[HP Đồng Nhân] Hero

Chương 30: Ở chung



Bellatrix vượt ngục khiến toàn bộ trường học hôm nay lâm vào bầu không khí khẩn trương áp lực, mỗi người đều cảm thấy bất an, sợ nữ ma đầu hung ác này sẽ đột nhiên nhào ra từ ngóc ngách nào đó. Các học sinh luôn tốp năm tốp ba kết bạn làm việc, mỗi người đều nhỏ giọng thảo luận nữ ma đầu hung ác này có tới Hogwarts không, đồng thời oán giận chuyện Giám ngục Azkaban ngày mai đến trường học. Loại không khí u ám khủng hoảng bao trùm toàn trường này chỉ có vào năm cấp ba năm ấy, là đoạn thời gian Sirius xâm nhập Hogwarts vào Haloween.

Trong đám học sinh sợ hãi, Neville không nói không cười có vẻ nổi bật khác thường.

_________________________________________-

Tin hung thủ hại cha mẹ cậu chạy trốn khiến cậu thay đổi kỳ lạ thậm chí có chút dọa người. Cậu chưa bao giờ nói đến tin Bellatrix đang lẩn trốn, trên thực tế, cậu gần như một câu cũng không nói, trong mấy buổi học Ravenclaw và Gryffindor cùng học, Harry luôn nhìn thấy Neville kéo căng gương mặt tròn trịa, môi mím lại thật chặt, vùi đầu ào luyện tập thần chú.

Nghĩ đến ngày đó, Harry từng thấy được cha mẹ Neville trong phòng thương bệnh do pháp thuật tại Bệnh viện Thánh Mungo,—— Frank và Alice · Longbottom, dưới sự tra tấn của lời nguyền Crucio đã tạo thành thương tật vĩnh viễn lên đầu óc họ, Harry nhịn không được thở dài.

Từ lúc Harry một tuổi cha mẹ cậu đã qua đời, cho nên Harry có thể tha hồ mà mơ về dáng vẻ của cha mẹ, tưởng tượng cha mẹ cậu từng thương yêu cậu cỡ nào. Nhưng Neville thì không được, không có gì chua xót thống khổ hơn việc người chí thân ngay trước mắt mình lại không biết mình là ai.

Cũng may, Neville còn có bà nội, chú và thiếm. Tuy bà Longbottom yêu cầu rất nghiêm khắc với Neville, nhưng không khó nhìn ra tình yêu thương và sự kỳ vọng mà bà dành cho Neville. Cho nên, cậu bé tròn trịa thoạt nhìn luôn yếu đuối nhát gan này dưới sự chăm sóc của thân nhân, cũng coi như khỏe mạnh mà lớn dần.

Thậm chí, trên thực tế, Neville là một người phi thường dũng cảm.

Từ năm nhất cậu bé này vì vinh dự của học viện dũng cảm đứng ra ngăn cản mình và Ron Hermione bỏ ngũ đi đêm, đến năm cấp năm khi cậu ấy đi theo mình xâm nhập Bộ Pháp Thuật, đấu tranh với Tử Thần Thực Tử, lại nói năm cấp bảy khi Neville đối đầu với thế lực bóng tối trong trường học, dám phát triển D. A đi lên, sau đó lại hoàn thành hứa hẹn với Harry trong trận chiến kia, giết chết Nagini. Cậu bé này luôn lấy phương thức của riêng mình chứng minh lòng dũng cảm trung thành của Gryffindor.

Không thể nghi ngờ, hiện giờ Neville tuyệt đối rất oán hận Bellatrix.

Loại oán hận này, Harry rất quen thuộc. Bởi vì đối với người đàn bà kia, hận thù của Harry không ít hơn Neville chút nào.

Trong cuộc đời hai mươi bảy năm trước kia của Harry · Potter, người đàn bà này là kẻ đã để lại vết thương xấu xí trong lòng Harry gần như ngang bằng với Voldemort.

Ả giết Sirius, ả giết thân nhân cuối cùng của cậu.

Không như Voldemort giết cha mẹ cậu, khi đó Harry vẫn là trẻ con, căn bản không nhớ, thế nên sau này chỉ có thể dựa vào hình ảnh, người khác kể lại và trí nhớ để biết được cha mẹ cậu.

Mà Sirius, chú là cha đỡ đầu, là thân nhân Merlin ban cho Harry lúc cậu vốn tưởng mình sẽ cô độc đến trọn đời. Thời gian ở chung với cha đỡ đầu, Harry rốt cục có thể làm nũng, oán giận, xin giúp đỡ như một đứa nhỏ bình thường, cậu không còn là một cô nhi.

Nhưng thời gian tốt đẹp ấy chỉ kéo dài không đến hai năm liền chấm dứt mãi mãi.

Người chấm dứt tất cả là một mụ điên mang tên Bellatrix Lestranges.

Bao nhiêu lần, tiếng cười the thé chói tai của người đàn kia ẩn hiện trong ác mộng cậu —— “Ta giết Sirius Black! Ta giết Sirius Black! …” giọng cười the thé làm Harry bừng tỉnh, sau khi tỉnh lại lại nhớ rõ mình trong giấc mộng đã bất lực vô tích sự ra sao.

Cho nên, cậu hận người đàn bà đó, hận đến mức muốn tự tay đâm ả mới vơi bớt nổi lòng. Kiếp trước, cậu bất lực; lúc này đây, cậu tuyệt đối không cho phép Bellatrix đạp lên lãnh địa của cậu!

Harry bình ổn cảm xúc kích động của mình một chút, tập trung chú ý trở lại quyển sách Lịch sử Pháp thuật cùng lời giảng của Giáo sư Binns.

Xế chiều hôm đó, Harry vừa tan học, bỗng cảm thấy chiếc kính hai mặt trong túi nóng lên, đi đến một góc lấy ra nhìn vào, trong gương là vẻ mặt âu lo cuả Sirius.

“Harry! Con tan học rồi sao?!”

“Vừa tan ạ, có chuyện gì không chú?” Harry kỳ quái hỏi.

“Nhanh chóng về nhà một chuyến, chú có việc gấp tìm con!” Sirius nói nhanh.

Harry tựa hồ nghĩ tới điều gì, gật gật đầu, buông gương, nhanh chóng về tới ký túc xá, thông qua Tủ biến mất tới phòng khách số 12 Quảng trường Grimmauld. Sirius và Remus đã đứng trước ngăn tủ chờ cậu, vẻ mặt sầu lo.

“Harry!” Sirius nhìn thấy con đỡ đầu nhà mình từ Tủ biến mất đi ra, vội vàng nghênh đón, “Con xem tin tức hôm nay chưa?”

“Về chuyện Bellatrix Lestranges vượt ngục sao?”

Sirius gật gật đầu.

“Xem rồi ạ, hơn nữa hôm nay Giáo sư Dumbledore cũng nói ngày mai Bộ Pháp Thuật sẽ phái Giám ngục Azkaban vào canh giữ Hogwarts.” Harry bình tĩnh nói, “Các chú lo ả tới tìm con báo thù thay chủ ả à?” đôi mắt xanh biếc không chút sợ hãi hay kinh hoàng, chỉ có kiên định và ung dung.

Đôi mày nhíu chặt của Remus cũng không buông lỏng, “Harry, các chú quả thật có lo lắng này. Mấy ngày nay con phải cẩn thận một chút, Bellatrix người đàn bà này thực khó giải quyết.”

“Chỉ khó giải quyết thôi sao?” mặt Sirius sa sầm, nhỏ giọng nói, “Ả quả là nữ ma đầu điên cuồng.” trong đôi mắt màu xám thâm thúy của chú tràn ra lo lắng.

“Harry, trước khi Bellatrix sửa họ thành Lestranges, là người của nhà Black, theo huyết thống ả là chị ruột của chị Cissy, cũng là chị họ của chú.” Chú không mang tình cảm nói, “Người đàn bà này say mê Voldemort đến mức người thường không thể tưởng tượng nổi, lúc đến trường liền điên cuồng sùng bái Voldemort, sau khi tốt nghiệp lập tức trở thành một thành viên của Voldemort. Hơn nữa, càng đáng sợ chính là, thực lực của Bellatrix rất mạnh, trong phần đông Tử Thần Thực Tử, ả là người nổi bật nhất.”

“Thậm chí, trong vài lần chiến đấu giữa Hội Phượng Hoàng và Tử Thần Thực Tử, người đàn bà này gần như là thanh đao sắc bén nhất của Voldemort.” vẻ mặt Remus nặng nề bổ sung, “Trong thời gian không đến một năm học được Animagus, đương nhiên không loại bỏ có thể trước kia ả có đọc lướt qua tri thức có liên quan, nhưng, chỉ thế thôi, cũng đủ để nhìn ra trính độ phép thuật của người đàn bà này không thấp …”

Chỉ không thấp thôi sao… Cái đáng sợ của Bellatrix không chỉ ở pháp thuật của ả, càng nhiều là do trên chiến trường từ trước đến nay người đàn bà này đều dùng phương thức điên cuồng ‘được ăn cả ngã về không’, cứ như không để ý mình có bị thương hay chết không, bởi vậy ả luôn có thể thoải mái ——sử dụng một ít Nghệ Thuật Hắc Ám tàn bạo.

Harry gật gật đầu, nghiêm túc nói: “Con sẽ cẩn thận.”

“Chỉ cẩn thận thì chưa đủ, ” Remus sầu lo, “Bellatrix là một Animagus, chúng ta còn chưa biết Animagus của ả là gì, nếu ả thần không biết quỷ không hay lẻn vào Hogwarts… Đến lúc đó con liền gặp nguy hiểm.”

Harry nghĩ đến lúc trước Sirius hóa thân thành chó mới lừa được Giám ngục Azkaban đóng quân trong Hogwarts, không khỏi cũng bắt đầu hơi đau đầu.

Cậu không sợ đối mặt với Bellatrix, nhưng nếu người đàn bà này sử dụng Animagus, muốn đánh lén thì mệt.

“Animagus của ả phải là một loại động vật có thể vượt biển, ” Sirius suy đoán, “Azkaban ở giữa biển bắc, nếu muốn rời đi, nhất định phải qua biển đến bờ bên kia. Cho nên Animagus của ả nếu không phải một loại động vật biết bơi, thí dụ như chó, thì sẽ là loài chim, loại này có khả năng lớn hơn nhiều. Cho nên nếu con thấy động vật như vậy phải đặc biệt coi chừng.”

Harry cẩn thận ghi nhớ, “Con đã biết.”

“Chú vốn muốn con nghỉ học, trước khi ả ta sa lưới thí cứ ở lại số 12 quảng trường Grimmauld, vậy cũng được. Nhưng Bellatrix cũng có thể vào nhà cũ này —— dù sao ả cũng từng là một thành viên của gia tộc Black—— vậy quá nguy hiểm. Cho nên chú chỉ có thể yêu cầu con ở trường học nhất định phải cẩn thận mọi chuyện.” Sirius dặn dò hết lần này đến lần khác.

“Các chú cũng phải cẩn thận. Nếu thật sự không được, vậy tạm thời rời khỏi nhà cũ đi.” Harry có chút lo lắng.

“Đừng lo cho các chú, con tự bảo vệ mình ổn là được.” Sirius vỗ vỗ đầu Harry.

“Tốt lắm tốt lắm, Chân Nhồi Bông, mau để Harry về đi, nó còn chưa ăn tối mà.” Remus ấm giọng nói, “Hơn nữa, em nghĩ, không lâu nữa Dumbledore sẽ áp dụng cách thức bảo vệ Harry.”

Chú nói thật đúng đấy.

Khi Harry trở lại ký túc xá, một mảnh giấy lẳng lặng nằm trên bàn cậu.

“Harry, mời con sau bữa cơm chiều đến phòng làm việc của thầy một chuyến. Albus · Dumbledore

Tái bút, thầy thích băng chuột (kem chuột???).”

Khi Harry vào đại sảnh ăn tối, ghế lớn ở bàn giáo sư bị bỏ trống, nhìn kỹ lại, phát hiện cả vị trí của Giáo sư Snape cũng không có ai. Harry đành nhún nhún vai mau chóng ăn bữa tối.

Mà hai Giáo sư không ở đại sảnh giờ phút này đang nghiêm túc thảo luận trong phòng hiệu trưởng.

“Severus, tôi cho rằng Harry ở lại ký túc xá thực không an toàn. Như chúng ta đã thảo luận trước, Animagus của ả rất có thể là loài chim nào đó. Mà tháp Ravenclaw, mỗi gian ký túc xá đều có cửa sổ, điều này đối với ả mà nói cũng không khó xâm nhập. Nếu Bellatrix ẩn náu trong ký túc xá tập kích cậu bé, Giáo sư chúng ta sẽ không có cách nào đến cứu viện kịp.”

“Cho nên cụ để nó vào hầm của tôi?! Chuyện này quá hoang đường, tôi không đồng ý!”

“Nhưng mà, trong hầm không có cửa sổ, ả không thể xâm nhập. Còn nữa, thầy có kinh nghiệm đối phó Bellatrix, tôi cũng tin năng lực của thầy chống lại mụ không có vấn đề gì.”

“Nhưng không thể để một Giáo sư và một Học sinh ở chung! Huống chi thằng quỷ nhỏ kia lại là con của Potter!” Snape ăn nói tùy tiện kêu.

“Nhưng nó cũng là con của Lily, Severus, tôi…”

Dumbledore lời còn chưa dứt, chợt nghe cầu thang xoay tròn dưới lầu bắt đầu xèo xèo rung động, cụ liền dừng miệng. Chỉ sau chốc lát, cửa phòng bị nhẹ nhàng gõ ba cái.

“A, mời vào.” Dumbledore nói đồng thời cho Snape một ánh mắt bao hàm thâm ý.

Harry đi vào phòng hiệu trưởng, nhìn thấy Dumbledore hòa ái mỉm cười cùng với… Snape mặt đen u ám.

“Thầy tìm con có chuyện gì không ạ?” Harry đè nén nghi ngờ trong lòng, lễ phép hỏi han.

“Đúng vậy, Harry. Xét thấy tình trạng gần đây, vì an toàn của con, thầy nghĩ cho con sống trong hầm của giáo sư Snape tốt hơn.” Giáo sư Dumbledore cười tủm tỉm nói.

Harry thất thần, hơn nửa ngày mới chậm rãi hỏi: “Vì sao?”

“A, bởi vì trong hầm càng an toàn hơn so với tháp Ravenclaw, khả năng Bellatrix lẻn vào có thể ít hơn. Hơn nữa, lấy thực lực của Giáo sư Snape, cho dù chống lại Bella, cũng có dư khả năng bảo vệ con.” khi Dumbledore nói bảo vệ, đặc biệt nhấn mạnh ngữ khí.

Thân thể Snape cứng đờ.

Harry nghĩ đến lời phân tích về Animagus của Bellatrix do Sirius nói cho cậu, quả thật nếu ở trong hầm, chim quả thật khó có thể xâm nhập. Nhưng mà… Harry nhìn nhìn sắc mặt Snape cứng ngắc, mím chặt môi. Giáo sư chắc không muốn mình vào ở rồi, huống chi, nếu sống trong hầm, cậu làm sao có thể một người đối phó Bella đây?

“Thưa thầy, con nghĩ không ổn đâu… Con không muốn làm phiền Giáo sư Snape ” Harry gượng gạo phun ra những lời này, “Không bằng để con sống trong phòng cần thiết đi, ở đó hẳn sẽ không bị xâm nhập.” Càng nghĩ, Harry cho rằng đây là biện pháp tốt nhất để giải quyết.

“A, Harry…” Dumbledore có chút khó xử, “Severus?” Cụ chuyển hướng Snape.

Snape im lặng một lát, cuối cùng đưa ra quyết định, “Ta giả thiết trò không muốn mỗi tuần hai lần từ Phòng Cần Thiết lầu tám xuống đến hầm học Độc Dược.”

Harry ngẩn ra, có chút không dám tin nói: “Ý của thầy là..”

Mặt Snape đen hơn, “Cho trò thời gian nửa giờ thu dọn đồ đạc, sau đó đến cửa hầm chờ ta! Đến muộn thử xem!”

Harry tựa hồ còn có chút không thể tin, cậu cứng ngắc gật gật đầu, “Vâng.” Sau đó cứng ngắc đi khỏi phòng hiệu trưởng.

“Severus, là cái gì làm thầy thay đổi chủ ý thế? Cuối cùng thầy cũng bắt đầu thích cậu nhỏ ấy rồi sao?” tiếng nói của Dumbledore có chút vui mừng.

“… Cụ đã nói, nó là con của Lily… Tôi đã thề phải bảo vệ nó.”

Harry phía sau cửa rũ mắt xuống, xoay người, đi xuống cầu thang.

Sau khi trở lại ký túc xá, Harry thu thập một ít quần áo để thay, sách giáo khoa, cùng mấy bình ma dược, khi đi qua phòng nghỉ công cộng, các học sinh Ravenclaw nhìn Harry tay xách nách mang, có chút kỳ quái.

“Harry, cậu muốn đi đâu?” Một học sinh cùng cấp hỏi.

“Hiệu trưởng bảo tớ trong thời gian này ở chỗ Snape Giáo sư.” Harry thản nhiên nói.

Toàn thể Ravenclaw giật mình run run, “Harry, cậu phải bảo trọng!” tư thế kia như Harry sắp sửa đi lên pháp trường, vĩnh viễn không còn về nữa.

Harry nở nụ cười, lắc lắc đầu, rời khỏi phòng nghỉ.

Khi đến cửa hầm, thời gian còn rất sớm, bức họa trên cửa nói cho cậu biết Giáo sư còn chưa trở về. Harry ôm cặp đợi một hồi mới nhìn thấy Snape trở lại.

Snape dẫn Harry vào hầm, sau đó đi vào phòng sách dùng thuật Biến Hình biến sô pha thành một chiếc giường nhỏ.

“Trò ngủ trong này.” Hắn chỉ chỉ phòng sách.

Harry ngoan ngoãn gật gật đầu.

“Bây giờ đi lấy vạc nấu đến bàn làm việc. Hôm nay chúng ta sẽ chế thuốc tăng pháp thuật cao cấp.” Snape đơn giản dặn dò.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.