn toàn ngon để lấy củ cải hoàn toàn thảm hại chứ.”

“Tôi ghét củ cải.” James nói.

Cả ba người nhà Hotchkiss quay về phía anh.

Anh thêm vào. “Một người bạn của tôi nói với tôi rằng một người có thể học khá nhiều về sự cần cù từ củ cải, nhưng tôi chưa bao giờ có thể hình dung cô ấy có ý gì.”

Elizabeth bắt đầu nghẹn thở.

“Nghe hơi nhảm nhí đối với em.” Cô gái nhỏ nói.

“Lucas, Jane” Elizabeth cắt ngang thật lớn. “Chị muốn các em gặp Mr. Siddons. Anh ấy là bạn chị, và anh ấy cũng làm ở nhà Danbury. Anh ấy là người quản lí tài sản mới của Phu nhân Danbury.”

James đứng dậy và bắt tay Lucas với tất cả vẻ nghiêm trang anh dành cho những người cao cấp. Rồi anh quay sang Jane và hôn tay cô. Cả khuôn mặt cô sáng bừng lên, nhưng quan trọng hơn, khi anh nhìn Elizabeth để chấp thuận, cô đang tươi cười.

“Cậu thế nào?” anh thì thầm.

“Rất tốt, cảm ơn.” Lucas nói.

Jane không nói gì. Cô quá bận nhìn chằm chằm vào bàn tay anh đã hôn.

“Chị đã mời Mr. Siddons trà và bánh,” Elizabeth nói, “hai em có muốn tham gia không?”

Thường thì James sẽ tiếc vì mất khoảng thời gian riêng với Elizabeth, nhưng có gì đó thực sự rất ấm áp nếu ngồi trong phòng bếp với ba con người bé nhỏ này, những người biết rõ ràng là một gia đình có ý nghĩa như thế nào.

Elizabeth đưa bánh quy cho các em mình và hỏi “Cả hai đã làm gì cả ngày nay? Các em đã học xong bài chị giao chưa?”

Jane gật. “Em đã giúp Lucas môn số học.”

“Chị không có!” Lucas lắp bắp, vụn bánh phun ra từ miệng. “Em hoàn toàn có thể tự làm nó.”

“Có lẽ em có thể,” Jane nói với một cái nhún vai trịnh thượng “nhưng em đã không làm.”

“Elizabeth!” Lucas phản kháng. “Chị nghe chị ấy nói gì với em chứ?”

Nhưng Elizabeth lờ câu hỏi đi, thay vào đó ngửi không khí với sự khó chịu rõ ràng. “Cái mùi gì thế này?”

“Em đi câu.” Lucas đáp lại.

“Em phải tắm rửa ngay lập tức. Mr. Siddons là khách của chúng ta, và thật bất lịch sự…”

“Tôi không để tâm đến một chút mùi cá đâu.” James ngắt lời. “Cậu có câu được gì không?”

“Em gần như bắt được một con to như thế naaaaày,” Lucas nói, dang rộng cánh tay hết mức có thể. “nhưng nó đã thoát được.”

“Đó luôn là cảnh ngộ.” James thì thầm cảm thông.

“Dù vậy em đã bắt được hai con vừa vừa. Em để chúng trong một cái thùng ngoài kia.”

“Chúng rất kinh tởm.” Jane thêm vào, đã hết thích thú với tay mình.

Lucas quay sang cô ngay lập tức. “Chị không nói thế khi chị ăn nó vào bữa tối.”

“Khi chị ăn chúng vào bữa tối,” cô bắn trả, “chúng không có mắt.”

“Đó là vì Lizzie đã chặt bỏ đầu chúng, chị thật ngốc.”

“Lucas” Elizabeth nói to. “Chị thực sự nghĩ em nên ra ngoài và gột sạch mùi đó đi.”

“Nhưng Mr. Siddons…”

“… chỉ là lịch sự thôi.” Elizabeth cắt ngang. “Làm ngay đi, và thay quần áo khi đã xong.”

Lucas càu nhàu, nhưng cậu làm điều được bảo.

“Đôi khi nó là một của nợ.” Jane nói với một cái thở dài chán nản.

James ho để ngăn không cười.

Jane xem đó như một sự đồng tình và giải thích kĩ hơn. “Nó mới tám tuổi.”

“Còn em thì bao nhiêu?”

“Chín tuổi”, cô đáp lại, như thể điều đó tạo nên mọi sự khác biệt trên thế giới.

“Jane” Elizabeth nói vọng tới từ phía lò sưởi, nơi cô đang đun nước pha trà, “chị có thể nói chuyện với em một chút không?”

Jane xin thứ lỗi một cách lịch sự và đến cạnh chị cô. James vờ không nhìn khi Elizabeth cúi xuống và thì thầm gì đó vào tai em mình. Jane gật và chạy đi.

“Gì vậy?” anh phải hỏi.

“Tôi nghĩ nó cũng nên tắm rửa, nhưng tôi không muốn làm nó xấu hổ trước mặt anh.”

Anh ngẩng đầu lên. “Cô thực sự nghĩ cô bé sẽ xấu hổ vì điều đó à?”

“James, nó là một cô bé chín tuổi nghĩ mình mười lăm tuổi. Anh là một người đàn ông đẹp trai. Tất nhiên nó sẽ xấu hổ.”

“Well, cô biết rõ hơn tôi.” anh đáp lại, cố không để lộ sự vui thích khi cô đang ca ngợi vẻ ngoài của anh.

Elizabeth ra hiệu về phía dĩa bánh. “Anh không thử một cái à?”

Anh lấy một cái và cắn. “Rất ngon.”

“Thật chứ? Tôi không biết Susan làm gì với chúng. Tôi chưa bao giờ xoay sở được để làm bánh của tôi ngon được.” Cô lấy một cái và cắn.

James nhìn chằm chằm lên côm không thể dứt ánh mắt khỏi cảnh cô nhai bánh. Lưỡi cô thè ra để liếm một miếng bánh còn sót, và…

“Em quay lại đây!”

Anh thở dài. Một trong những khoảnh khắc gợi tình ngẫu nhiên nhất trong đời, bị cắt ngang bởi một cậu bé tám tuổi.

Lucas cười toe toét với anh. “Anh thích câu cá chứ?”

“Một trong những môn thể thao ưa thích của tôi.”

“Em thích đi săn, nhưng Elizabeth không cho phép.”

“Chị cậu là một người hiểu biết đấy. Một cậu con trai tuổi cậu không nên sử dụng một khẩu súng mà không có sự giám sát thích hợp.”

Lucas phụng mặt ra. “Em biết, nhưng đó không phải tại sao chị ấy không cho phép. Đó là vì chị ấy quá đa cảm.”

“Nếu không muốn nhìn em làm đau một chú thỏ vô tội, đáng thương” Elizabeth cắt ngang “có nghĩa là chị quá đa cảm, vậy thì…”

“Nhưng chị ăn thịt thỏ”, Lucas cãi, “em thấy chị ăn.”

Elizabeth bắt chéo tay lại và gào lên. “Khác khi nó có tai.”

James cười. “Cô nghe như Jane với ác cảm mắt cá.”

“Không, không, không” Elizabeth khăng khăng, “hoàn toàn khác. Nếu anh nhớ lại, tôi là người luôn cắt bỏ đầu cá. Vậy rõ ràng tôi không khó tính.”

“Vậy khác nhau ở đâu chứ?” anh khích động.

“Đúng” Lucas nói, bắt chéo tay và hếch đầu lên trong sự bắt chước James một cách hoàn hảo “Khác nhau ở đâu chứ?”

“Tôi không phải trả lời.”

James quay sang Lucas và nói qua tay mình. “Cô ấy biết không có lí lẽ để bào chữa.”

“Tôi nghe rồi đấy.”

Lucas chỉ cười khúc khích.

James trao đổi một cái liếc rất đàn ông với cậu trai nhỏ. “Phụ nữ thường đa cảm một cách khó chịu khi đề cập đến những sinh vật nhỏ.”

Elizabeth dán mắt vào bếp, giả vờ đang pha trà. Đã lâu lắm rồi từ khi Lucas gặp một người cậu có thể kính trọng và khâm phục. Cô luôn luôn lo lắng rằng cô đang tước đoạt thứ gì đó quan trọng của cậu bởi đã tự nuôi cậu, chỉ có những người chị gái để bầu bạn. Nếu cô cho phép bất cứ người họ hàng nào đưa cậu đi, cậu cũng sẽ không có một người cha, nhưng ít nhất cậu sẽ có một người đàn ông trưởng thành bên cạnh.

“Con cá lớn nhất ngài từng bắt cỡ nào?” Lucas hỏi.

“Trên bờ hay dưới biển?”

Lucas chọc vào tay anh khi nói. “Ngài không thể bắt một con cá trên bờ!”

“Ý tôi là sông.”

Mắt cậu con trai nhỏ mở rộng. “Ngài đã từng bắt cá ở biển sao?”

“Tất nhiên.”

Elizabeth nhìn anh với một cái liếc kinh ngạc. Tông giọng anh rất thực.

“Ngài đã từng đi tàu sao?” Lucas hỏi.

“Không, một cái thuyền buồm thì đúng hơn.”

Một cái thuyền buồm? Elizabeth lắc đầu khi cô lấy vài cái dĩa ra từ tủ. James hẳn quen nhiều bạn ở giới thượng lưu.

“Con cá lớn cỡ nào?”

“Oh. Tôi không biết. Có lẽ chừng này.” James đo chiều dài khoảng hai feet với tay anh.

“Hells bells!” Lucas la lên.

Elizabeth suýt nữa đánh rơi một cái dĩa. “Lucas!”

“Em xin lỗi, Elizabeth”, Lucas nói mà không suy nghĩ gì nhiều, và thậm chí không quay mặt lại chỗ cô. Sự chú ý chưa từng bị dao động khỏi James khi cậu hỏi. “Nó có chống cự không”

James cúi xuống và thì thầm gì đó vào tai Lucas. Elizabeth nghiêng cần cổ và căng tai ra, nhưng cô không thể nghe được anh nói gì.

Lucas gật đầu hơi ủ rũ, rồi đứng dậy, băng qua phòng tới chỗ Elizabeth, và gật đầu nhẹ nhàng. Elizabeth quá ngạc nhiên đến nỗi lần này đã làm rơi thứ cô đang cầm. May mắn thay, đó chỉ là một cái muỗng.

“Em xin lỗi, Elizabeth!” Lucas nói. “Thật không lịch sự khi dùng cách ăn nói này trước mặt một phụ nữ.”

“Cảm ơn, Lucas.” Cô nhìn sang James, người đang dành cho cô một nụ cười bí ẩn. Anh nghiêng đầu về phía cậu bé, vì vậy cô cúi xuống, đưa dĩa bánh quy cho Lucas, và nói. “Tại sao em và Jane không đi tìm Susan nhỉ? Và em có thể ăn những cái bánh quy này trên đường vào thị trấn.”

Mắt Lucas sáng lên về phía những cái bánh quy, và anh nhanh chóng chụp lấy chúng và rời khỏi phòng, bỏ Elizabeth há hốc mồm bởi sự nhanh nhẩu của cậu. “Anh đã nói gì với nó vậy?” cô hỏi trong sự sửng sốt.

James nhún vai. “Tôi không thể nói với cô.”

“Nhưng anh phải nói. Dù đó là gì, nó cực kì có tác dụng.”

Anh ngồi xuống, trông vô cùng hài lòng với bản thân. “Vài thứ tốt nhất chỉ nên giữa đàn ông với nhau thôi.”

Elizabeth cau mày hài hước, quyết định dù thế nào cô cũng phải ép anh nói tiếp, khi cô nhận ra sự chuyển màu sậm lại gần mắt anh. “Oh, tôi hoàn toàn quên mất!” Cô thốt lên. “Mắt của anh! Tôi phải tìm thứ gì đó đắp lên.”

“Nó sẽ ổn thôi, tôi chắc đấy. Tôi từng có những vết thương tệ hơn mà lại còn ít quan tâm đến chúng.”

Nhưng cô không nghe, vì cô nhanh chóng lê chân khắp bếp để tìm thứ gì đó lạnh.

“Cô không cần phải rắc rối thế đâu.” Anh thử lần nữa.

Cô nhìn lên, điều làm anh ngạc nhiên. Anh đã nghĩ cô quá để ý đến việc tìm kiếm đến nỗi không nghe, không trả lời anh.

“Tôi sẽ không tranh cãi với anh về việc đó” cô tuyên bố. “Vì vậy anh tốt hơn nên giữ giọng đi.”

James nhận ra cô đang nói sự thật. Elizabeth Hotchkiss, không phải loại người để cho kế hoạch bị bỏ dở hoặc không làm tròn trách nhiệm. Và nếu cô khăng khăng quan tâm đến con mắt bầm tím của anh, không có điều nhỏ nhặt nào mà anh – người ngang hàng với cô, một người đàn ông cao to hơn cô gấp hai lần – có thể làm để dừng cô lại.

“Nếu cô phải làm thế” anh lầm bầm, cố nghe như ít nhất có chút lúng túng bởi sự chăm sóc của cô.

Cô xoắn tay quanh thứ gì đó trong bồn rửa, rồi quay xung quanh và đưa nó cho anh. “Đây.”

“Gì vậy?” anh hỏi khả nghi.

“Chỉ là miếng vải ướt thôi. Anh nghĩ gì chứ - rằng tôi định đập con cá của Lucas vào mặt anh à?”

“Không, hôm nay cô không đủ giận dữ để làm thế, mặc dù…”

Cô nhướn mày lên khi cô bọc con mắt thâm tím của anh bằng mảnh vải. “Anh đang cho tôi biết rằng anh nghĩ ngày nào đó anh có thế làm tôi đủ bực tức để mà…”

“Tôi không nói gì về việc đó. Lạy Chúa, tôi ghét bị làm ầm lên. Cô chỉ… Không, qua phải một chút.”

Elizabeth chỉnh mảnh vải lại, hướng tới trước khi cô làm vậy. “Tốt hơn chưa?”

“Rồi, mặc dù có vẻ nó đang dần ấm hơn.”

Cô giật ra sau vài inch và đứng thẳng dậy. “Tôi xin lỗi.”

“Chỉ là mảnh vải thôi.” Anh nói, gần như không đủ quý phái để dứt ánh mắt khỏi thứ ngay phía trước anh.

Anh không chắc cô có nhận ra anh đang nhìn chằm chằm vào ngực cô không, nhưng cô thốt ra tiếng “Oh!” nho nhỏ và nhảy ra sau. “Tôi có thể làm mát nó lại lần nữa.” Cô làm thế, rồi đưa ra mảnh vải ướt. “Tốt hơn anh nên tự làm.”

Anh dời cái nhìn chằm chằm lên mặt cô, vẻ mặt anh ngây thơ như một chú cún con. “Nhưng tôi thích khi cô làm.”

“Tôi nghĩ anh không thích bị quá chú ý đến.”

“Tôi đã không nghĩ là tôi thích.”

Anh nhận được một tư thế nửa vây hãm, nửa chế nhạo, một - tay - đặt - lên - hông. Cô trông hơi buồn cười, và cũng kinh ngạc nữa, đứng đó với một cái khăn trong tay. “Anh đang cố thuyết phục tôi rằng tôi là thiên thần may mắn của anh, đến từ thiên đường để...”

Miệng anh căng ra thành một nụ cười chậm rãi, nóng bỏng. “Chính xác.”

Cô ném mảnh vải vào anh, tạo ra một vệt ẩm ướt ở giữa áo sơ mi của anh. “Tôi không tin anh dù chỉ một giây.”

“So với một thiên thần may mắn,” anh thì thầm. “cô có một tính khí khá nóng nảy đấy.”

Cô lầm bầm. “Hãy chỉ đặt mảnh vải lên mắt anh thôi.”

Anh làm điều cô yêu cầu. Không đời nào anh lại không vâng lời cô khi cô đang cáu kỉnh như thế.

Họ đứng nhìn nhau một lúc, và rồi Elizabeth nói. “Bỏ nó ra một giây đi.”

Anh đưa tay ra xa khỏi mắt. “Mảnh vải ư?”

Cô gật.

“Chẳng phải cô vừa yêu cầu tôi đặt nó lên mắt sao?”

“Đúng, nhưng tôi muốn xem qua mức độ của vết thâm tím.”

James thấy không có lí do gì để không làm theo, vì vậy, anh cúi tới trước, nhấc cằm lên và nghiêng đầu để cô có thể dễ dàng nhìn mắt anh.

“Hmmph,” cô nói, “Gần như không tía như tôi mong đợi.”

“Tôi đã nói với cô là vết thương không nghiêm trọng mà.”

Cô cau mày. “Tôi đã đánh gục anh xuống đất.”

Anh cong cần cổ xa hơn một chút, nhẹ nhàng thách thức cô để miệng mình trong khoảng cách ôm hôn lần nữa. “Có lẽ nếu cô nhìn gần hơn.”

Cô không bị lừa. “Tôi có thể thấy màu của vết bầm rõ hơn khi quan sát gần hơn à? Hmmph. Tôi không biết anh đang giở trò gì, nhưng tôi quá khôn ngoan để bị anh lừa.”

Cô quá ngây thơ để nhận ra anh đang cố đánh cắp một nụ hôn khiến anh thích thú và say mê. Sau một lúc nghĩ ngợi, tuy nhiên, anh nhận ra rằng nó cũng làm anh hoảng sợ. Nếu cô không biết động cơ thật sự của anh, cô sẽ làm cái quái gì khi đối mặt với những kẻ dâm đãng mà mục đích của chúng còn kém quý phái hơn anh nhiều chứ?

Cô sẽ như thế, anh biết. Anh đã có thể có danh tiếng của một tên phóng đãng, nhưng anh cố gắng sống cuộc đời anh với một chút ít danh dự, thứ mà anh có thể nói đúng hơn là bởi tước vị nhiều hơn. Và Elizabeth, với mái tóc vàng sáng như ánh trăng, chưa đề cập đến đôi mắt đó, và khuôn miệng đó, và...”

Chết tiệt, anh không muốn ngồi đây và tổng hợp những nét đẹp cuả cô. Vấn đề là, cô không có gia đình có quyền lực để bảo vệ cho cô, và thêm nữa đàn ông sẽ cố lợi dụng cô, và anh nghĩ xa hơn nữa, điều ít thuyết phục anh nhất là cô có thể kết hôn với sự trong trắng – và linh hồn cô – còn nguyên vẹn.

“Chúng ta sẽ học thêm vài bài quyền ngày mai.” Anh thốt ra.

“Tôi nghĩ anh đã nói...”

“Tôi biết tôi đã nói gì” anh cắt ngang “nhưng sau đó tôi đã bắt đầu suy nghĩ.”

“Anh thật siêng năng.” Cô lầm bầm.

“Elizabeth, cô phải biết tự bảo vệ. Đàn ông là những tên đểu cáng. Những tên vô lại. Những kẻ ngốc, tất cả không trừ cái gì.”

“Kể cả anh à?”

“Đặc biệt là tôi! Cô có biết tôi đang cố làm gì ngay lúc cô đang quan sát mắt tôi không?”

Cô lắc đầu.

Mắt anh trở nên nóng bỏng với đam mê và đòi hỏi. “Nếu cô cho tôi thêm một giây nữa, chỉ cần một giây đáng nguyền rủa nữa, tôi sẽ đặt tay sau cổ cô, và trước khi cô có thể đếm đến một, cô sẽ ở trong vòng tay của tôi.”

Cô không trả lời, điều mà, vì vài lí do ngu xuẩn nào đó anh không thể định nghĩa, làm anh tức điên lên. “Cô có hiểu tôi đang nói gì không?” anh hỏi.

“Có” cô điềm tĩnh nói. “Và tôi sẽ để ý đến bài học này như một phần quan trọng cho việc học của tôi. Tôi đã quá tin tưởng.”

“Cô cực kì đúng về điều đó.” Anh gào lên.

“Tất nhiên, đang có một tình huống khó xử đáng chú ý cho bài học ngày mai.” Cô bắt chéo tay và nhìn anh với một ánh mắt đánh giá. “Dù sao, anh đã nói với tôi rằng tôi phải học nhiều hơn về, er, vẻ say đắm của sự tán tỉnh.”

James có một cảm giác anh sẽ không thích điều tiếp theo.

“Anh nói tôi phải học cách hôn, và” cô đang bắn cho anh một cái nhìn vô cùng nghi hoặc. “anh nói với tôi anh phải là người dạy tôi.”

James không thể nghĩ ra lời nào có thể thể hiện sự hiểu biết của anh, vì vậy anh im lặng và cố giữ vẻ nghiêm trang của anh bằng cách quắc mắt nhìn cô.

“Giờ anh lại bảo tôi” cô tiếp tục “rằng tôi không nên tin ai. Vậy tại sao tôi lại nên tin anh?”

“Bởi vì tôi có những điều cô quan tâm trong tim.”

“Ha!”

Vì sự bác bỏ đã kết thúc, rõ ràng điều đó đủ ngắn gọn và có tác dụng đáng lưu tâm.

“Tại sao anh lại giúp tôi?” cô thì thầm. “Tại sao anh lại tạo ra lời đề nghị kì lạ về sự giúp đỡ của anh? Vì thật kì lạ, anh biết đấy. Chắc chắn anh phải nhận ra điều đó.”

“Tại sao cô chấp nhận?” anh chống trả.

Elizabeth dừng lại. Không có cách nào để trả lời câu hỏi của anh. Cô là một kẻ nói dối cực tệ, và cô chắc chắn sẽ không nói với anh sự thật. Oh, anh đã có một khoảng thời gian thật tuyệt với điều đó – biết rằng cô muốn trải qua một tuần cuối cùng, hoặc nếu cô may mắn là cả hai tuần lễ, với sự bầu bạn của anh. Cô muốn nghe giọng nói của anh, và hít thở mùi hương của anh, và ngưng thở khi anh tiến tới quá gần. Cô muốn yêu và vờ như nó có thể kéo dài mãi mãi.

Không, sự thật không phải là một sự lựa chọn.

“Tại sao tôi chấp nhận không quan trọng.” Cuối cùng cô trả lời.

Anh đứng dậy. “Không sao?”

Thậm chí không nhận ra, cô đang lùi lại vài bước. Thật quá dễ dàng để ra vẻ can đảm khi anh đang ngồi. Nhưng với toàn bộ chiều cao của anh, anh là mẫu đàn ông dễ đe dọa người khác nhất cô từng gặp, và tất cả những lời nói dông dài vừa rồi về cảm giác thoải mái bởi sự hiện diện của anh có vẻ hơi ngốc nghếch và vội vã.

Bây giờ thì khác. Anh ở đây. Anh rất gần. Và anh muốn cô.

Cảm giác giản đơn ấy đã trôi qua – cái cảm giác cho phép cô là chính mình khi bầu bạn với anh, để nói bất cứ điều gì trong đầu cô mà không lo sợ bị xấu hổ. Nó đã bị thay thế bởi cái gì đó hồi hộp hơn rất nhiều, cái gì đó đã lấy đi hơi thở và lí lẽ và cả sức sống của cô.

Mắt anh chưa hề rời khỏi cô. Màu nâu sẫm đang âm ỉ và tối lại khi anh giảm khoảng cách giữa họ. Cô không thể chớp mắt, cô thậm chí không thể thở khi anh tiến tới gần hơn nữa. Không khí trở nên nóng bỏng, và như có điện, và rồi anh dừng lại.

“Tôi sẽ hôn cô ngay bây giờ.” Anh thầm thì.

Cô không thể tạo ra một âm thanh nào.

Một tay anh đặt ở chỗ hõm nơi thắt lưng cô. “Nếu cô không muốn, hãy nói với tôi ngay, bởi vì nếu cô không...”

Cô không nghĩ cô cử động, nhưng môi cô tách ra lặng lẽ đồng ý.

Tay kia của anh trượt sau đầu cô, và cô nghĩ cô nghe anh thì thầm điều gì đó khi những ngón tay của anh chìm vào mái tóc mượt mà của cô. Môi anh lướt trên môi cô, một lần, hai lần, sau đó chuyển đến khóe miệng của cô, nơi lưỡi anh chọc ghẹo chỗ da nhạy cảm ở viền môi cô cho tới khi cô buộc phải hổn hển vì thích thú.

Và trong lúc đó, tay anh đang di chuyển, vuốt ve lưng cô, cù vào gáy cô. Miệng anh lướt đến tai cô, và khi anh thì thầm, cô cảm thấy nó từng chút một như cô đang nghe nó.

“Tôi sẽ kéo cô lại gần hơn.” Hơi thở của anh, và lời nói của anh, nóng bỏng trên da cô.

Vài phần tỉnh táo trong Elizabeth nhận ra rằng anh đang trao cho cô một sự tôn kính kì lạ, và cô xoay sở để tìm lại giọng nói của cô đủ để thốt lên. “Tại sao anh hỏi tôi?”

“Để cho cô cơ hội nói không.” Ánh mắt của anh – nóng bỏng, nặng nề, và rất đàn ông – dán chặt xuống mặt cô. “Nhưng cô sẽ không nói không.”

Cô ghét khi sự tin chắc của anh không đặt nhầm chỗ, ghét khi cô không thể từ chối anh bất cứ điều gì khi anh giữ cô trong vòng tay. Nhưng cô yêu cái nhận thức đang cuộn lên trong cô – một cảm giác kì lạ lần đầu tiên trong đời, cô hiểu cơ thể của chính mình.

Và khi anh kéo cô lại gần, cô yêu khi tim anh cũng đang đập nhanh như tim cô.

Hơi nóng của anh làm cô vỡ tung, và cô không cảm thấy gì ngoài anh, không nghe thấy gì ngoài sự gấp gáp của máu cô, và một tiếng nói nhẹ nhàng. “Khỉ thật.”

Khỉ thật?

Anh lùi lại.

Khỉ thật. Elizabeth vấp chân về phía sau, rơi xuống một cái ghế giữa đường đi của cô.

“Cô có nghe thấy không?” James thì thầm.

“Cái gì cơ?”

Một tiếng xì xào của vài giọng nói. “Đó.” Anh rít lên.

Elizabeth giật bắn lên như một viên đạn. “Oh, không.” Cô rên lên. “Đó là Susan. Và Lucas và Jane. Tôi trông chỉnh tề chứ?”

“Er, gần như.” Anh nói dối. “Có thể cô muốn...” Anh mơ hồ làm cử chỉ “chỉnh lại” quanh đầu.

“Tóc tôi à?” cô hổn hển. “Tóc tôi! Anh đã làm gì tóc tôi?”

“Không nhiều như tôi muốn làm.” Anh lầm bầm.

“Ôi trời ôi trời ôi trời.” Cô chạy nhanh tới chỗ rửa bát, chỉ dừng lại để nhìn qua vai và nói. “Tôi phải là tấm gương tốt. Năm năm trước tôi đã thề sẽ là tấm gương tốt. Và nhìn tôi xem.”

Anh có chút thỏa mãn cả buổi chiều, James ủ rũ nghĩ, và tất cả những gì anh có là sự thất vọng.

Cửa trước đóng sầm lại. Elizabeth giật mình. “Tóc tôi thực sự trông rối lắm à?" Cô hỏi một cách điên cuồng.

“Well, nó trông không giống khi chúng ta về.” Anh thừa nhận.

Cô vỗ nhẹ đầu với một sự chuyển động nhanh, bối rối. “Tôi không thể chỉnh lại nó trong thời gian ngắn được.”

Anh chọn không trả lời. Kinh nghiệm của anh là đàn ông khôn ngoan không làm phiền việc trang điểm của phụ nữ.

“Chỉ có một việc phải làm.” Cô nói.

James nhìn cô với sự thích thú khi cô nhúng tay vào một lu nước nhỏ trên bàn bếp. Đó cũng là cái lu cô dùng để thấm ướt miếng vải đặt lên mắt anh.

Tiếng của những đứa trẻ đã gần hơn.

Và rồi Elizabeth, người trước đây anh cho là khá điềm đạm và dựa trên lí trí, vẩy tay lên, tát nước tung tóe lên mặt, lên người, và nói thực, lên cả anh nữa.

Sự đúng mực của cô, anh quyết định khi anh chầm chậm lắc hết nước khỏi đôi giày của anh, là một câu hỏi rõ ràng cần xem xét lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.