[HP Đồng Nhân] Hero

Chương 10: Peter



Harry bất đắc dĩ nhìn Neville hai mắt rưng rưng liều mạng nói lời cảm tạ trước mắt. Đủ rồi, Neville, thật đó… sau lần thứ tám Neville lắp ba lắp bắp nói lời cảm tạ, Harry rốt cục nhịn không được ôm trán thở dài.

Vừa rồi cậu theo phản xạ có điều kiện dùng bùa Wingasdium Leviosa (bùa Bay) kéo Neville từ bên ngoài cửa sổ vào, sau đó Neville thần hồn nát thần tính, đến khi an toàn hạ cánh lại bắt đầu cảm tạ không có giới hạn.

“Không có gì đâu mà Neville, chẳng qua tớ cũng chỉ vẫy tay một cái thôi mà, giờ chúng ta đi xuống đi, chắc hẳn các bạn học của cậu cũng đang sốt ruột chờ đó.” Nói xong không đợi Neville bắt đầu nói lời cảm tạ thứ chín, Harry bước xuống cầu thang trước rồi tính sau. Neville sụt sịt cái mũi, lốc ca lốc cốc đi theo sau.

Ô, Quidditch gì gì đó, ghét nhất cơ! ← đây tuyệt đối là tiếng lòng của cậu bạn Neville.

Các học sinh khác trên sân thể dục đã bắt đầu bay lên rồi, Bà Hooch chờ một bên thấy Harry và Neville từ toà tháp đi xuống, lập tức đi qua đó đón.

“Trò Longbottom, vừa rồi có té bị thương không?”

Neville lúc này đã bình tĩnh trở lại, “Con không sao, Giáo sư, may mà có Harry cứu con.” Từ nãy tới giờ, Neville và Harry đã gọi tên của nhau, thậm chí Neville còn hoàn toàn sùng bái Harry.

” Vậy thì, nhà Ravenclaw thêm mười điểm, vì trò Potter vừa giúp đỡ người khác.” Bà Hooch hài lòng nói.

Lúc này, Ron và Hermione phát hiện Neville đã trở về liền chạy tới. Điều đáng nói ở đây là, Hermione từ lúc bắt đầu vẫn duy trì trạng thái bay siêu thấp, tiểu thư Gryffindor chuyện-gì-cũng-biết này trong giờ học bay vẫn không cách nào khống chế được.

“Neville, cậu không sao chứ?” Ron thở hồng hộc chạy tới, quan tâm hỏi.

“Ôi, Neville, thật mừng vì cậu không có việc gì, mấy cái thứ chổi bay này thật sự khó nắm bắt quá.” Ở điểm này, Hermione nhất trí tuyệt đối với Neville.

Xem ra không có mình, bộ ba Gryffindor cũng vẫn xuất hiện a. Harry nhìn ba con tiểu sư tử đang cười đùa, khóe miệng cong lên một vòng cung ấm áp.

Như vậy… Là tốt rồi…

Cậu nén chua xót lặng lẽ nổi lên trong đáy lòng, yên lặng lui từng bước, thầm nghĩ muốn xoay người rời đi.

“A, Harry, vừa rồi tớ không chú ý tới cậu, thì ra cái người ở trên lầu kia là cậu đó hả!” Lúc này, Hermione quay đầu lập tức phát hiện Harry.

“A, hóa ra cậu là Harry Potter à! May mà có cậu ở đó!” Ron ngạc nhiên nhìn về phía Harry.

Harry dừng bước, cười cười, “Không có chi, tớ vô tình thấy mà thôi.”

“Harry, giới thiệu với cậu, đây là bạn Ron Weasley.” Hermione cười nói với Harry.

“Xin chào, Ron, gọi tớ Harry được rồi, rất vui được biết cậu!” Harry mỉm cười bắt tay với Ron.

“Tớ nghe Hermione nói, chính cậu giúp bạn ấy trừng trị tên Slytherin thích bắt nạt kia, giờ cậu lại cứu Neville, thật sự là quá đỉnh nha, về sau cậu chính là bạn của Gryffindor chúng tớ! Ôi, Scabbers, đừng nhúc nhích!” Ron đột nhiên nắm lấy cái túi, trong cái túi căng phồng tựa hồ có cái gì muốn nhảy ra bên ngoài.

Cuối cùng, một con chuột xám béo mập từ trong túi vọt ra, Ron ôm lấy nó.

“Đây là Scabbers, ban đầu là của anh Percy, giờ ảnh để lại cho tớ, con chuột thối này bình thường chỉ biết ngủ, vậy mà hôm nay lại quá hưng phấn. Có lẽ là mới vừa bay trên chổi bay, làm nó sợ hãi. Cậu biết đó, Scabbers rất nhát gan.” Ron giải thích với Harry. Tuy rằng giọng của Ron có vẻ cau có, nhưng tay của cậu vẫn rất nhẹ nhàng nâng Scabbers lên.

“Ô, ít nhất Scabbers luôn ngoan ngoãn ở bên cậu mà, Ron, Trevor của tớ luôn không thấy đây nè.” Neville mày chau mặt ủ nói.

“Có lẽ là vậy ” Harry nhẹ giọng nói, ánh mắt màu xanh biếc không chớp nhìn chằm chằm vào con chuột xám thiếu đi một ngón chân, nắm tay từ từ siết chặt lại.

“Cậu làm sao vậy Harry?” Hermione phát hiện Harry có chỗ hơi lạ.

“Không có việc gì, tớ chỉ vừa phát hiện Scabbers thiếu mất một ngón chân, Ron, nó bị thương khi nào vậy?” Harry chậm rãi nói.

“A, nó ở nhà của chúng tớ đã rất nhiều năm, hình như ngay từ đầu đã là như vậy rồi. Chúng tớ cảm thấy nó rất đáng thương, bèn nhận nó làm thú cưng, cậu biết đó, Scabbers cũng không làm người ta vui vẻ, còn thiếu một ngón chân nữa chứ.”

“Ron, gần đây tớ tập được một loại thuật Biến Hình, hẳn là có thể giúp đầu ngón chân kia của Scabbers dài ra. Có thể cho tớ mượn vài ngày không?”

“Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá! Harry, rất cảm tạ cậu!” Ron vừa nghe, lập tức hưng phấn đồng ý.

“Harry, đó là thuật Biến Hình gì? Có thể dạy tớ không?” Hermione vô cùng tò mò hỏi.

“Không thành vấn đề, Hermione, chờ tớ thành công sẽ nói cho cậu biết.” Harry dịu dàng nở nụ cười.

Ai cũng không phát hiện, khi tay trái Harry tiếp nhận con chuột xám kia, nắm tay phải của cậu nắm chặt tới mức trở nên trắng bệch.

Trở lại ký túc xá, Harry lập tức dùng một cái bùa bắt trói dành cho con chuột từ khi rơi vào tay cậu trở nên cực kì im lặng. Sau đó cười nói với chuột: “Thật ngại quá, Scabbers, tao sợ mày đi mất Ron sẽ trách tao, cho nên mày chịu thiệt thòi chút nhé, chờ tao trị ngón tay cho mày rồi sẽ thả mày ra.”

Harry cầm một quyển sách thuật Biến Hình sớm đã đặt trên bàn học, bên trong vừa vặn có một chú ngữ về thuật phục hồi tứ chi như cũ, nhưng mà hiệu quả đối với động vật có giới hạn rất lớn. Lúc trước, sau khi Harry phát hiện chú ngữ  này trong thư viện Ravenclaw, kế hoạch cũng dần dần hình thành, bây giờ, rốt cục cũng đến lúc kéo lưới rồi.

Harry làm bộ ếm chú ngữ lên Scabbers—— đương nhiên không có hiệu quả —— sau đó vẻ mặt khó xử nhìn Scabbers, “Haizz,  Scabbers, quả nhiên trình độ của tao còn chưa đủ, nhưng tao tin chắc Giáo sư McGonagall nhất định có thể giúp mày.”

Harry cầm lấy quyển sách kia, túm chặt Scabbers, tâm tình sung sướng đi khỏi ký túc xá, nhằm văn phòng Giáo sư McGonagall thẳng tiến.

“Giáo sư McGonagall?” Harry gõ cánh cửa, sau khi nghe thấy tiếng “Mời vào” mới đẩy cửa bước vô.

Giáo sư McGonagall đang ngồi trên bàn làm việc phê chữa bài tập.

“Có chuyện gì không, trò Potter?” Giáo sư McGonagall ngẩng đầu lên từ tấm da dê.

“Giáo sư, là về thần chú con nói với cô mấy hôm trước ấy mà, nhưng hôm nay làm thế nào cũng không thành công, cô có thể nhìn giúp con không?” Harry nói xong, đem quyển sách kia mở ra, đưa qua đó.

Giáo sư McGonagall đẩy mắt kính, “Thuật Tứ chi phục hồi như cũ… trò Potter, đây là một Pháp thuật vô cùng khó, ở độ tuổi này con không làm được là chuyện bình thường, không cần lo lắng.” Giáo sư McGonagall rất vừa lòng đối với thiếu niên tràn đầy tò mò này.

“Ồ, như vậy … như vậy, Giáo sư có thể giúp con ếm bùa này được không? Con đã hứa với Ron giúp bạn ấy chữa khỏi cho thú cưng rồi.” Harry từ trong túi lấy ra con chuột đã bị ếm bùa giam cầm kia, nhẹ nhàng cười cười.

Giáo sư McGonagall đón lấy, thoải mái làm chú ngữ đối với móng vuốt con chuột, nhưng vẫn không có biến hóa gì.

Giáo sư McGonagall nhíu mày, cẩn thận xem xét con chuột xám mập mạp này, thì thào tự nói: “Kỳ quái, thuật phục hồi như cũ nhằm vào động vật sao lại không có hiệu quả chứ?”

Chuột lập tức bắt đầu run run, trong ánh mắt tràn đầy thất kinh, nhưng là thuật giam cầm lại trói nó thật chặt, không thể nhúc nhích.

Ánh mắt Giáo sư McGonagall đột nhiên sắc bén lên, “Chẳng lẽ… Không! Như thế nào lại…” Bà ngẩng đầu, nói với Harry: “Trò Potter, đây là thú cưng của trò Weasley phải không?” sau khi được câu trả lời bằng cách gật đầu, Giáo sư McGonagall lập tức đứng lên, đi đến bên cửa sổ nhìn bên ngoài, “Con đi theo ta.”

Harry đi theo phía sau Giáo sư McGonagall, đi đến sân thể dục, nhìn Giáo sư McGonagall vẻ mặt nghiêm túc kêu Ron từ trên chổi bay xuống.

Ron ngơ ngác đi tới, ” Giáo sư McGonagall? Harry?”

“Trò Weasley, con chuột này ở nhà con sống mấy năm?” Nữ phù thủy trịnh trọng hỏi.

Ron lúc này mới phát hiện trong tay Giáo sư McGonagall là Scabbers, quái lạ nói: “Rất nhiều năm rồi, từ khi con còn nhỏ nó đã sống trong nhà của chúng con. Harry, Scabbers làm sao vậy?”

Harry làm bộ hoang mang nói: “Tớ cũng không biết, mình tớ làm không được Pháp thuật kia, nên vội tìm Giáo sư McGonagall hỗ trợ, sau đó Giáo sư McGonagall cứ như vậy,” Harry quay đầu, “Giáo sư, con chuột này làm sao vậy?”

Giáo sư McGonagall hít sâu một hơi, nói: “Con chuột này có thể là một Animagus.”

“Cái gì!” Harry làm bộ kinh ngạc nhưng Ron tất nhiên là ngạc nhiên thật.

“Đúng vậy, các con đi theo ta đến phòng hiệu trưởng một chút.”

Sau khi quay về, đây là lần đầu tiên Harry bước vào phòng hiệu trưởng quen thuộc, Hiệu trưởng râu bạc đang thỏa thích hưởng thụ kẹo giọt chanh quý báu. Sau khi họ đi tới mới kinh ngạc ngẩng đầu: ” Giáo sư McGonagall? Và cả, a, đây là…?”

Giáo sư McGonagall cau mày, đẩy mắt kính, ” Thầy Dumbledore, đây là thú cưng của trò Weasley, em ấy nói con chuột này sống ít nhất sáu bảy năm, hôm nay trò Potter đưa cho tôi xin tôi ếm một cái bùa tứ chi phục hồi như cũ cho con chuột này, lúc ấy tôi phát hiện nó là một Animagus.”

Ý cười trên mặt Cụ Dumbledore phai nhạt, cụ nghiêm túc nhìn chằm chằm con chuột xám bối rối trong tay Giáo sư McGonagall.

“A, tôi e đúng là như vậy, Giáo sư McGonagall. Có lẽ chúng ta phải cho hắn ta biến hình lại, để hắn nói cho chúng ta biết nguyên nhân gì làm một phù thủy lấy hình thái chuột làm thú cưng sinh tồn nhiều năm như vậy.”

Sau khi  đũa phép của Giáo sư McGonagall phát ra ánh sáng trắng xanh, không lâu sau, Scabbers treo ở giữa không trung, thân thể nhỏ bé màu đen kia của nó điên cuồng vặn vẹo, Ron kêu to lên, chuột kia rớt xuống, rơi trên sàn nhà. Lại một trận tia chớp đẹp mắt, sau đó, giống như quan sát một đoạn phim quay nhanh về cây cối sinh trưởng. Trên mặt đất xuất hiện một cái đầu; tứ chi cũng vươn dài ra; một vài phút sau, một người đàn ông đứng ở nơi vừa rồi Scabbers đang nằm, nao núng mà vặn vẹo hai tay. Người này rất lùn, mái tóc nhạt màu lơ xơ của hắn rối tung, trên đỉnh đầu còn trọc một mảnh lớn. Dáng người hắn  rất béo, nhìn ra được những năm gần đây chí ít cũng không bạc đãi bụng của mình. Cái mũi nhọn cùng đôi mắt nhỏ ngập nước của hắn còn có đặc điểm của loài chuột. Hắn nhìn mọi người, hô hấp dồn dập vô lực.

“Chao ôi, Merlin! Peter Pettigrew!” Giáo sư McGonagall không thể tin được kêu lên.

“Scabbers!” Ron kinh sợ.

Cụ Dumbledore vẻ mặt càng nghiêm túc, đôi mắt xanh lam dưới mảnh kính bán nguyệt kia của cụ nhìn thấu như tràn ngập những tia X quang thẳng tắp nhìn chăm chú vào Peter Pettigrew, “Peter, anh có thể giải thích một chút không? Vì cớ gì một người vốn nên tạ thế vào mười một năm trước giờ lại  đứng trước mặt chúng ta không?”

“Giáo sư…. Dum…Dumble… dore…., cả, cả Giáo sư McGonagall nữa.” tiếng nói của Peter Pettigrew nghe the thé một cách kì cục. Ánh mắt hắn lén lút thoáng liếc về phía cánh cửa, “Con làm như vậy là sợ Sirius trả thù, cụ cũng biết mà, kẻ phản bội kia phản bội Lily và James, con sợ hắn vượt ngục Azkaban ra giết con.”

Harry trầm mặc nhìn chăm chú vào nam nhân thấp bé đang bối rối này. Nói thật, tâm tình của cậu rất phức tạp. Không hề nghi ngờ, Peter Pettigrew thật sự phải chịu trừng phạt. Con người nhát gan sợ phiền phức này hại chết cha mẹ cậu, còn làm cho cha đỡ đầu ngồi tù oan uổng. Nhưng Harry nhớ rõ năm thứ ba sau khi Peter đào tẩu, Cụ Dumbledore từng nói với cậu, một ngày kia cậu nhất định sẽ vì từng cứu mạng Peter mà vô cùng vui mừng, quả thật, ở trong địa lao của Bellatrix, Peter vì dành cho Harry một tia nhân từ đã bị bàn tay do Voldemort ban cho quay ngược lại bóp cho đến giết, do đó giúp Harry và Ron chạy thoát khỏi địa ngục. Chuyện này làm cho Harry khi ngẫu nhiên nhớ tới trong mười năm sau chiến tranh vẫn canh cánh trong lòng.

Harry ơi là Harry, mày thật dối trá, rõ ràng mày đã tự tay đạo diễn trò hay này, tại sao lại không quả quyết như vậy. Cậu cười tự giễu.

Phải thừa nhận, dưới sự  cưỡng bức của Voldemort làm cho người nam nhân nhát gan này bảo vệ Lily và James cơ hồ là một chuyện không thể nào, nhưng, hắn không nên sau khi cha mẹ mất còn đem tội danh này đẩy cho Sirius! Nghĩ đến đây, ánh mắt Harry hiện lên một tia nghiêm khắc. Cậu rốt cục quyết định, người này phải trả giá đại giới!

Harry hắng giọng một cái, nói với Giáo sư McGonagall vàCụ Dumbledore: “Xin hỏi, đây là chuyện gì xảy ra? Peter Pettigrew là ai? Sirius là ai? Họ có liên quan tới cái chết của cha mẹ con sao?”

Lời cậu vừa dứt, tĩnh lặng lập tức bao trùm lên toàn căn phòng.

Giáo sư McGonagall lúc này mới nhớ tới, cậu bé này căn bản không rõ chuyện gì xảy ra. Bà vừa định mở miệng, lại khó xử ngậm miệng lại, nhìn về phía Cụ Dumbledore. Cụ Dumbledore ếm lên người Peter Pettigrew một bùa Choáng trước, tiếp theo đi đến lò sưởi trong tường, thảy vào một nhúm bột Floo, “Severus, thầy làm ơn mang một lọ Chân Dược lại đây.” Sau đó cụ lại lấy ra một tấm da dê trên bàn giấy vội vàng viết thứ gì đó, sau khi viết xong, cụ cuốn thành một cuộn nhỏ, đi đến trước cửa sổ, nói với phượng hoàng đang đậu nơi đó: “Fawkes, hãy giúp ta đem cái này cho Cornelius, phải nhanh một chút.” Con phượng hoàng xinh đẹp nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, ngậm lấy cuộn giấy, sau đó biến mất trong ánh lửa chói sáng.

Sau khi làm xong tất cả, cụ mới xoay người, cười trấn an với Harry và Ron vì khiếp sợ mà đứng ngay tại chỗ, “Trò Weasley, con hãy đi về trước đi, con là chủ của Scabbers, chờ lúc Bộ trưởng Bộ Pháp thuật tới, nếu ở lại đây, có thể sẽ phải chịu liên lụy.”

Ron há hốc mồm, nhìn thoáng qua người đàn ông trong góc tường, muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại không cất tiếng, nhìn Harry an ủi, cúi đầu không nói một lời, đoạn cậu xoay người, bước ra khỏi phòng hiệu trưởng.

Cụ Dumbledore lại nói với Harry, “Harry, chuyện này chúng ta vẫn không nói cho con biết, là sợ con khó chịu, tuy nhiên, nếu mà chuyện đã xảy ra thế này, như vậy thầy nghĩ thời điểm để nói cho con biết đã đến.”

Sau khi Cụ Dumbledore giải thích ngắn gọn cho Harry một chút về Lời thề Bất khả bội năm đó, cái gọi là người giữ bí mật cùng trận nổ mạnh cuối cùng làm chết mười ba người kia, Snape từ lò sưởi trong tường đi ra. Khi hắn nhìn thấy thiếu niên tóc đen ngồi ở trước cửa sổ cúi đầu không nói một lời, không khỏi cảm thấy cứng lại một chút.

Hắn quay đầu chỗ khác, nói với Hiệu trưởng: “Cụ Dumbledore, chuyện gì xảy ra, cư nhiên dùng đến chân dược…” Snape dừng lại, hắn đã thấy được người đàn ông nhỏ thó hôn mê bất tỉnh trong góc tường, lập tức kinh ngạc.

“Peter Pettigrew, y còn chưa chết?” Snape nhìn về phía Cụ Dumbledore, “Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Không đợi Cụ Dumbledore trả lời, lò sưởi trong tường lại bốc lên một ngọn lửa, một người đàn ông vóc dáng thấp lùn bước ra, ông mặc trường bào sọc thẳng, đi theo phía sau là một phù thủy da đen cao lớn.

Bộ Pháp Thuật trưởng Cornelius Fudge cùng Thần Sáng Shacklebolt  Kingsley.

Sau khi hết thảy sự tình đều thuận lý thành chương, Fudge mang Peter Pettigrew đi, Cụ Dumbledore xoay người nhìn phía thiếu niên tóc đen từ lúc bắt đầu vẫn trầm mặc kia, khẽ thở dài một hơi, sau đó, nụ cười hiền lành lại hiện lên trên mặt, “Harry, con không sao chứ?”

Thiếu niên tóc đen thu hồi ánh mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, quay sang lại, lại khoát lên một nụ cười quen thuộc, “Con không sao, nói như vậy, Giáo sư, con có một người cha đỡ đầu?”

Cụ Dumbledore thở phào một hơi, “Phải, đúng thế. Không bao lâu nữa, hai người có thể gặp mặt, tin tưởng Sirius sẽ vô cùng vui vẻ khi nhìn thấy con.” Dứt lời cụ bèn mỉm cười vui mừng.

Snape một bên hừ lạnh: “Cái tên ngu ngốc kia!” Hắn hung hăng cau mày, hắc bào cuồn cuộn rời khỏi phòng hiệu trưởng.

“Ayy… hồi còn đi học thì quan hệ của Severus và cha đỡ đầu của con không được tốt cho lắm.” Cụ Dumbledore trả lời ánh mắt làm bộ nghi hoặc của Harry, nhẹ nhàng bâng quơ giải thích, còn cười khẽ nháy mắt với Harry.

Quan hệ không được tốt? Nhớ tới lúc bấy giờ các Học sinh đến trường luôn đánh nhau ầm ĩ, Giáo sư McGonagall đột nhiên cảm thấy vô cùng choáng váng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.