[HP Đồng Nhân] Hero

Chương 13: Vãng tích



Khi Harry cuối cùng cũng làm xong cơm chiều, đã hơn chín giờ tối. Bụng bia của Merlin a, phòng bếp nhiều năm không người sử dụng sao có thể bẩn đến mức này, cậu cùng Sirius gần như làm mấy chục cái bùa vệ sinh, mới làm cho phòng bếp này có thể sử dụng. Mà nào đã hết, Harry lại chạy đến siêu thị gần Quảng trường Grimmauld mua thật nhiều nguyên liệu về nấu ăn, đây là nhờ cậu đổi tiền trong ký túc xá, thỉnh thoảng chỉ cần mấy trăm bảng Anh.

Ở Azkaban, cho tới bây giờ Sirius vẫn ăn không đủ no, sau khi nhìn thấy Harry làm một bữa tối phong phú, liền đá bay tất cả phong độ, bắt đầu ăn như hổ đói, vừa ăn vừa khen Harry nấu cơm ăn ngon. Harry nhìn bộ dạng như hổ như hùm của chú, trong lòng rất khó chịu, cuộc sống mười năm trong nhà tù đã cướp lấy rất nhiều thứ trên người Sirius, nhiều đến không thể tưởng tượng. Nghĩ như vậy, dù bụng đói kêu vang, cũng không muốn ăn nữa.

Sirius chú ý Harry bắt đầu ăn chậm lại, thấy ngạc nhiên quá hỏi: “Harry, sao lại không ăn?”

Harry cười cười, “Con vốn không đói, ăn uống cũng ít, chú Sirius, con lên chuẩn bị phòng ngủ trước, chú ăn tiếp đi nha, không đủ để ăn cứ vào bếp, trong đó vẫn còn.”

Sirius không nghi ngờ gì nữa, gật đầu, “Vậy được rồi, chú ăn xong liền đi lên giúp con.”

Theo trí nhớ, Harry nhanh chóng tìm được hướng dẫn đến phòng ngủ của Sirius, trên đường đi qua gian phòng của Regulus Arcturus Black. Harry im lặng nhìn chăm chú bảng tên trên cánh cửa một lát, sau đó quay đầu, từng bước một rời đi, đi thẳng đến phòng ngủ của Sirius.

Cũng giống như lần đầu tiên Harry nhìn thấy nhiều năm trước, chẳng qua là không bị lục tung mà thôi.

Trong phòng rất rộng, trước kia nhất định là khá đẹp. Có một cái giường lớn với đầu giường bằng gỗ chạm khắc, một tấm màn che bằng nhung thật dài che trên cửa sổ cao, một chùm đèn treo bám đầy bụi bặm, những mẩu đèn cầy cháy sót vẫn còn trong các lỗ chân đèn, sáp nhễu đông đặc tựa những giọt sương giá. Một lớp bụi mỏng phủ trên những bức tranh trên tường và đầu giường, một mạng nhện giăng giữa chùm đèn treo và đầu tủ quần áo bằng gỗ rất to, và khi Harry tiến sâu hơn vào trong phòng, cậu nghe thấy tiếng tháo chạy của bầy chuột bị quấy rầy.

Harry đi đến bên vách tường dán đầy ảnh chụp và tranh cổ động, vươn tay, chạm vào bức ảnh phù thủy duy nhất kia, đó là bốn Học sinh Hogwarts kéo tay nhau đứng chung một chỗ, hướng về phía ống kính cười ha hả.

Bốn tên đạo tặc đều vui vẻ hạnh phúc, vô ưu vô lự.

Năm tháng vô cùng tự do trôi qua.

Thế nhưng giờ đây, năm đó không còn nữa.

Nhóm đạo tặc như thế, cậu Ron và Hermione cũng như thế.

Thì ra bạn bè có thể đồng sinh cộng tử, nhưng lại không thể vượt qua cơn nước lũ chia cắt, từ nay về sau mỗi người một nơi.

Như vậy, rốt cuộc thì còn gì là vĩnh viễn không thay đổi?

Sau khi cậu hai mươi bảy tuổi, đã không ngừng đi thay đổi quỹ đạo của vận mệnh, mãi cho đến hiện tại, rất nhiều chuyện đã bắt đầu thay đổi theo hướng tốt hơn, cho dù cậu vào Ravenclaw, quan hệ của cậu cùng Ron Hermione cũng không tồi.

Nhưng, cậu không quên được quá khứ, không quên được cái ngày năm cậu mười bảy tuổi, ngày mà bộ ba Gryffindor không còn tồn tại nữa.

Một lần ruồng bỏ, cũng đủ làm cậu từ bỏ tình bạn bảy năm. Buồn cười chính là, có lẽ ngay cả phản bội cũng chưa nói tới.

Bọn họ đúng, không thể trở lại như xưa.

Cứ tưởng rằng Ron và Hermione có thể trở thành bạn bè của cậu cả đời, mãi không chia cắt.

Thế nhưng, sự thật lại khác, có một số người một số việc chung quy cũng không thể vĩnh hằng, cho dù kỷ niệm có ngọt ngào đến đâu đi chăng nữa.

Ron, địa vị của tớ trong lòng cậu cuối cùng vẫn kém anh em cậu. Cho nên, tớ chấp nhận.

Hermione, địa vị của tớ trong lòng cậu cuối cùng vẫn kém gia đình nhà chồng của cậu. Cho nên, tớ cũng chấp nhận.

Nhưng các cậu vĩnh viễn cũng không biết, trong cuộc sống mà tất cả thân nhân trưởng bối của tớ đều ra đi, tớ khao khát có bạn bè làm bạn biết bao. Thế nhưng, khi đó ngay cả bạn bè tớ cũng không có.

Đây chính là Harry Potter, anh hùng cứu vớt giới Pháp thuật, thật hoang đường biết bao.

Cho dù hiện tại cậu đã quay về, cho dù tất cả mọi chuyện đều chưa xảy ra, cậu vẫn không thể quên được mùi vị của cảm giác bị bỏ lại một mình.

Cho nên, cậu lựa chọn xa lánh, lựa chọn vứt bỏ, như vậy, bi kịch sẽ không tái diễn lần nữa.

Các cậu vẫn là người quan trọng trong lòng tớ như trước, vì sự an toàn của các cậu, tớ vẫn sẽ bất chấp gian khổ như trước đây, giống như các cậu đã từng làm với tớ vậy.

Thế nhưng, lúc này đây, chỉ sợ chúng ta vĩnh viễn không có khả năng trở thành bạn bè tốt nhất.

Không có bắt đầu, sẽ không có ngày chấm dứt. …Như vậy, cũng tốt.

“Đó là ảnh chụp duy nhất của nhóm các chú.” Tiếng nói của chú Sirius từ phía sau vang tới.

Harry quay đầu lại, nhìn thấy chú Sirius dựa vào cánh cửa, hoài niệm nhìn vào bức ảnh Harry chạm vào.

“Trước kia ở bên nhau một thời gian rất dài, kết quả là, chỉ còn lại có bức ảnh chụp chung này mà thôi.”

Harry đi đến bên cạnh Sirius, vỗ nhẹ lên vai chú.”Chú còn có con mà.”

Con người cuối cùng cũng không thể  chìm đắm mãi trong quá khứ.

===============================================================

Cuối cùng hai người nhận thấy nếu bọn họ muốn ngủ hôm nay, chỉ dựa vào chính mình là không được.

Sirius quyết đoán gọi Kreacher, lệnh cho nó quét dọn phòng. Kreacher miệng lẩm bẩm, trong lòng vô cùng không tình nguyện sử dụng bùa vệ sinh bắt đầu quét dọn, nhưng cho dù như thế, do không có nhiều thời gian, nên cũng không dọn dẹp được hai căn phòng sạch sẽ có thể cho người ở.

Harry nhìn Sirius toàn thân dơ bẩn chưa thay quần áo cùng mái tóc rối bù quấn bện, cuối cùng cũng quyết định để Sirius tắm một cái đã.

Chính Sirius cũng hiểu đúng là mình cần tắm sạch một chút, liền cười hắc hắc đi đến phòng tắm.

Nhưng một lát sau, chú lại đi ra.

“Harry, chú không có quần áo.”

“…, bây giờ con đi ra ngoài mua.”

“Harry, còn nữa, pháp trận trong phòng tắm lâu năm không tu sửa, không thể dùng.”

“…”

Harry đau đầu vò tóc. Cầm lấy cái túi mang từ ký túc xá đến, lấy ra chiếc tủ biến mất được cậu ếm bùa thu nhỏ.

Trước khi khai giảng cậu lại đến tiệm  Borgin —  Burkes Hẻm Knockturn mang cái tủ biến mất này về. Mà cái tủ biến mất ở lầu hai, Harry liền làm việc thiện đặt vào trong ký túc xá.

“Sirius, chú có biết cái tủ biến mất không?”

Sirius ngẫm nghĩ, nói không chắn chắn lắm: “Con nói cái ở trên lầu hai Hogwarts? Không phải bị hư rồi sao?”

Harry nhếch miệng cười: “Không phải bị hư, mà nó vốn là một đôi, con phát hiện ở Phòng Cần Thiết, đúng rồi, chú có biết Phòng Cần Thiết không?” thấy Sirius gật gật đầu, Harry tiếp tục nói: “Tìm được một đôi tủ biến mất này, chúng nó mới có thể sử dụng bình thường. Con đã đem một cái đặt ở ký túc xá, chú có thể thông qua ngăn tủ ở đây đi vào ký túc xá tắm rửa, trong khoảng thời gian này con sẽ mua quần áo về.”

“Harry, con thật không hổ là con trai của James nha, mới năm nhất đã phát hiện nhiều bí mật của Hogwarts như vậy.” Sirius thoạt nhìn vô cùng hoan hỉ, trong mắt tràn đầy tự hào cùng vui mừng, “Nhưng ký túc xá Gryffindor đều là mấy người chung một phòng, chú đi vào sẽ không bị phát hiện chứ?”

Harry hơi nghẹn lại, “Sirius… ký túc xá  của con là một người một gian, bởi vì con là một Ravenclaw…”

Khi Harry đẩy thẳng Sirius vẫn ngây như phỗng vào tủ biến mất —— “Tắm hết nửa tiếng mới trở ra!” —— vẻ mặt của cha đỡ đầu đại nhân vẫn như bị đả kích, miệng vẫn thì thào tự nói: “Con của James và Lily lại là một Ravenclaw…. Ôi, được rồi, Lily sẽ vui vẻ, mình cũng nên cảm thấy vui mừng vì không phải Slytherin, bằng không James sẽ từ trong nắm mồ nhảy ra…”

Harry cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một cái, nhìn thoáng qua Kreacher còn đang quét dọn, móc ví ra, đi xuống lầu, lúc đi qua phòng khách Harry liếc mắt nhìn ngăn tủ thủy tinh bày đủ loại đạo cụ Nghệ Thuật Hắc Ám cùng kim sức ngân khí mọi kiểu dáng, sau đó bước khỏi cánh cửa.

Lo rằng giờ đã hơn mười giờ ( cậu không cho rằng Hẻm Xéo buôn bán 24 giờ), vì thế Harry quyết định đi ra Quảng trường Grimmauld, vào tiệm bách hóa Muggle ven đường gần nhất để mua quần áo.

Harry chọn mấy bộ quần áo Sirius có thể mặc cùng đồ dùng sinh hoạt như áo tắm khăn mặt kem đánh răng bàn chải, xách theo túi lớn túi nhỏ mà trở về nhà.

Trở lại số 12 Quảng trường Grimmauld, thời gian mới qua nửa giờ, Harry ngồi trên ghế sa lon coi như sạch sẽ ở phòng khách, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng Kreacher quét dọn trên lầu.

Đối diện Harry chính là ngăn tủ thủy tinh kia, cậu có thể thấy rõ mặt dây chuyền màu vàng nặng trịch im lặng nằm trong tủ kính.

Bây giờ giải quyết nó, sẽ không kinh động bất cứ người nào chứ?

Nhưng như thế rất khó làm cho Sirius biết Regulus Black hy sinh, mặc kệ nói như thế nào, Harry thực kính trọng người dũng cảm này. R. A. B… Một người dũng cảm lặng lẽ dùng tính mạng chống lại Voldemort, thậm chí cái chết của chú ấy cũng không có ai biết, ngay cả thi thể cũng vĩnh viễn ở lại trong hang động âm u kia, trở thành Âm Thi.

Một người như vậy, đáng có được sự tôn trọng mà chú ấy xứng đáng có được.

Thế nhưng, nếu hiện tại liền phơi bày chuyện này, như vậy chuyện về Trường Sinh Linh Giá sẽ bị phát hiện, có khi không cẩn thận, sẽ kinh động đến Voldemort…

Harry nhếch môi, siết chặt nắm tay.

“Kreacher!” Cậu lên tiếng.

Harry là con trai đỡ đầu của Sirius, có quyền lệnh cho Kreacher.

“Cách” một tiếng, gia tinh hiện ra trước mặt Harry.

“Cậu chủ Harry có gì sai bảo?”

Harry không nhìn nó, cậuđứng dậy đi đến bên cái tủ thủy tinh lấy mặt dây chuyền ra, xoay người, cười mà không cười nói với con gia tinh đang trừng to hai mắt kia: “Ông còn chưa hoàn thành nhiệm vụ mà cậu chủ Regelus giao cho ông, đúng không? Nó vẫn còn tồn tại.”

Gia tinh hoảng sợ nói: “Làm sao cậu biết? Chuyện này chỉ có cậu chủ Regulus và Kreacher biết thôi!”

Harry bình tĩnh nói: “Ngươi không cần biết ta làm sao biết được, còn giờ, trả lời câu hỏi của tôi!”

Im lặng một lát, Kreacher đứng thẳng dậy nhìn chăm chú vào khuôn mặt Harry, run run, lắc lắc lắc lắc, “Thưa phải, Kreacher không có hoàn thành nhiệm vụ cậu chủ Regulus  giao cho.” Nước mắt từ trong hốc mắt trũng sâu trào ra ào ào.

“Dừng lại!” Harry ra lệnh, “Tôi có thể giúp ông hoàn thành việc này.”

Kreacher dừng khóc, ngây người nhìn Harry: “Harry thiếu gia có thể tiêu hủy mặt dây chuyền này?”

Harry không nói gì, lấy đũa phép ra, trực tiếp tung một ngọn lửa quỷ vào mặt dây chuyền, ngọn lửa hừng hực nuốt chửng dây chuyền trong nháy mắt, một trận la hét từ trong ngọn lửa truyền đến phảng phất như vang vọng từ chốn địa ngục, một làn khói màu đen từ đó bay ra.

Một phút sau, ngọn lửa dần dần tắt. Chỉ còn lại có một mặt dây chuyền mất hết ánh sáng.

Kreacher từ đầu tới cuối không hề lên tiếng, ngơ ngác nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra.

“Cậu chủ Harry… Thành công?”

Harry thì thầm với Kreacher: “Đúng vậy, chú Regulus có thể an tâm rồi.”

Kreacher không nhịn được khóc rống lên.

“Cậu chủ Regulus…”

“Kreacher, nhưng chuyện này không được nói cho bất luận kẻ nào, tôi nghĩ lúc trước Regulus cũng bảo ông không được nói với bất kì ai.” Nhìn thấy Kreacher gật gật đầu, Harry tiếp tục nói: “Còn nữa, ông hãy đối xử với chú Sirius tốt một chút, chú ấy là anh của chú Regulus, người thừa kế duy nhất của dòng họ Black.”

Kreacher run rẩy cúi đầu: “Kreacher đã biết, thưa cậu chủ Harry.”

“Vậy xin ngươi tiếp tục quét dọn nhà cũ này, tin tưởng ông cũng hy vọng nhà tổ của gia tộc Black ngăn nắp xinh đẹp phải không.”

“Tuân mệnh!” ‘cạch’ một tiếng, Kreacher biến mất.

Harry trầm mặc nhìn Kreacher biến mất. Đối với gia tinh này, Harry không thể nói là thích hay ghét, nó gián tiếp hại chết Sirius, nhưng đồng thời, nó lại là một gia tinh trung thành với Regulus. Vì vậy Harry không thể đối xử với nó giống Dobby, chỉ có thể chọn thuận theo tự nhiên.

Cậu cúi đầu, nhặt mặt dây chuyền đã bị tiêu hủy kia lên, cẩn thận bỏ vào túi. Sau đó cầm lấy quần áo cậu vừa mua, đi lên cầu thang.

Regulus Arcturus Black… Thực xin lỗi, bây giờ còn chưa cách nào làm cho anh chú biết sự hy sinh của chú. Nhưng mà, chung quy sẽ có một ngày, tất cả chấn tướng sự tình sẽ được phơi bày dưới ánh sáng.

Đến lúc đó, chính là điểm cuối của tất cả, cũng sẽ là điểm kết thúc của chính cậu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.