Harry phát hiện mình đang đứng trên hành lang Sở Thần bí, hắn biết rõ đây chỉ là mơ, nhưng hắn dựa vào hoàn cảnh trong mơ mà làm. Hắn muốn nói với Voldermort, mình đã hoàn toàn tin vào mộng cảnh này.
Chạy dọc theo hành lang Ma Pháp bộ, dường như có gì đó dẫn dắt mình đi… Xuyên qua căn phòng hình tròn, căn phòng kia đầy những ngọn đèn tí tách cháy sáng, Harry đi vào một căn phòng như một hang động – trên kệ đặt đầy những quả cầu bám đầy bụi đặt song song nhau… Harry vội vàng chạy về hướng kệ thứ chín mươi bảy, quẹo trái, sau đó chạy dọc theo… Là ai a? Đến tột cùng là quả cầu của ai a…
Harry mạnh mẽ mở mắt ra, lại là giấc mơ kia, vì mình chậm chạp không đáp ứng đối phương, hắn đoán chừng Voldermort sẽ sớm chờ không được. Hy vọng động tác của y có thể nhanh một chút, dù sao tất cả mọi người cũng đã đào hố sẵn, chỉ chờ y nhảy xuống a! Harry xoay người, tiếp tục ngủ.
Có lẽ lúc này Voldermort thật sự là chờ không được, cho nên Harry vừa mới ngủ, lại một lần nữa tiến nhập vào mộng cảnh.
Harry phát hiện mình lại một lần nữa bước trên hành lang tối tăm lạnh ngắt như băng của Sở Thần bí, (Tiểu H: Ngươi không định cho người khác ngủ hay sao?), hắn bước những bước ổn định, đôi lúc chạy một chút, cuối cùng đã đến đích của hắn. Cánh cửa màu đen giống như trước đây chậm rãi mở ra, hắn đứng trong một căn phòng có rất nhiều cánh cửa. Hắn bước nhanh hơn, trực tiếp bước lên thềm đá, xuyên qua cánh cửa thứ hai, những ngọn đèn trên tường cứ chập chờn phát ra tiếng tách tách cứng ngắc, nhưng hắn không có thời gian nhìn ngắm, mình nhất định phải nhanh hơn.
Cuối cùng Harry bước đến cánh cửa thứ ba, cánh cửa kia giống như những cái khác chỉ khép hờ. Hắn đẩy cửa ra, một lần nữa tiến vào căn phòng đầy những quả cầu pha lê. Tim hắn bây giờ đang đập rất nhanh. Khi hắn đếm đến số chín mươi bảy, hắn lại đang bước đi đến ngã ba của một hành llang…
Ở cánh cửa có một thân ảnh, một bóng đen nhìn như một con thú bị thương đang giãy dụa trên sàn nhà. Dạ dày Harry vì sợ hãi và hưng phấn mà thắt lại. Một thanh âm từ chính miệng y thoát ra, một thanh cao ngất, lạnh băng hoàn toàn không mang cảm xúc con người: “Đem vật kia đến cho a! Hiện tại, ta không thể chạm vào nó, nhưng ngươi thì được! Đi, mang nó đến đây…”
Bóng đen đang nằm trên sàn giật mình. Harry nhìn ma trượng trong tay mình, đó không phải là tay mình, mà là những ngón tay mảnh khảnh trắng bệch – giống một bàn tay khô. Hắn muốn hiểu mình hiện tại đang làm gì, cảm tạ Merlin, Voldermort ngươi rốt cuộc cũng nhảy xuống hố! Sau đó hắn nghe được thanh cao ngất kia của ‘mình’, lạnh băng hô lên: “Crucio!”
Nam nhân trên mặt đất phát ra tiếng thét thống khổ đến chói tai, thử đứng lên nhưng vẫn ‘Đằng’ một tiếng ngã xuống. Harry nghe thấy mình cười điên cuồng, hắn giơ ma trượng trong tay lên, chú ngữ ngừng lại, sau đó thân ảnh rên rỉ kia dần dần bình ổn. Nam nhân trên mặt đất vật lộn nhô vai lên một chút, sau đó ngẩng đầu lên. Khuôn mặt y toàn huyết ô, vẻ tiều tụy, khuôn mặt vì đau đớn mà vặn vẹo nhưng đầy cương nghị – là Sirius!
“Ngươi nhất định phải giết ta.” Sirius nhỏ giọng nói.
“Cuối cùng ta không nghi ngờ sẽ phải làm như vậy.” Harry nghe được thanh âm lãnh khốc của hắn, “Nhưng trước tiên ngươi phải lấy vật kia mang đến cho ta, Black, ngươi muốn đau đớn hơn nữa sao? Tự nhìn lại thử đi. Chúng ta có rất nhiều thời gian, hơn nữa không ai nghe được tiếng thét của ngươi.” Hắn cười lạnh lại giơ ma trượng lên.
Harry mạnh mẽ mở mắt ra – hắn đã chống lại cơn ác mộng thành công. Voldermort chết tiệt! Hắn thấp chú một tiếng, tuy rằng biết mộng cảnh kia là giả, nhưng vẫn rất đáng sợ! hắn vuốt vuốt trán, mồ hôi lạnh đầy đầu. trong phòng ngủ Gryffindor là một mảnh tĩnh lặng – thực may mắn mình không phát ra những tiếng thét khiến người khác chú ý. Harry thở dài, leo xuống giường, định đi tìm Severus.
Đi dọc theo mật đạo, Harry bước vào hầm, trong hầm cũng là một mảnh tối đen – Severus hiển nhiên đã ngủ. Hắn vừa tiến vào phòng ngủ, Snape cũng đã cảnh giác mà tỉnh giấc: “…Harry?” Y cảm thấy được hơi thở của Harry, bật người dậy.
“Ân.” Harry bước đến cạnh y, Snape đem ôm chặt vào lòng, cảm giác được hắn giống như một tiểu miêu ngọ nguậy trong lòng mình, không khỏi bật cười. Y vỗ vỗ lưng Harry, hôn hôn lên trán hắn. Y biết Harry có tâm sự, nhưng mình không cần hỏi nhiều, y biết Harry không muốn tăng thêm gánh nặng cho mình, hắn sẽ biện pháp giải quyết tốt, mình chỉ cần bồi cạnh hắn, tùy thời tùy chỗ mà cho hắn những cái ôm ấm áp, là được rồi.
“Sev…” Harry thấp giọng thở dài, “Ngươi sẽ vĩnh viễn ở cạnh ta sao?”
“Ta sẽ, vĩnh viễn…” Snape ghé vào lỗ tai hắn nói, “Còn nhớ những lời chúng ta đã nói với nhau ở bờ hồ, Harry, ngươi chinh phục ta… Ta như thế cam lòng rời khỏi ngơi…”
Harry vòng tay lên cổ Snape, hôn lên môi hắn, nhẹ nhàng chạm lên môi y, nhưng cũng không quá sâu. Snape biết hiện tại hắn cần sự an ủi của y, cũng không muốn cấp hắn quá nhiều cảm xúc mãnh liệt, chì phối hợp với hắn, sưởi ấm đôi môi lạnh băng của hắn.
***** Ta là bố trí cạm bẫy phân cách tuyến *****
“Đầu y thật sự phế rồi sao?” Tom Riddle không thể nói gì khi biết được ý tưởng của Voldermort, “Y giả vờ bắt được Sirius Black? Merlin, đó cũng quá giả dối đi. Bất quá, lại nói, cha đỡ đầu kia của ngươi cũng rất thú vị! Lần trước y đến tổng bộ T&H đưa tin, sau khi biết thân phận của ngươi sợ đến mức sắc mặt… Chậc chậc…” Harry cũng muốn nhìn thử một lần sắc mặt sợ đến mức không nhẹ của Sirius, chắc chắn rất buồn cười.
“Kỳ thật ý tưởng đó vẫn rất đáng học hỏi.” Harry tiếp tục nói về đề tài vừa rồi, “Nếu chúng ta không sớm thông qua Scrimgerour biết được, Sirius đã bị y phái đi giải quyết công việc, chỉ sợ ta cũng vì tìm không thấy Sirius mà tin vào giấc mơ kia. Cho nên… ngươi kỳ thật vẫn có chút đầu óc…”
“Muốn ta phải nói mấy lần a! Đó không phải là ta!” Tom Riddle quát, “Ngươi như thế nào cứ nói y là ta a!”
“Được được được… đó không phải là ngươi…” Harry vung tay lên, bộ dáng giống như không để ý, “Hiện tại chúng ta bàn bạc một chút, ứng phó với gã tàn phế kia như thế nào.”
“Ngươi định khi nào thì đi?” Tom Riddle vào thẳng vấn đề, “Y nhất định đã khuyên ngươi đi lấy quả cầu tiên tri.”
“Tối ngày mốt đi.” Harry nghĩ nghĩ nói, “Hai ngày đủ để chúng ta sắp đặt tất cả, ta trước tiên thông tri Scrimgerour một chút.”
Nói xong, Harry bước đến trước lò sưởi, quăng một nhúm bột Floo vào: “Văn phòng bộ trưởng Ma pháp bộ!” Lửa trong lò sưởi thay đổi, hắn thò đầu vào hô, “Scrimgerour!”
Cũng vừa lúc Scrimgerour một mình ngồi trong văn phòng, vừa thấy Harry, lập tức bước đến lò sưởi, hỏi: “Ngài tìm ta có chuyện gì, Potter tiên sinh?”
“Đương nhiên là có chuyện tốt muốn thông tri cho ngươi.” Harry cười khẽ.
Scrimgerour lập tức phản ứng: “Ngài… Ý của ngài là… ngài muốn động thủ?”
“Đúng vậy, thời gian định là tối ngày mốt.” Harry suy nghĩ một chút, “Mười hai giờ đi! Thực Tử đồ sẽ tiến vào Sở Thần bí lấy quả cầu tiên tri, ngươi dẫn các Thần sáng mai phục xung quanh, ta sẽ đi vào Sở Thần bí trước, giằng co cùng V… Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, ngươi dẫn Thần Sáng cản phía sau, lén đem những Thực Tử đồ xử lý hết.”
“Vậy vạn nhất…” Scrimgerour có chút âu sầu, “Ngài biết sức chiến đấu của Thần sáng…”
“Chuyện đó ngươi không cần lo, T&H sẽ phái người theo sau.” Harry nói thầm trong lòng: kỳ thật hắn căn bản cũng không trông cậy vào những Thần Sáng, chỉ cần họ đừng làm phiền mình, có thể đỡ cho mình một tay là được rồi. Hắn cũng vì lợi ích cân bằng Ma pháp giới, mới cùng hợp tác với Scrimgerour. Bằng không, loại nhân viên chỉ lo ăn mặc kệ sự đời, Ma pháp bộ sớm đã bị bọn họ tiêu diệt!
Scrimgerour vừa nghe T&H cũng phái người đến, trong lòng liền kiên định hơn, vội vàng gật đầu liên tục: “Được! Ngài yên tâm, ta sẽ làm tốt!”
“Được rồi.” Harry gật gật đầu, rút đầu về.
“Nói xong rồi?” Tom Riddle hỏi, “Y đồng ý?”
“Có thể không đồng ý sao?” Harry nói, “Chúng ta cũng phái người đi, Ma pháp bộ bọn họ bất quá chỉ trợ thủ, nếu thành công bọn họ được ca ngợi, nếu thua bọn họ cũng không tổn thất gì. Loại chuyện tốt như vậy đến chỗ nào tìm a!”
“Scrimgerour chắc cũng nghĩ thông suốt.” Tom Riddle cười nhẹ, “Vậy ngươi định ngày mốt lúc nửa đêm sẽ cứu đại cẩu đỡ đầu của ngươi?”
“Đúng vậy!” Harry gật gật đầu, “Khoảng mười hai giờ ngươi mang thuộc hạ đến là được, đoán chừng ngươi cũng có thể vừa lúc tiêu diệt lão tàn phế kia. Hiện tại, chúng ta thử đoán một chút.. đến tốt cùng y sẽ dẫn bao nhiêu Thực Tử đồ đến.”
“Trong Thực Tử đồ cũng không còn bao nhiêu kẻ hữu dụng.” Tom Riddle suy nghĩ, “Hiện tại chắc chỉ còn vài người. Ân… Đầu tiên là tên người sói chết tiệt Fenrir Greyback là một, lại thêm… Grabbe và Goyle là hai tên ngu ngốc căn bản không hữu dụng! Ngược lại Dolohov cũng không yếu, còn lại Rodolphus, Rabstan, Mulciber…” Tom Riddle một bên nghĩ một bên lắc đầu, “Có thể dùng được không còn lại mấy người, được vài kẻ khá một chút căn bản cũng không phải đối thủ của chúng ta, thuần túy chỉ là vật hy sinh.”
“Xem ra phần thắng thuộc về chúng ta phi thường lớn a!” Harry vươn vai, “Tiếp theo, chúng ta cần an bài vài người bên ngoài Sở Thần bí, chặn những Thực Tử đồ phía sau Voldermort là được.”
“Còn có, ngươi… muốn hay không, quyết định thông tri cho Dumbledore?” Tom Riddle lộ vẻ khó xử, “Chuyện này một khi làm lớn, y nhất định sẽ biết, huống hồ trong Ma pháp bộ cũng có tay trong của y…”
“Vậy cũng không được lắm!” Harry vung tay, “Khi sắp dẹp hết dám Thực Tử đồ thì để Scrimgerour thông tri cho y một tiếng, để y hưởng sái một chút cũng được. Thuận tiện nhượng y giải quyết tên tàn phế kia cũng vừa lúc, chứng kiến thời khắc lịch sử rồi kết thúc.”
“Cũng được.” Tom Riddle nghĩ thấy như vậy cũng tốt, “Ta hiện tại lập tức an bài nhân thủ. Chuẩn bị thật tốt cho trận chiến ngày mốt!