HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu

Chương 6



“Harry Potter? Là ngươi, Đầu Sẹo?” Draco Malfoy lập tức từ trong lò sưởi đi ra, từ trên xuống dưới đánh giá Harry một phen, “Ngươi… cha đỡ đầu cho ngươi uống dược biến thành xinh đẹp sao? Cha, là dược gì vậy? Ta cũng muốn uống!”

Cha đỡ đầu? Harry không nghĩ đến quan hệ giữa Snape và Lucius Malfoy lại tốt như thế, không trách được Snape đối xử thiên vị với Draco Malfoy, nguyên lai còn có mối quan hệ này. Harry không khỏi trề trề cái môi.

Snape hừ lạnh một tiếng: “Tiểu Malfoy tiên sinh, thứ cho ta nói thẳng, ngoại hình của ngươi đã đủ phù hợp với tiêu chuẩn về thẩm mỹ của nhà Malfoy, không cần lại dệt hoa trên gấm.” Y chuyển qua phía Harry, “Potter, thu thập mọi thứ cho hảo rồi quay trở về phòng của ngươi. Hy vọng lần sau, ngươi có thể khống chế tốt ma lực tán loạn của ngươi! Lập tức cút!”

“Hảo, giáo sư.” Harry nhu thuận mà thu thập hảo mọi thức, lại đến nhà bếp mang ra hồng trà cùng bánh pudding vừa mới làm hảo (món điểm tâm ngọt vẫn chưa kịp ăn sau bữa cơm) bày ra trên bàn. Hắn hướng Lucius Malfoy hơi hơi hành lễ: “Malfoy tiên sinh, thỉnh từ từ thưởng thức.”

Lucius Malfoy cẩn thận đánh giá “Cứu thế chủ” của Ma pháp giới, đối mặt với hắn là một tiền Thực Tử đồ lại trấn định tự nhiên như thế, so với một Gryffindor tự đại, liều lĩnh như Draco nói lại hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa, con mắt xanh nhạt nhìn về phía hảo bằng hữu, hắn cùng Severus quan hệ xem ra bắt đầu…

“Malfoy tiên sinh, ta có thể… mời Draco đến phòng của ta ngồi chơi một chút được không?” Harry thấp giọng hỏi.

“Đương nhiên.” Lucius Malfoy quay lại, hướng hắn một nụ cười ‘hoà ái’, “Chuyện người lớn nói không thích hợp với các ngươi.” Hắn nhìn về phía Draco: “Tiểu Xà, ngươi cùng… Potter tiên sinh ra ngoài tâm sự đi.”

Draco có chút giận dỗi, nhưng cũng nghe lời, cùng Harry lễ phép mà rời khỏi phòng khách.

Lucius nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, mùi trà thơm ngát hợp lòng người, bánh pudding ngọt nhưng không ngấy, hắn hài lòng lại nếm thử một ngụm, cười nhẹ: “Severus, ngươi khi nào thì nuôi gia tinh? Này không phải là chuyên môn của ngươi.”

“Đây là do Potter làm”, Snape nghĩ nghĩ lại nói thêm một câu, “Là… thù lao đã chỉ đạo ma dược…”

“Nga? Ngươi từ khi nào cùng Cứu thế chủ của chúng ta quan hệ hảo như vậy?” Lucius cười khẽ.

“Là do Dumbledore yêu cầu.” Snape cũng lấy một ly hồng trà cho mình, “Lucius, ngươi không phải đến đây để nghiên cứu quan hệ của ta cùng Cứu thế chủ đi, có chuyện gì?”

Lucius từ trong lòng lấy ra một tấm thiệp mời màu vàng: “Ba ngày sau, Malfoy trang viên mở một buổi tiệc, ta mời không ít học giả.” Nghĩ nghĩ một chút, hắn lại nói thêm, “Thuận tiện… kêu tiểu Cứu thế chủ đáng yêu của ngươi đi cùng.”

“Hắn không phải là ‘của ta’.” Snape phẫn nộ quát, “Lucius, ngươi còn dám nhiều lời thêm một câu, ta sẽ tặng ngươi một cái ‘Avada Kedavra’! Hơn nữa, Potter sẽ không đi.”

“Được rồi, được rồi, lão bằng hữu của ta, chính là ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng tiểu Cứu thế chủ của chúng ta sẽ không đi a?”

“Hắn là Gryffindor, không phải sao?” Snape thấp giọng nói, “Gryffindor vĩnh viễn sẽ không cùng Slytherin xuất hiện cùng nhau…”

***** Ta là Tiểu Xà xuất trướng phân cách tuyến *****

Ở bên kia, hai nam hài đang mắt to trừng mắt nhỏ.

Harry nhớ lại lúc mình cùng Draco Malfoy lần đầu tiên gặp nhau, cùng với sự căm thù của hai người trong nhiều năm như vậy. Kỳ thật, Draco Malfoy cũng không quá xấu xa, trong những năm chiến tranh, cuối cùng hắn còn làm nội ứng.

Chính là, giữa hai người vẫn có những chuyện không hay xảy ra, Harry lại gián tiếp đem Lucius Malfoy giam vào ngục, hai người liền ít khi giao tiếp. Nhớ đến lần nọ, mình còn thấy Draco Malfoy khóc trong phòng vệ sinh, Harry cảm thấy hắn thực ra rất đáng thương. Hiện tại, xem ra, Draco thực sự rất đáng yêu, điều này làm hắn không khỏi nảy sinh trong đầu ý niệm kết bằng hữu cùng y. Đương nhiên, nhân cơ hội này mà mượn thế lực của Lucius Malfoy cũng tốt.

“Ân… Malfoy, ngươi không muốn đến uống chén trà sao?

“Cám ơn, không cần…” Draco do dự một chút, cuối cùng nhịn không được hỏi, “Ngươi có thật là Potter?”

“Đương nhiên, hay là còn có người có thể giả mạo ta?” Harry hỏi lại.

“Ngươi trở nên… ta muốn nói… thực không giống trước đây.” Draco nói, “Mặc kệ là ngoại hình như thế nào, vẫn là… tính cách của ngươi…”

“A…” Harry cười khẽ, “Ngươi cũng vậy, cũng không giống như trong trường, rất đáng yêu.”

“Potter!” Draco nhảy dựng lên, “Không được phép nói ta đáng yêu!”

Cái này làm Harry nhịn không được, ghé vào trên bàn mà cười ha hả, bộ dáng Draco hiện tại, một tiểu hài tử thoát thoát giận dỗi, còn nói không đáng yêu.

Mắt thấy thiếu chủ Malfoy thẹn quá hoá giận, hắn vội vàng nói thêm: “Được rồi, ta không cười nữa, Tiểu Malfoy tiên sinh.” Hắn vươn tay ra, “Ân, Draco, lần trước ta cự tuyệt ngươi, hiện tại… chúng ta có thể kết thành bằng hữu được không?”

“Ta thuộc Slytherin…” Draco chần chừ.

“Hữu tình không liên quan đến học viện.” Harry mỉm cười, “Một lần nữa nhận thức một chút, ta là Harry Potter, nhĩ hảo”.

“Ta là Draco Malfoy, nhĩ hảo.” Draco nắm chặt tay hắn, “Thật cao hứng nhận thức ngươi.”

Hai nam hài nhìn nhau cười.

Sau khi trở lại ngồi vào chỗ của mình lần nữa, Harry hỏi: “Malfoy tiên sinh đến có chuyện gì không?”

“Malfoy trang viên sẽ tổ chức một bữa tiệc, phụ thân lại đưa thiệp mời.” Draco nhún vai, “Mít-tinh tụ tập của những cổ giả nhàm chán. Đúng rồi, Harry ngươi cũng đi đi… Đến chơi với ta.” Trong mắt hắn lóe ra những ngôi sao nhỏ, “Ta có rất nhiều mô hình rồng a đi nhé, đi nhé?”

“Ách… được rồi…” Harry có chút choáng váng, thấy Draco đáng yêu như vậy, hắn có điểm nuốt không trôi.

Bởi vậy mới biết, giáo phụ (cha đỡ đầu)đại nhân của chúng ta nhìn người cũng không chuẩn, có sự cổ động của đứa con đỡ đầu yêu dấu kia, cứu thế chủ cùng Malfoy gia tộc có lần đầu tiên thân mật tiếp xúc. Chính là chuyện này khiến Snape lão đại không vui, vì thế còn gọi Harry cắt một khuông ô đầu thật lớn để rèn luyện, bù cho cái tội “không chịu nghe lời”.

Đến ngày hôm đó, sáng sớm Harry đã thức dậy, thay cho mình một bộ lễ phục pháp sư mới toanh, sau đó xuống lầu chuẩn bị bữa sáng cho Snape, chín giờ bọn họ sẽ dùng Ảo Ảnh di chuyển đến trang viên Malfoy.

Hôm nay Harry mặc một kiện lễ phục trường bào hắc sắc bằng tơ tằm, cổ tay và vạt áo thêu hoa văn hình hoa tường vi màu bạch kim, ẩn bên dưới trường bào là màu đỏ của hoa tường vi, vạt áo và cổ tay được cài lại bằng cái kẹp bạc hình cây tường vi, hoa lệ mà nội liễm làm tôn lên cái eo mảnh khảnh cùng làn da trắng nõn. Dây cột tóc bằng gấm sa tanh màu xanh biếc buông dài sau lưng, làm cả người hắn tràn ngập khí chất tao nhã.

Từ tầng trên truyền đến tiếng bước chân, Harry nghe tiếng mà nhìn lại, Snape một thân trường bào hắc sắc, hình thức đơn giản nhưng rất lịch lãm, cổ tay áo, thắt lưng thêu hoa văn cây cỏ uốn lượn màu xanh bạc, màu sắc thực tối, nhưng bên trong lại hiện ra những sắc thái khác, trước ngực cài một cái vòng trang sức màu bạch kim ngang eo, theo động tác của y mà thỉnh thoảng loé ánh sáng bạch kim. Tóc trên đầu cũng sạch sẽ, phiêu dật che khuất hai gò má, ngũ quan cũng nhu hoà không ít. Khi y từ chỗ tối bước vào phòng khách, Harry không khỏi nhớ đến một từ – Ma cà rồng, ma cà rồng hoa lệ mà tà mị, hành tẩu trong đêm, cô độc mà cao quý…

“…Giáo sư, buổi sáng tốt lành.” Harry mỉm cười, hắn cảm thấy ánh mắt Snape dừng lại trên người mình một lúc, lại dời đi.

***** Ta là bắt đầu buổi tiệc phân cách tuyến *****

Đúng chín giờ, Snape sửa sang lại áo choàng, nói: “Potter, nắm chặt tay ta.”

Harry gật gật đầu, có chút cứng ngắc mà nắm lấy tay y, Snpape mất tự nhiên mà hít một hơi, sau đó ảo ảnh di chuyển. Chết tiệt, cảm giác chèn ép ***g ngực lại đến nữa, Harry chỉ cảm thấy một trận khó chịu, theo sau đó là một trận thiên toàn địa chuyển, hắn lại cảm thấy trong dạ dày lại một phen phiên giang đảo hải, phải gắt gao ôm lấy eo người bên cạnh.

Sau đó, hắn thấy một bàn tay kéo mình ra: “Potter, buông tay ra!” Snape thầm nghĩ chỉ muốn đem tiểu tử nhà Potter từ người kéo xuống. Y liếc nhìn Lucius đang đứng bên cạnh bộ dáng vui sướng khi người gặp họa, trừng mắt nhìn người kia một cái.

“Giáo sư…?” Harry nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, “Xin lỗi… Ta hơi chóng mặt…” Hắn lắc lắc đầu thối lui qua một bên.

“Harry, ngươi không sao chứ?” Draco vội đỡ lấy hắn.

“Không… Ta chỉ…” Hắn cúi người nôn.

“Xem ra kỹ thuật của ngươi cũng không hảo, Severus.” Lucius trêu chọc nói.

Snape lớn tiếng hít thở, nổi giận đùng đùng đi nhanh vào trang viên.

Đường từ cửa chính thẳng hướng vào phòng khách với Harry cũng không xa lạ, vào năm thứ bảy, hắn từng bị áp giải vào trang viên này. Cửa chính mang kiến trúc kiểu gothic hoa lệ, điêu khắc hình Tử sam thụ, pho tượng bằng đá cẩm thạch trắng tinh vui vẻ mà phun ra những cột nước xinh đẹp, nhiều điểm thuỷ châu phản chiếu ánh sáng mặt trời thành những dải xinh đẹp, kêu leng keng thùng thùng mà tấu thành khúc nhạc duyên dáng, Bạch Khổng Tước tản bộ nhàn nhã trên bãi cỏ, biểu diễn những vũ điệu xinh đẹp. Một gia tộc hoa lệ cổ xưa a! Harry không khỏi thở dài nói.

Vào phòng khách, Lucius mời mấy người ngồi xuống, một gia tinh bưng lên khay trà bánh tinh mỹ. Mẫu thân Draco – Narcissa Malfoy – một nữ tử cao quý từ tầng trên chân thành đi xuống, nàng mỉm cười, hướng Harry đưa tay: “Nhĩ hảo, Harry.”

Harry chần chừ đáp lại nàng: “…Nhĩ hảo, Malfoy phu nhân.” Trong kiếp trước hắn cùng nữ nhân này không tiếp xúc nhiều, ấn tượng duy nhất chính là nàng là đường muội của Sirius, cũng là muội muội của nữ nhân điên khùng Bellatrix Lestrange kia. Bất quá hai tỷ muội khác biệt cũng thật lớn a.

Sau một phen hàn huyên, Draco khẩn cấp hỏi: “Phụ thân, mẫu thân, ta có thể mang Harry đến phòng ta chơi một chút được không?”

“Đương nhiên có thể, Tiểu Xà của ta.” Narcissa cười nói.

Lucius cũng không ngăn cản: “Đi đi, trước khi tiệc bắt đầu thì xuống.”

“Hảo, phụ thân.”

Quan hệ giữa hai đứa chúng nó từ khi nào trở nên tốt như vậy? Snape trong lòng xẹt qua một tia không vui.

“Nhìn, đây là phòng của ta!” Draco mở cửa ra.

“Oa” Harry mở to mắt.

Đó là một căn phòng tràn ngập màu lam cùng bạch kim, lộ ra cái giường tứ trụ khổng lồ chiếm hơn một nửa căn phòng, trên giường đầy gối ôm dày và êm, drap trải giường và chăn đều mang hình rồng đang bay lượn, ngay cả miếng đệm trường kỷ cũng là hình rồng, trên giường còn đặt bảy tám mô hình rồng đang di động. Phí bên kia là tủ quần áo cùng một kệ chứa đầy sách, bên trên cũng bày đầy mô hình rồng.

“Ngươi thật sự thích rồng…” Harry nhớ tới năm thứ nhất lúc Hagrid nuôi rồng, lúc đó nói không chừng Draco cũng không phải là muốn theo dõi mình, mà chỉ muốn nhìn một con rồng thực sự một chút.

Draco nhảy lên trên cái giường mềm mại, ôm lấy một mô hình con Hoả Cầu Trung Hoa: “Không tồi?”

“Không hề!” Harry chớp hạ mi, ngồi xuống bên cạnh hắn. Nhìn Tiểu Hoả Cầu ngáp một cái, tiểu móng vuốt bắt, cấu, cào lấy áo choàng Draco. Hảo đáng yêu, hắn không khỏi đưa tay vỗ vỗ lên cái đầu nhỏ của nó, Tiểu Hoả Cầu bất mãn mà trừng mắt liếc hắn một cái.

Hai người đang chơi đùa với Tiểu Hỏa Cầu, một thanh âm sắc nhọn vang lên: “Tiểu chủ nhân Draco, tiệc sắp bắt đầu rồi, chủ nhân bảo ngài mau xuống.”

Harry không khỏi cả kinh, bao gối cũ nát, hai lỗ tai lớn như hai cánh dơi, đôi mắt xanh to như hai trái banh tennis… Là Dobby!

“Đây là gia tinh của nhà ta Dobby.” Draco vươn vai, “Dobby, đây là hảo bằng hữu của ta Harry Potter, ngươi phải hảo hảo hầu hạ hắn.”

Dobby chợt mở to đôi mắt: “Harry… Harry Potter!”

Harry nghĩ nó nhất định đã đến nhà Dursley rồi lại vô công mà trở về, nên mới có thể kinh ngạc như thế, hắn cười nói: “Nhĩ hảo, Dobby.”

Dobby hét lên một tiếng, biến mất ngay tại chỗ.

Harry nhìn lại Draco, y chỉ nhún vai: “Nó lúc nào cũng vậy, hơi hơi thần kinh. Đừng để ý đến nó, tiệc đã bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.