[HP Đồng Nhân] Hero

Chương 28: Sinh nhật



Có lẽ do bàn bạc với ông Mason thành công một số giao dịch lớn, nên tâm tình gia đình Dursley vô cùng sung sướng, khi Harry kéo hành lý đi xuống lầu, lại nhận được quà sinh nhật bọn họ đưa cho. Tuy chỉ là một đôi tất, nhưng cũng đủ để người ta ngạc nhiên rồi.

Xem ra có lẽ sang năm dượng Vernon sẽ mua được biệt thự ở Majorca.

Ngày đầu tiên của tuổi mười hai, nhận được món quà đầu tiên…. Một đôi cũ tất. Được rồi, cậu cũng không thể hy vọng xa vời gia đình Dursley sẽ cho mình thứ gì tốt, tất đã là đồ tốt nhất trong mấy năm qua. Harry an ủi mình, dù sao một lát nữa mình có thể nhận được món quà mình thật sự chờ mong mà.

Chín giờ, trải qua cơn xóc nảy của xe đò Kỵ sĩ, Harry run rẩy kéo hành lý xuống, hai chân như nhũn ra. Có thể nói, cái thứ này tốt nhất cứ ít ngồi một chút. Harry vô cùng kiên định nói với mình.

Nhưng cho dù còn chút choáng váng buồn nôn, sau khi nhìn thấy Sirius và Remus đang chờ trước cửa, Harry vẫn hưng phấn nhào tới.

“Con đã trở về!”

“Sinh nhật vui vẻ!” sau khi nhận hành lý của Harry, hai người đàn ông cùng hô chúc mừng.

Đi vào phòng khách, Harry có thể ngửi được mùi bơ ngọt ngào, chắc là Kreacher đã cẩn thận chuẩn bị bánh kem đây mà. Trên bàn là một đóng quà nhỏ. Harry kích động nhào tới bắt đầu mở quà. Sirius và Remus đứng một bên cưng chiều nhìn Harry, cũng chỉ khi mở quà, thằng bé này mới lộ ra chút bản tính trẻ con.

Sirius tặng một cây Nimbus 2001, Harry nhìn về phía cha đỡ đầu nhà mình, “Này, rất quý a…”

Sirius không cho là gì phất phất tay, bộ dạng ra vẻ nhà giàu nói, “Nhà chúng ta có rất nhiều tiền!” Sau khi thấy Harry bật cười, chú mới thu lại biểu tình quái dị của mình, “Năm hai con có thể trúng cử vào đội bóng, cho nên có cây chổi của mình sẽ thuận buồm xuôi gió hơn.”

“Nhưng cha đỡ đầu à, con không tính gia nhập đội bóng mà.” Harry ăn ngay nói thật.

“Vì sao hử?!” Sirius trợn to hai mắt, “Chú tin có gien di truyền của James, chắc con bay cũng không tồi đâu. Vì sao không gia nhập chứ?”

“À, ” Harry nghĩ nghĩ, vẫn quyết định nói dối, “Con rất thích bay, nhưng đội bóng học viện chúng con trình độ quá kém, cho dù con gia nhập cũng không có hy vọng đoạt giải quán quân. Cho nên, con không muốn đấu, nhưng con sẽ thường xuyên cưỡi chổi hóng gió.” Hắn cam đoan.

“Nếu vậy… Thôi được rồi, ở một đội bóng vĩnh viễn không thể đoạt giải quán quân cũng là một chuyện đáng buồn.” Sirius thông cảm gật gật đầu.

Vì thế Harry tiếp tục mở quà.

Remus tặng một chiếc vòng đeo tay, được thiết kế mang đũa phép ở phía sau, bình thường để đũa phép vắt trong vòng tay cũng có thể sử đũa phép mà không bị rơi xuống, khi khẩn cấp lấy ra cũng thật thuận tiện.

Harry rất vừa lòng với món quà này, đối với một người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú mà nói, vòng tay này không thể nghi ngờ là một trang bị vô cùng thực dụng. Harry cười thật tươi với “mẹ đỡ đầu” đại nhân, lập tức đeo vào tay.

Draco tặng một mảnh vải cột ngang trán màu xanh lá cây thêu bạc( Draco nói lúc cần thiết có thể che khuất vết sẹo của Harry) cùng một bao tài liệu độc dược, Harry mở ra nhìn, phát hiện tất cả đều đến từ người Chris Onodera, móng rồng, nước bọt rồng, nước mắt rồng vân vân… Harry vuốt cằm, rất sung sướng lấy ra. Ngoài ra, Draco còn hẹn cậu cùng nhau đi Hẻm Xéo mua sách.

Harry còn phát hiện trong đống quà có một món dùng loại giấy nhăn nheo gói lại, trên mảnh giấy nhỏ đính kèm có hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: Chúc cậu chủ Harry sinh nhật vui vẻ! Kreacher

Harry ngạc nhiên mở giấy gói quà ra, phát hiện bên trong là một chiếc khăn quàng cổ sợi len đan bằng tay, màu trắng tinh khiết, hình thức đơn giản, cảm giác sờ lên rất đã, Harry quyết định mùa đông sẽ quấn nó.

Còn một món cuối cùng, Harry không bất ngờ chút nào khi mình không nhận được quà từ Ron và Hermione. Lấy quan hệ hiện tại giữa họ mà nói, cũng chỉ tốt hơn bạn học bình thường một chút thôi, nhưng chưa đạt tới mức bạn tốt, cho nên Harry cũng chẳng có chút hi vọng hai người bạn ngày xưa có thể tặng quà cho cậu. Dù sao, họ cả sinh nhật cậu cũng không biết ngày nào, không phải sao? Thế nhưng… Trong lòng vẫn có chút buồn bã mất mát.

Harry hít sâu một hơi, cầm lấy món quà cuối cùng. Sẽ là ai đây? Harry mở món quà màu trắng đơn giản ra, một bình thủy tinh nhỏ đựng chất lỏng vàng ươm chứa đầy ánh sáng lấp lánh. Không có thẻ, không có kí tên, lại làm Harry vui sướng đến không cách nào thốt nên lời.

Phúc Lạc dược a… Thật sự hào phóng đến mức làm người ta bất ngờ mà.

“Harry, đó là… Phúc Lạc dược sao?” Remus nhìn chăm chú vào chất lỏng màu vàng trong bình nhỏ, có chút không xác định hỏi.

“Đúng vậy.” Harry gật gật đầu.

“Ồ, Phúc Lạc dược không phải loại ma dược rất khó chế lắm sao?” Sirius cũng hơi giật mình, “Là ai tặng vậy?”

Harry hỏi lại: “Chú cảm thấy trong những người con quen có ai có năng lực chế tạo Phúc Lạc dược?”

Sirius nghĩ nghĩ, sau đó vẻ mặt bỗng cứng lại, “Harry, cái này không phải Snape đưa tới chứ?”

“Trúng phóc!” Harry cười tủm tỉm nói.

Sirius như nuốt phải phân, “Snape! Sao thằng đó lại tặng quà cho con?!” Khi chú nhìn thấy con đỡ đầu nhà mình không đồng ý nhướng mày nhìn, nhanh chóng sửa miệng, “Ý chú là, sao hắn ta biết sinh nhật của con chứ?”

Nụ cười của Harry nhạt đi. Sao thầy không biết chứ! “Kẻ có quyền năng tiêu diệt chúa tể hắc ám sẽ được sinh ra khi tháng bảy tàn đi…” Harry tin Giáo sư vĩnh viễn sẽ không quên lời tiên đoán này, bởi vì nó làm thay đổi cuộc đời rất nhiều người…

Nhìn thấy sắc mặt Harry có chút khó coi, Remus dời đề tài đi.

“Này, Harry, không bằng trước khi chúng ta ăn cơm trưa ra ngoài đánh một trận Quidditch đi? Vừa thử chổi thần của con luôn.”

Sirius lập tức tiếp lời, “Nha, đúng vậy, chú vừa biết một nơi không tồi có thể không bị Muggle phát hiện.”

Harry cười cười, gật đầu nói tốt.

Có lẽ chảy mồ hôi thật sự có thể làm người ta tạm thời quên đi một ít phiền não. Khi Harry đánh xong Quidditch trở về phòng tắm rửa, rốt cục khôi phục tâm tình bắt đầu hưởng thụ bữa tiệc sinh nhật.

Đã bao năm chưa từng có sinh nhật? Harry nhớ không rõ. Qúa khứ không có là vì không ai có thể chia bánh kem cùng cậu, hoặc là vội tăng ca thêm giờ bỏ lỡ sinh nhật; mười mấy năm nay không có là vì dì dượng không mừng sinh nhật cho cậu. Thẳng đến mười hai tuổi hôm nay, Harry mới hưởng thụ được niềm vui sinh nhật đã lâu không được hưởng.

Một nhà ba người nói cười vui vẻ vây quanh bàn ăn, thổi nến, cầu nguyện, chia bánh ngọt, đem kem quẹt lên mặt người kia.

Cho dù chỉ tầm thường như thế, bình thường như thế, lại khiến Harry quý trọng không thôi.

Có thể cảm nhận được ấm áp như vậy lần nữa, cậu không nhịn được cảm ơn Tử Thần, ít nhất cậu không cần tiếp tục đau khổ nhớ lại ký ức ố vàng, hơi ấm mờ nhạt của lúc ban đầu.

Một tuần sau Harry nhận được thư gởi đến từ trường học, liền hẹn Draco thứ tư cùng đi Hẻm Xéo. Harry phán đoán bằng trí nhớ mơ màng của mình, gia đình Weasley cũng đi Hẻm Xéo vào ngày này.

Thứ tư hôm nay Hẻm Xéo đặc biệt chật chội, đợi khi Harry và Draco vào Flourish & Blotts, đám người đông đúc ngoài hiệu sách làm Harry rốt cục ý thức được hai kiện sự: một là trí nhớ của cậu không sai, gia đình Weasley cũng tới hôm nay, tuy bây giờ bọn họ còn chưa xuất hiện trong này, nhưng Harry vô cùng xác định, bởi vì —— đây là chuyện thứ hai  —— Gilderoy Lockhart hôm nay tổ chức buổi ký tên sách mới của ổng.

Khi nhìn thấy Lockhart mặc áo chùm màu lam rực rỡ, bị máy ảnh vây quanh, cười để lộ ra hàm răng trắng loang loáng kia, Harry láng máng như cảm thấy dây thần kinh của mình “bặt” một tiếng đứt phăng.

“Draco, tớ giả thiết cậu không phải fans của gã này?” Harry chậm rãi hỏi.

Hai bên trán Draco run rẩy, nhanh chóng lắc đầu.”Merlin ở trên, tớ tuyệt đối không phải đám fans ngu ngốc kia.”

“Tốt lắm, xem ra chúng ta đạt thành nhất trí.”

Cho nên hai người họ ra sức giao tranh trong đám người nửa ngày rốt cục lấy được những quyển sách không có kí tên trên giá rồi chạy trốn tới lầu hai có ít người hơn.

“Thật đáng sợ, những người phụ nữ này…” mặt Draco xanh lè, “Chỉ mong ba tớ có thể phá tan đám người tìm được tớ.”

Ồ, tớ nghĩ, Draco, cậu sẽ rất dễ dàng phát hiện ba của mình thôi. Harry yên lặng suy nghĩ sau khi thấy được mấy bóng dáng tóc đỏ.

“Draco, chúng ta mua những quyển sách khác trước rồi nói sau.” Harry kéo Draco khỏi lan can lầu hai.

May mà tầng này cũng có sách giáo khoa Hogwarts và quầy trả tiền, họ mua đủ tất cả sách giáo khoa không uổng công.

Khi họ ôm chồng sách từ quầy đi ra, Harry làm bộ cảm thấy hứng thú với một quyển sách, “Draco, tớ muốn nhìn quyển sách này một chút.”

Draco bất đắc dĩ nhướng mày, “Nga, Harry, thuộc tính Ravenclaw của cậu lại phát tác. Vậy tớ đi xuống trước xem ba tớ có đến chưa, nhiều người vậy có thể ba sẽ không tìm thấy tớ.”

Harry gật gật đầu, ra vẻ cuồng nhiệt nhào về phía giá sách.

Đợi khi Draco xuống lầu, Harry tìm một góc tối chú ý tình huống dưới lầu một.

Sau đó, không có gì bất ngờ mà ngồi thưởng thức quý tộc bạch kim và bác Weasley vật lộn với nhau.

Khi nhìn thấy Lucius Malfoy bị sách đập thành mắt gấu mèo, Harry không khỏi cảm thán ông ta nóng lòng thoát khỏi quyển nhật kí đến mức không từ thủ đoạn. Ngay cả hình tượng quý tộc cũng có thể vứt qua một bên a…

Cuối cùng Draco bất đắc dĩ đuổi theo ba mình rời khỏi hiệu sách, Harry tin tưởng họ sẽ lập tức Độn thổ rời đi, mà không tiếp tục đi dạo phố với gương mặt tím bầm thế đâu.

Đợi cho phong ba qua rồi, Harry lúc này mới thản nhiên đi xuống cầu thang.

“Chào, Ron, Hermione, hôm nay các cậu đến Hẻm Xéo à, thật trùng hợp.” Harry mỉm cười đi đến phía bọn họ.

“Xin chào, Harry!” Ron và Hermione cười vẫy tay với Harry.

“Ron, đây là người nhà của cậu sao?” Harry giả vờ tò mò.

“À, đúng vậy, Fred và George cậu đều gặp qua, đó là ba mẹ tớ, còn có em tớ, Ginny.” Ron giới thiệu với Harry.

Harry nho nhã lễ phép chào hỏi họ, “Người khỏe, ông Weasley, bà Weasley, con là Harry Potter.”

Vợ chồng Weasley rất nhiệt tình bắt tay cậu, “Nga, Harry, bác sớm đã muốn gặp con. Chuyện Scabbers các bác thật sự rất xin lỗi, nếu có thể sớm phát hiện điều không ổn, Sirius có thể ra tù sớm một chút.” bà Weasley áy náy nói.

Harry vội vàng xua tay, “Không không, ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Chuyện đó cũng không phải lỗi của các bác, huống hồ hiện tại Peter đã bị trừng phạt.”

Sau một hồi trò chuyện, Harry mới chậm chạp chuyển về phía Ginny. Cậu nở nụ cười, cẩn thận che dấu phức tạp trong mắt, nhìn về phía người đã từng là bạn gái mình.

“Xin chào, Ginny.” Harry rốt cục cũng mở miệng.

Mặt cô bé tóc đỏ vụt đỏ, “Anh… Xin chào.”

Nhìn nụ cười ngượng ngùng của Ginny, Harry bỗng sinh ra cảm giác xa lạ. Đã nhiều năm, khi cô bé này cùng cậu bên nhau, cô đều biểu hiện rất tự nhiên phóng khoáng, điều này khiến cậu quên mất nhiều năm trước kia, khi Ginny nhìn cậu liền mắc cỡ như thế.

Nên ở chung thế nào đây? Quả nhiên vẫn giữ một khoảng cách tốt hơn… Ginny là một cô gái tốt, nhưng lại không thuộc về Harry Potter.

Lúc này, hội kí tên của Lockhart đã xong, đám người lại bắt đầu xôn xao. Một trận xô đẩy, Harry “Không cẩn thận” đụng phải Ginny. Sách vở của hai người rơi xuống đầy đất.

“A, thực xin lỗi!” Harry vội vàng nói xin lỗi, giúp nhặt sách lên, đưa cho Ginny.

“Không… Không sao.” Ginny thì thào nói, mặt càng đỏ hơn.

Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng cùng đôi mắt lóe ra ánh sáng của Ginny, Harry quyết định phải mau rời đi.

“Ron, Hermione, tớ đã mua xong sách trong này rồi, tớ phải đi trước nha.” Harry lễ phép nói lời tạm biệt với gia đình Weasley cùng Hermione, bước nhanh rời khỏi hiệu sách chật chội.

“Nói vậy, đây là Trường Sinh Linh Giá đầu tiên của Voldemort?” Grindelwald quan sát cuốn nhật kí màu đen trong tay.

Harry gật gật đầu, “Có thể thông qua chữ viết trao đổi với hắn, sau đó người viết sẽ phát hiện trong này có một huynh trưởng tri thức uyên bác, khéo hiểu lòng người tên là Tom Riddle.”

“Sau đó người sử dụng sẽ bất giác tin tưởng mảnh linh hồn này, cho đến khi bị hút khô sinh mệnh?” Grindelwald khẽ gõ tay lên mặt sách.

“Đúng vậy.” Harry gật đầu cứng ngắc.

“Như vậy…” Grindelwald trầm ngâm nói, “Cậu cảm thấy lúc này hắn đã nghiêm cứu đến dấu hiệu hắc ám chưa?”

“Thế nào, ông muốn hỏi hắn à?” Harry nhướng mày.

Grindelwald nhún vai từ chối cho ý kiến.

Harry lắc đầu, “Tôi nhớ Voldemort sau khi tốt nghiệp vài năm mới thành lập Tử Thần Thực Tử, cho nên, Riddle mười sáu tuổi còn chưa nghĩ tới điều này. Huống hồ ông cho rằng một học sinh mới mười sáu tuổi có thể phát minh ra thứ tôi và ông đến giờ cũng phá giải không nổi à?”

“Được rồi, cậu có lý, chút kiêu ngạo ấy ta cũng phải có.” Ma Vương tóc vàng gật gật đầu, “Như vậy, hiện tại hủy diệt nó sao?”

“Ờ, càng sớm càng tốt, dùng lửa quỷ đi.”

“Cậu làm hay ta làm?”

“Bây giờ còn là ngày nghỉ, tôi không có biện pháp sử dụng đũa phép.” Harry cười giả.

Khi nhìn thấy quyển vở da đen tuyền nhìn như bình thường kia vặn vẹo, giãy giụa trong ngọn lửa đỏ đậm, cuối cùng hóa thành khói bụi, Harry rốt cục yên tâm năm nay sẽ không diễn ra sự kiện phòng chứa bí mật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.