Harry trở lại phòng ngồi xuống ghế, nửa thân trên nằm sấp lên bàn, mặt chôn vào cánh ta. Harry không muốn nói dối Giáo sư, cũng không muốn nói cho thầy biết chuyện kia.
Harry · Potter đến từ tương lai, cậu biết được tất cả. Tất cả ở đây, không chỉ bao gồm cuộc chiến với Voldemort, còn có cuộc đời tràn ngập sắc thái bi kịch của người đàn ông mang tên Severus · Snape.
Tuổi thơ cực khổ của thầy, thời học sinh bị ức hiếp, tình yêu đã định là vô vọng…
Harry biết người kia kiêu ngạo cỡ nào, bảo vệ tôn nghiêm của mình bao nhiêu. Năm cấp năm khi Harry thấy được đoạn kí ức khuất nhục nhất của Giáo sư, Giáo sư liền ném cậu ra, và không bao giờ … dạy cậu Bế Quan Bí Thuật nữa.
Kiêu ngạo như Snape, một khi biết người khác biết được tất cả thương tích và yếu ớt của mình, thầy tuyệt đối sẽ không bao giờ xuất hiện cùng một chỗ với người kia nữa.
Harry rõ ràng đã thành lập quan hệ hòa hợp với Giáo sư như vậy, chẳng lẽ lại phải làm cho tất cả trở lại điểm đóng băng sao?
Đương nhiên không có khả năng. Cậu rõ ràng đã thề phải giúp Giáo sư hạnh phúc, cho nên cậu không muốn cũng không thể làm Giáo sư bất hòa với cậu.
Nếu ngày kia nhất định sẽ đến, xin Merlin phù hộ cậu kéo dài ngày đó tới giây cuối cùng của sinh mệnh.
Harry vươn người dậy, giữ vững tinh thần. Chuyện cậu cần làm còn rất nhiều, không thể suy sút nữa.
Harry cầm lấy bút lông chim, nhanh chóng viết lên giấy:
“Laiya, hãy tra ma văn “hi tư đồ nặc an” một chút, có thể nó có liên quan đến dấu hiệu hắc ám và Trường Sinh Linh Giá đấy. Harry ”
Cậu cẩn thận dán thư lại, quyết định sáng mai gởi đi. Sau đó Harry thở phào, bắt đầu tự hỏi lời nói của Dobby vào hôm nay.
Đầu tiên, hiện tại cậu có thể vô cùng xác định sự kiện phòng chứa bí mật chính là do cái cúp vàng Bellatrix bỏ vào trường học dẫn tới, có lẽ là vì không bắt được mình nên phải xuống tay với các học sinh trong trường trước. Sau đó ả đến trang viên Malfoy tìm kiếm sự trợ giúp của vợ chồng Malfoy, để đi tìm chủ nhân của họ, nhưng lại bị từ chối, cho nên ả mới nổi giận đùng đùng rời đi. Như vậy kế tiếp, Bellatrix hẳn sẽ trở lại Hogwarts tiếp tục hãm hại các học sinh.
Harry xoa xoa giữa mày, tự hỏi mình có nên đến phòng chứa bí mật một chuyến hay không.
Cậu nghĩ không sai, vào lúc ban đêm, Giáo sư McGonagall phát hiện Colin · Creevey bị hóa đá ở cầu thang dẫn đến phòng bếp.
Sáng ngày thứ hai, tin Colin Creevey bị tấn công, hiện tại nằm trong bệnh xá giống như người chết lập tức truyền khắp trường học. Trong phút chốc, không khí bỗng nhiên bị những nỗi ngờ vực và những chuyện đồn đãi làm ngột ngạt. Bọn học sinh năm thứ nhất bây giờ chỉ dám đi quanh lâu đài thành từng đám và bíu chặt lấy nhau, như thể chúng sợ nếu đi lêu bêu một mình thì thể nào cũng bị tấn công.
Sự kiện hóa đá thứ hai rõ ràng khiến mọi người chú ý nhiều hơn. Nếu như nói chuyện Bà Norris bị hóa đá lần trước giống một trò đùa, như vậy lúc này một học sinh bị hóa đá liền không đơn giản vậy nữa rồi.
Trong thời gian này, mọi người lén lút đổi chác, mua bán những lá bùa hộ mạng, những bửu bối, và các loại bùa phép phòng thân, mà không để cho thầy cô hay biết. Đấy đã nhanh chóng trở thành trào lưu trong trường, trong vài ngày, cơ hồ mỗi người đều đeo bùa hộ mệnh đủ loại kiểu dáng. Tỷ như mẩu thủy tinh nhọn sắc màu tím, vòng tay bằng bạc, thậm chí còn có dây chuyền gỗ đào của Phương Đông—— xuất phát từ chỗ Cho Chang, đương nhiên còn có một vài thứ càng ghê tởm hơn, như một củ hành to tướng màu xanh có mùi thối kinh khủng, hay một cái đuôi con sa giông đã thối rữa vân vân.
Giữa khóa buổi chiều thứ hai Harry đi gặp con ma khóc nhè Myrtle.
“Thế nào? Phát hiện còn ai ra vào nơi này không?” Harry vội vàng hỏi.
Myrtle đắc ý gật đầu, “Tôi đang muốn tìm cậu đây, tối hôm trước có người tới nơi này. Anh ta mở ra cơ quan gì đó ở bồn rửa mặt bên kia, sau đó xuất hiện một cái động lớn, ảnh liền nhảy xuống, lâu lắm mới đi lên.”
Harry cau mày, “Bạn biết là ai không?”
Myrtle lắc lắc đầu, “Tôi cũng không nhận ra, tôi chỉ có thể nói ảnh là một nam sinh Hufflepuff vóc dáng cao lớn đấy.”
Vóc dáng cao lớn… Hufflepuff sao…
Harry cẩn thận suy ngẫm một chút, gật gật đầu, cười với Myrtle, “Tôi đã biết, cám ơn bạn.”
Hai má Myrtle hiện lên màu bạc, mắc cỡ cười: “Nếu cậu có thể thường đến thì tốt quá.”
…………..
Cuối tuần thứ hai của Mười hai tháng, Viện trưởng của các học viện bắt đầu làm việc thống kê danh sách học sinh ở lại trường học trong lễ Giáng Sinh. Bởi vì trước đó Harry từng mời Draco khi giáng Sinh hãy đến số 12 Quảng trường Grimmauld chơi, cho nên cậu lại đi nhắc nhở lần nữa.
“Harry, xin lỗi, tớ phải thất hẹn rồi …” Draco mặt ủ mày chau nói.
“Sao vậy?”
“Sáng hôm nay ba tớ gởi thư đến nói cho tớ biết lễ Giáng Sinh không thể về, thành thành thật thật ở lại Hogwarts, đâu cũng không cho đi.” Draco bực dọc nói, “Tớ lần đầu tiên không được về nhà trong lễ Giáng Sinh đó.”
Harry nghĩ tới điều gì đó, “Ba cậu có nói nguyên nhân cho cậu biết không?”
Draco chán nản lắc lắc đầu.
Hẳn là sợ Bellatrix lại tìm tới cửa đây mà… Harry an ủi cậu bé bạch kim đang buồn bực một chút, trong lòng cho rằng ông Malfoy làm đúng, người đàn bà kia mà điên lên quả thực mất hết tính người, Draco cứ ở lại trường thì an toàn hơn, ít nhất, còn có rất nhiều giáo sư có khả năng bảo vệ cậu.
Mấy ngày này, Harry và Snape cùng ở chung trong hầm trở nên có chút tế nhị. Có lẽ cuộc đối thoại ngày đó của hai người đã đánh vỡ sự cân bằng nào đó, trong lòng cả hai đều để lại gút mắc. Harry trở lại thành người học sinh tốt, lễ phép như trước, Giáo sư cũng càng im lặng hơn. Cho dù cả hai vẫn không gián đoạn các tiết phụ đạo Độc Dược, nhưng giữa hai người trở nên không quá tự nhiên.
Bọn họ cố gắng duy trì bầu không khí như trước, nhưng cả hai đều hiểu, có một số thứ đã vỡ tan rồi.
Harry không biết tình huống như vậy khi nào mới có thể chấm dứt, càng không rõ làm cách nào mới có thể đánh vỡ tầng ngăn cách này, vì thế chỉ có thể chân tay luống cuống đã mặc mọi chuyện phát triển. Cậu dứt khoát không muốn Giáo sư bất hòa với mình, nhưng bắt đầu bi ai phát hiện chuyện cậu không muốn thấy lại dần trở thành sự thật.
Thế nhưng, Harry bất lực.
Cậu bắt đầu dùng phần lớn tinh lực để nghiên cứu ma văn “hi tư đồ nặc an”, để mình không có thời gian đối phó với mớ cảm xúc làm người ta phiền muộn này nữa. Thành quả cũng thật đáng hài lòng, dưới sự hợp tác cùng cố gắng của cậu Laiya, và Grindelwald, nghiên cứu dấu hiệu hắc ám đã có kết quả nhất định. Harry viết thư cho Grindelwald hẹn cùng gặp mặt bàn lại chuyện này vào ngày Giáng Sinh.
Một tuần sau, khi Harry đang xuyên qua cửa sảnh, đột nhiên thấy một nhóm người tụ tập chung quanh bảng thông báo, đọc dòng chữ trên tấm da dê vừa được dán lên.
Harry đến gần nhìn, phát hiện là về chuyện câu lạc bộ quyết đấu, nghĩ đến hình dạng Lockhart khi đó, Harry quyết định quyết không bỏ qua trận đấu đó.
Vì thế, tám giờ tối, khi các học sinh trở lại sảnh. Bàn dài đã biến mất, thay vào đó là một võ đài vàng đặt dọc theo mặt tường, trên không phập phềnh mấy trăm ngọn nến chiếu rọi. Trần nhà lại một lần nữa đen như nhung, và gần như toàn bộ học sinh trong trường đều có mặt, người nào cũng cầm theo cây đũa phép của mình, tâm trạng hưng phấn.
“Không biết ai sẽ đến dạy chúng ta ha?” Tất cả mọi người đều nghị luận.
Chỉ thấy Gilderoy · Lockhart đi lên võ đài, mặc áo chùm màu đỏ, rực rỡ, bên cạnh ổng không phải ai khác, chính là Snape mặc áo đen như ngày thường.
Lockhart phất tay bảo mọi người im lặng, sau đó la lớn: “Lại đây, lại đây nào! Mỗi người đều có thể thấy tôi chứ? Đều có thể nghe thấy tôi chứ? Thật tốt quá!Là thế này, Giáo sư Dumbledore cho phép tôi thành lập câu lạc bộ quyết đấu nho nhỏ này, để huấn luyện tất cả các trò phòng khi các trò cần tự vệ, như chính tôi đây đã phải chiến đấu tự vệ trong vô số trường hợp – nếu muốn biết chi tiết và tỉ mỉ chuyện này cứ đọc các sách đã xuất bản của tôi là được.”
Harry bĩu môi, dời ánh mắt đi chỗ khác, trong lúc lơ đãng, ánh mắt lại tập trung vào người đàn ông áo đén phía sau Lockhart.
Cùng lúc đó, Snape cũng phát hiện tầm mắt của Harry, hai người nhìn nhau không đến nửa giây, liền không hẹn mà cùng tách tầm nhìn khỏi nhau.
“Tôi giới thiệu một chút trợ thủ của tôi, Giáo sư Snape, ” Lockhart nói xong, toét miệng nở nụ cười một cái, “Thầy nói với tôi, bản thân thầy cũng có biết một phần về quyết đấu, thầy hắn còn khẳng khái rộng lượng đáp ứng, hiệp trợ tôi làm một vài động tác biểu diễn trước khi bắt đầu. Thế này, tôi không muốn để các trò trẻ tuổi hăng say này phải lo lắng – Hãy yên tâm là sau khi tôi đấu tay đôi với ông ấy xong, các trò vẫn còn bậc thầy Độc dược của mình, đừng sợ nhé!”
Theo góc độ của Harry có thể nhìn thấy rõ môi Giáo sư không thoải mái cong lên, Harry không khỏi bắt đầu chờ mong chuyện kế tiếp.
Lockhart và Snape xoay người mặt hướng đối phương, cúi mình vái chào. Ít nhất thì Lockhart cũng cúi đầu, hai cánh tay đánh vòng trông vô cùng giả tạo, mà Snape chỉ rất không kiên nhẫn rục rịch cái đầu một chút. Sau đó, bọn họ đều giơ cây đũa phép lên ngực như kiếm.” Như các trò thấy đấy, chúng tôi đang giơ cây đũa phép của mình lên ở một tư thế chiến đầu được chấp nhận., ” Lockhart nói với đám người yên tĩnh, ” Sau khi đếm ba tiếng, chúng tôi sẽ tung ra lời nguyền thứ nhất. Dĩ nhiên là không ai cố ý giết ai cả”
“Tôi cũng không dám đánh cược đâu.” Harry nhìn Snape nghiến răng, thấp giọng nói.”Một —— hai —— ba ——” hai người đồng thời đem đũa phép mạnh cử quá bả vai. Snape hô: “Expelliarmus!” Bỗng nhiên một tia sáng chói lóa màu đỏ bắn ra, Lockhart bị đánh trúng đứng không vững. Ổng văng bật ra phía sau võ đài, đụng vào bức tường, té ạch xuống và nằm lăn quay trên sàn.
Draco và mấy học sinh Slytherin khác vỗ tay ủng hộ. Harry còn nghe thấy Hermione thét lên đau đớn, hỏi, “Các cậu nghĩ thầy không có chuyện gì chứ”
“Mặc kệ ổng!” Ron cùng Neville cùng nói. Lockhart thất tha thất thểu đứng lên, nón của ông văng mất, mái tóc dợn sóng thì dựng đứng trên đỉnh đầu.
“Tốt, mọi người thấy rồi chứ!” Ổng cà nhắc bước lên võ đài một lần nữa, nói, “Đây là phép giải giới —— các trò xem, tôi đã mất cây đũa phép của mình… À, đây rồi, cám ơn trò, trò Brown…. Vâng, thưa giáo sư Snape, biểu diễn phép thuật đó quả là một ý kiến xuất sắc, nhưng mà tôi nói thầy đừng phiền, chứ phép thuật của thầy lộ liễu quá, tôi mà muốn vô hiệu nó thì dễ ợt. Tuy nhiên, tôi cảm thấy sẽ có tác dụng giáo dục tốt nếu cứ để cho bọn trẻ…”
Vẻ mặt Snape đằng đằng sát khí. Lockhart có vẻ cũng chú ý thấy, nên ổng vội nói: “Biểu diễn nhiêu đây là đủ rồi! Tôi sẽ xuống với các trò, chia các trò thành từng đôi. Snape Giáo sư, nếu thầy bằng lòng giúp đỡ…”
Bọn họ đi qua đám người, ráp bọn học sinh thành từng cặp. Lockhart ghép Neville và Justin • Fletchley thành một đôi, để Harry và Draco thành một đôi.
“Nott, trò cùng McMillan.” Snape lười biếng nói.
Một nam sinh Slytherin đấu với một nam sinh Hufflepuff.
Harry cười cười với Draco, cậu bé bạch kim nhíu mày, “Chú ý thấy, Giáo sư Snape bây giờ nhất định rất muốn giết Lockhart.”
“Tớ tuyệt đối chấp nhận.”
“Đối mặt với hợp tác của các trò!” Lockhart trở lại võ đài, hô, “Cúi đầu!”
Harry và Draco ngừng nói chuyện phiếm, bọn họ nhìn không chuyển mắt chằm chằm vào đối phương.
“Giơ đũa phép lên, chuẩn bị sẵn sàng!” Lockhart lớn tiếng nói, “Chờ tôi đếm tới ba, liền tung Pháp thuật, tước vũ khí đối phương —— chỉ tước vũ khí thôi —— chúng ta không hy vọng thấy chuyện không may. Một —— hai —— ba —— ”
Không đợi Harry bắt đầu phóng thần chú, đám người bên phải cậu đã phát ra tiếng la sợ hãi.
Harry quay đầu nhìn, chỉ thấy Nott Slytherin tung lời nguyền mãng xà tấn công, một con rắn đen thật dài đột nhiên nhảy ra, nặng nề rơi trên sàn giữa cậu và McMillan, sau đó ngóc đầu lên, chuẩn bị tiến công. Đám người rú lên kinh hãi, nhanh chóng lui về phía sau, chừa lại đất trống.
“Không nên cử động, McMillan.” Snape nói, “Ta đến bắt nó đi…”
“Để tôi tới cho!” Lockhart hô. Ổng giơ đũa phép lên, uy hiếp múa may về phía con rắn, đột nhiên, chỉ nghe một tiếng đùng thật lớn, con rắn không những không biến mất, ngược lại còn vọt lên cao hơn một trượng, lại nặng nề rơi xuống sàn nhà. Nó hết sức phẫn nộ, rít lên rồi lập tức trườn về phía Harry, tiếp theo, nó ngóc đầu lên, nhe răng nọc, bày ra tư thế tấn công.
Harry nhìn con rắn độc, không nói gì, đũa phép cầm trong tay phải lại bắt đầu tập trung ma lực, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất ra một lời nguyền liệt hỏa hừng hực.
Đột nhiên, con rắn kia không biết bị gì, đột nhiên phát ra ánh sáng màu đỏ quỷ dị, tốc độ trườn về phía Harry càng nhanh. Răng nọc phát ra tia sáng điềm xấu.
Harry cảm thấy kỳ quái, đang muốn bắn chú ngữ, lại nghe thấy ——
“Sectemsempra! Diffindo!”
Âm thanh trầm thấp từ phía trước Harry truyền đến, mang theo sự lo lắng khó có thể nhận ra.
Con rắn nổ thành bụi đen, tiêu tán trên không trung.
Harry lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu.
Đôi mắt xanh biếc nhìn vào cặp mắt đen huyền.
Lúc này rốt cục có thể thấy rõ trong tròng mắt đen chất chứa tia cảm tình, thế nhưng…
Khóe miệng Harry nhếch lên, trong lòng tuôn ra cảm xúc phức tạp, chua xót và cảm động đan vào nhau.
Severus Snape, đến tột cùng thầy cũng không thể nhìn vào chính con người tôi ư. Vậy thầy, đang vì ai vậy?