HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu

Chương 119: Tiêu diệt – Hoan hỉ



Tất cả mọi người ở đó không thể tin khi chứng kiến thời khắc lịch sử này: Hắc Ma vương gây sóng gió Ma pháp giới dài ba mươi năm đằng đẵng, Hắc Ma vương khiến người ta sợ hãi đến nỗi tên của y đều không thể nhắc đến, giây phút này, bị Cứu thế chủ Ma pháp giới – Harry Potter chỉ mười lăm tuổi – đánh bại! Cả người y đổ mạnh xuống đất, toàn thân cháy đen, trên khuôn mặt còn mang biểu tình khó tin đến buồn cười – có lẽ y cũng không dự đoán được, mình lại dễ dàng chết trong tay Harry Potter như vậy.

Khi thân thể Voldermort ngã rầm xuống, mọi người không phát ra một chút âm thanh, toàn bộ là một mảnh tĩnh mịch, ngay cả Dumbledore cũng y như vậy. Tất cả đều không tin được: Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy… đã chết? Y thật sự… đã chết? Hay nói cho đúng là y sẽ không còn có thể giết người? Mọi người có thể sống hạnh phúc? Cuộc sống của mọi người đã rẽ sang một bước ngoặt mới.

Sau đó, không biết là ai reo hò đầu tiên, mọi người đều cùng reo vui theo y: “Harry Potter đánh bại Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy! Cứu thế chủ vạn tuế…”

Sirius hưng phấn bổ nhào đến ôm chầm lấy hắn: “Harry! Ngươi đã thắng! Ngươi đã thành công! Ngươi thật tuyệt vời!” Mọi người ôm nhau, hoan hô reo hò. Snape cùng các thành viên T&H đứng xa xa, khuôn mặt tươi cười, các thành viên nguyên là Thực Tử đồ đều cảm thấy giống như đã trải qua mấy kiếp, thật giống như đang nằm mơ: Hắc Ma vương đã chết! Chủ nhân trong quá khứ của bọn họ đã chết? Bọn họ… đã tự do…

“Sao không đến ôm tiểu cứu thế chủ của ngươi một chút?” Lucius đến bên cạnh Snape.

Snape chỉ mỉm cười: “Hiện tại… vẫn là quên đi.” Y nhìn nhìn một đám người vây quanh Harry, “Khi trở về ta sẽ hảo hảo ‘ôm’ đủ…” Y cười rất chi là tà ác, Lucius không khỏi rùng mình, y cho đến bây giờ cũng chưa biết, hảo bằng hữu của y cư nhiên cũng lộ ra vẻ mặt như vậy

Bất quá tiểu anh hùng của chúng ta cũng không cao hứng như vậy, hắn bước đến cạnh thi thể của Voldermort, ngồi xổm xuống nhìn một lúc lâu mới nói: “Uy, Riddle…”

“Sao vậy?” Tom Riddle khó hiểu, “Nó vẫn chưa chết hẳn sao?”

“Cũng không phải…” Harry nói, “Ngươi không muốn hấp thụ sao?”

“Cái gì?” Tom Riddle không hiểu gì cả, “Hấp thụ cái gì?”

“Ta là nói…” Harry chỉ thi thể cháy xém trên đất, “Một khối lớn như vậy, ngươi khẳng định muốn bỏ? Không hấp thụ sẽ quá lãng phí, đúng không?” (Tiểu H đôi khi không được bình thường)

Tom Riddle nhìn một đống trên đất miễn cưỡng có thể gọi là ‘thi thể’ gì đó, cảm thấy gân xanh đang dập ‘thình thịch’ trên trán: “Harry Potter…” Y hét lớn, “Ngươi cố tình không muốn ta sống thoải mái đúng không? Muốn hấp thụ ngươi đi mà làm! Ghê tởm như vậy ai mà nuốt trôi a”

“Ta chỉ hảo tâm nhắc nhở ngươi…” Harry không chịu được ngoáy ngoáy lỗ tai, “Dù sao vứt đi cũng phí, tốt xấu gì nó cũng là một phần của ngươi, không bằng sử dụng lại một chút…” Thanh âm của hắn càng ngày càng nhỏ, bất quá Tom Riddle tai thính vẫn nghe được rành mạch.

“Harry Potter!” Tom Riddle quát, “Ngươi cố tình sỉ nhục ta sao! Ngươi, tên hỗn đản kia!”

Harry chỉ cười ha ha, vỗ vỗ vai y: “Được rồi, được rồi, ta chỉ nói chơi thôi!”

“A… Harry!” Dumbledore mỉm cười bước đến bên cạnh hai người, bất quá nụ cười của y hôm nay cũng không hòa ái gần gũi, ngược lại có chút cứng ngắc, “Ân… Ngươi hôm nay làm không tệ a! Cổ ngữ Rune của ngươi là học từ Severus sao? Ta nhớ y rất am hiểu cổ ngữ Rune, ta nghe Granger tiểu thư đề cập qua, y còn dạy nàng một chút cổ ngữ Rune…”

“Đó là ta tự học, hiệu trưởng.” Harry nói, “Không ai dạy ta.” Đồng thời, trong lòng không khách khí quay mặt đi coi thường: Nghe nói? Chỉ sợ là chính ngươi nhìn từ trong đầu Hermione đi!

“Nga, phải không…” Dumbledore sờ sờ mũi, “Ân, hôm nay ngươi sao lại đến đây được a? Hay là… có người thông tri cho ngươi trước?” Ánh mắt của y dừng lại trên người Tom Riddle.

“Không phải, ta chỉ nằm mơ, trong giấc mơ của ta Voldermort đến sở thần bí trong Ma pháp bộ lấy quả cầu pha lê, cho nên ta đến đây nhìn thử…” Harry nửa thật nửa giả nói, “Bất quá quả cầu pha lê kia đã vỡ, hình như là một lời tiên tri.”

“Ngươi biết lời tiên tri kia?” Dumbledore thu lại nụ cười, “Ngươi nghe được…”

“Đúng vậy, ta đã biết.” Harry rất vô tình nói, “Ta cho rằng mấy lời tiên tri giống như vậy cũng không đáng tin, cái gì gọi là vận mệnh là phải nắm trong tay mình, không phải sao?”

“Đúng vậy…” Dumbledore lẩm bẩm, “Vận mệnh là phải nắm trong tay mình…” Y tựa hồ cảm thấy biểu hiện của mình không ổn, vội sửa lại, “Tom, sao hôm nay ngươi lại đến được a?”

“Harry nói cho ta biết.” Biểu tình của Tom Riddle như là chuyện đương nhiên, “Có vấn đề gì sao?”

“Xem ra quan hệ của ngươi và Harry không tệ a…” Dumbledore ý vị thâm trường nói, “Ta nhớ rõ quan hệ các ngươi trước đây cũng không tốt như vậy a…”

“Hừ!” Sirius và Lucius đứng một bên cùng hừ lạnh. Lucius lớn tiếng nói: “Potter tiên sinh là thủ lĩnh khác của T&H chúng ta, quan hệ của hai vị thủ lĩnh hảo thì có gì phải ngạc nhiên!”

“Harry Potter chính là thủ lĩnh khác của T&H?”

“Còn nhỏ mà có thành tựu như vậy, thật lợi hại!”

“Khó trách y có thể đánh bại Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, dù sao cũng chính là thực lực a!” Thấy thái độ của mọi người nghiêng về một phía, Dumbledore không khỏi bối rối.

“Nhưng…” Dumbledore đột nhiên nói lớn, kéo sự chú ý của mọi người chuyển về ba người bọn họ, “Chẳng lẽ ngươi không hận Tom? Dù sao chính y cũng là kẻ giết cha mẹ ngươi…”

“Cha mẹ ta là do Voldermort giết.” Harry lạnh lùng đánh gãy lời ý, “Chuyện đó và Riddle không liên quan, hơn nữa nếu ta đoán không lầm… là chính ngươi đã dụ dỗ khiến Voldermort giết cha mẹ ta…”

Toàn bộ đều kinh động! Mọi người quay sang nhìn nhau, không biết nói gì.

“Harry, ngươi hiểu lầm, ngươi không nên nghe một bên…” Dumbledore vội vàng biện giải.

“Ta không có! Ngươi cố tình để Severus nghe trộm nửa lời tiên tri, y quay về nói lại cho Voldermort, Voldermort tìm hiểu, tìm đến ta! Còn Severus sau khi biết vì y mà cha mẹ ta chết, cảm thấy vô cùng ân hận, tự nhiên bị ngươi lợi dụng, trở thành gián điệp của ngươi, ngươi đặt một quả bom hẹn giờ ngay trong Thực Tử đồ!” Harry cười lạnh, “Khi ta xuất hiện, ngươi lấy lý do bồi dưỡng một cứu thế chủ, khiến ta trở thành người dẫn đầu để chống cự với Voldermort!”.

“Harry, ngươi hiểu lầm!” Dumbledore vội vàng giải thích, “Đó chỉ là trùng hợp! Ta không có….”

“Được rồi, hiệu trưởng!” Harry lạnh lùng nói, “Có phải là hiểu lầm hay không, trong lòng chúng ta biết rõ. Hảo, hiện tại đã gần sáng, mọi người đã bận rộn một đêm, cũng nên trở về nghỉ ngơi!”

“Nói đúng! Mọi người trở về nghỉ ngơi đi!” Tom Riddle vỗ vỗ tay, “Mọi người cũng vất vả!”

“Đúng vậy, thủ lĩnh!” Thành viên T&H cùng đồng thanh trả lời, Tom Riddle quay sang gật đầu với Harry một cái, “Ta dẫn bọn họ về trước.”. Nói xong, liền dẫn theo các thành viên T&H đi.

“Thôi, mọi người cũng vất vả!” Scrimgerour phất tay, “Hôm nay chúng ta đã lập được đại công! Sau khi giải quyết mọi việc, ta sẽ thưởng cho mọi người!”

“Cám ơn bộ trưởng!” Nhóm Thần sáng thật vất vả mới có cơ hội được lập công, làm cho Ma pháp bộ có thể rửa sạch nỗi nhục, đương nhiên phi thường cao hứng. Scrimgerour dẫn nhóm Thần sáng hưng phấn trở về nghỉ ngơi. Tuy mọi người đối với những lời Harry vừa nói nghi hoặc rất lớn, vì danh tiếng của Dumbledore gần đây thật sự… nhưng dù sao thì chuyện đó cũng không có bằng chứng, mọi người cũng coi đó như một tin đồn thú vị nghe chút chơi.

“Harry…” Dumbledore còn muốn nói thêm, nhưng Harry phất tay: “Có gì ngày mai chúng ta nói đi, hiệu trưởng!” Mắt y lướt qua góc tường, chỗ đó… một con bọ nhỏ vừa bay ngang qua…

***** Ta là ngày hôm sau phân cách tuyến *****

Sáng hôm sau, Dumbledore còn chưa biết nên tuyên bố tin tức này cho dân chúng như thế nào, thì ‘Nhật báo Tiên tri’ đã nhanh chóng thay y tuyên bố. Cây bút thần kỳ của Rita Skeeter lại được dịp phát huy sở trường. Toàn bộ ‘Nhật báo Tiên tri’ đều chỉ đăng tin về chuyện này.

Rita Skeeter hưng phấn tuyên bố: Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã bị Cứu thế chủ tiêu diệt hoàn toàn! Nàng miêu tả lại chi tiết toàn bộ quá trình chiến đấu của Harry và Voldermort. Harry tiến vào sở Thần bí bằng cách nào, giết mười hai Thực Tử đồ ra sao, lại quyết đấu với Voldermort như thế nào, sử dụng cổ ngữ Rune uyên thâm ra sao. Nàng còn đặc biệt kể lại những suy đoán của Harry đối với Dumbledore, cũng ngầm nói khả năng xảy ra rất lớn. Bên cạnh còn đăng nhiều ảnh chụp, đều là tư thế oai hùng của Harry quyết đấu với Voldermort.

Tiếp theo, Rita Skeeter còn kể tỉ mỉ sự lãnh đạo sáng suốt của Scrimgerour với Thần sáng phản ứng nhanh như thế nào, kịp thời ngăn chặn âm mưu xâm chiếm của Thực Tử đồ vào Ma pháp bộ. Quả nhiên so với bộ trưởng Fudge giỏi hơn nhiều! Chuyện này khiến niềm tin của mọi người đối với Ma pháp bộ lại tăng lên đáng kể. Cũng sẵn tiện nhắc đến luôn, các thành viên của T&H cũng chạy đến hỗ trợ, cùng Thần sáng liên thủ, diệt gọn Thực Tử đồ.

Tiếp đó, ở trang hai, Rita Skeeter đăng một bài phỏng vấn Tom Riddle, đưa ra thân phận thật sự của y, ân hận vì sự sơ hở của y đã để cho Voldermort xuất hiện, lại lần nữa thanh minh, y không phân biệt Muggle, muốn lợi dụng những phát minh của Muggle, cải cách Ma pháp giới. Tấm ảnh chụp lại khuôn mặt anh tuấn, cùng cách nói chuyện vui tính của Tom Riddle ngay lập tức hấp dẫn vô số thiếu nữ! Rita Skeeter cũng thuận tiện đề cập đến những nghi ngờ về Harry đã cùng liên thủ với Tom Riddle tạo nên truyền thuyết trong Ma pháp giới: tổ chức T&H. hai người họ song kiếm hợp bích, cùng cố gắng cải cách vì tương lai của Ma pháp giới.

Harry vừa ăn sáng vừa đọc báo trong hầm, không khỏi cảm khái: Riddle đoán chừng tối hôm qua đều không được ngủ đi! Cư nhiên ra tay nhanh như vậy! Tiếng tăm của Rita Skeeter lần này sẽ lan truyền dữ dội!

“Ngươi còn chưa đến sảnh đường?” thanh âm trầm thấp của Snape vang lên bên tai hắn, “Ân? Ta đón tất cả mọi người đều muốn hoan nghênh đại anh hùng của chúng ta, cứu thế chủ!”

“Ta còn muốn sống lâu thêm vài năm a” Harry đảo mắt, “Ngươi không sợ bọn họ nuốt sống ta?” Hắn ôm cổ Snape, tặng một nụ hôn.

“Ta vì lo lắng cho ngươi nên tối qua đã không làm gì.” Snape ôm lấy eo nhỏ của hắn, “Ngươi bây giờ còn chọc ta!”

“Được rồi được rồi, ta biết…” Harry hôn khẽ lên mặt y, “Ân… chờ mọi chuyện giải quyết xong xuôi, ta… cái gì cũng tùy ý ngươi, được không?”

“Là ngươi nói nga?” Snape nhướn mày, “Ngươi không thể chơi xấu! Đến lúc đó… ngươi phải hảo hảo bồi thường cho ta… Ân?”

Harry đỏ mặt gật gật đầu: “Hảo…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.