[HP Đồng Nhân] Hero

Chương 37: Thẳng thắn



Đôi mắt Sirius trong chốc lát liền trợn to, “Harry? Con nói cái gì chứ?”

Mặc kệ thế nào, nói hết cho thân nhân những chuyện này, khó khăn hơn nhiều so với lần trước lúc nói cho Grindelwald biết.

Harry hít sâu một hơi, nói ra mọi chuyện từ đầu đến cuối, từ năm cấp năm Sirius qua đời đến năm cấp bảy đánh bại Voldemort, sau đó Harry hời hợt xẹt qua cuộc sống mười năm sau chiến tranh kia, đơn giản nói:”Giáo sư Dumbledore nói cho con biết phương pháp có thể trở lại quá khứ, con đã dùng phép thuật đó để trở lại.”

Sirius và Remus mất một khoảng thời gian mới tiêu hóa được sự thật này, sau đó Sirius thoải mái nói: “Mặc kệ thế nào, Harry, con cũng là con đỡ đầu của chú, thế là đủ rồi.”

Remus cũng lộ nở nụ cười ân cần quen thuộc, vỗ nhè nhẹ bả vai Harry, cho ra sự an ủi không tiếng động, “Sirius nói đúng, con là người nhà của các chú.”

“Nhưng mà,” chú chuyển câu chuyện, “Con nói Sirius bị Bellatrix · Lestranges giết chết à?” tiếng nói ẩn tính phúc hắc có chút nguy hiểm phát ra.

Không hổ là “Mẹ đỡ đầu” nhà mình, Harry hơi cảm khái, gật gật đầu, “Cho nên, con không muốn để mụ đàn bà này nhơn nhởn ngoài vòng pháp luật, con đã xin Fudge quyền được miễn sử dụng lời nguyền không thể tha thứ, như vậy lúc bắt ả cũng thoải mái hơn.”

Sirius cau mày, “Chú tò mò chính là, nếu mụ đàn bà này có bản lãnh giết chú” —— chú không thèm quan tâm bĩu môi vì chuyện này —— “Như vậy, vừa rồi lúc đánh trả ả, Harry con không bị thương không?” Cha đỡ đầu đại nhân lo lắng nhìn Harry.

Harry cười yếu ớt, lắc đầu nói: “Không có việc gì, đừng quên con cũng có chút bản lĩnh, dù sao kiếp trước con là Kẻ Được Chọn kiêm chức cục trường cục Thần Sáng, chống lại Bella, cho dù không thể sử dụng lời nguyền không thể tha thứ, cũng sẽ không thiệt thòi gì nhiều đâu.”

“Nhưng sắc mặt vừa rồi của con trắng đến dọa người a.” Remus nói trúng tim đen vạch trần.

“Đại khái là sử dụng nhiều chú ngữ trong một lúc như vậy, ma lực chịu không nổi chút, cho nên xuất hiện tình trạng thoát lực, nhưng không sao hết, giờ đã tốt hơn nhiều. Con nghĩ buổi tối ngủ một giấc ngon sẽ không có chuyện gì đâu.” Harry lập tức giải thích.

“Mặc kệ nói thế nào, ” trong tiếng nói của Sirius tràn ngập áy náy, “Các chú đáng lẽ phải cùng con ra ngoài, trong thời kì bất thường này lại để con một mình đi thật là do chú nghĩ quá đơn giản.” Đôi mắt màu xám thâm thúy của chú bao phủ nỗi âm u.

Harry lập tức vỗ lưng Sirius, “Sirius, ngàn vạn lần đừng nói như vậy, chúng ta cũng không biết sẽ phát sinh chuyện này, không phải sao? Nếu lúc ấy chú nói muốn đi theo con cùng cắt tóc, con nhất định sẽ không đồng ý, dù sao con đã mười hai tuổi, ” Harry lộ ra một cái quỷ mặt, thành công chọc Sirius và Remus bật cười, “Huống chi, nếu không phải hai Thần Sáng kia tự ý tạm rời cương vị làm việc, vốn sẽ không phát sinh chuyện gì. Cho nên, các chú không cần để chuyện này trong lòng.”

“Nói đến hai Thần Sáng kia chú liền giận sôi máu, họ rất không có trách nhiệm!” Sirius lòng đầy căm phẫn.

“Chân Nhồi Bông,” Remus nhân nhượng nói, “Việc đã đến nước này, ảnh hưởng cũng đã tạo thành, hiện giờ truy cứu trách nhiệm cũng không giúp Harry được gì. Giờ em cảm thấy Harry cần nghỉ ngơi một chút, sắc mặt của nó vẫn không tốt lắm.”

Sirius bị thuyết phục, sau khi cẩn thận quan sát gương mặt không có chút máu của Harry, lo lắng hỏi: “Harry, con xác định không cần đi Bệnh viện Thánh Mungo hả?”

Harry khoa trương nhún vai, đứng lên, “A, thôi đi, cha đỡ đầu, con cũng không có chuyện gì. Chỉ bị mất chút ma lực thôi, ngủ một giấc là tốt rồi.”

Thấy vẻ mặt Harry không giống làm bộ, Sirius đành thừa nhận lời của Harry, “Như vậy con đi ngủ trước một giấc đi, chú sẽ bảo Kreacher chuẩn bị một ít thức ăn trong bếp cho con, nếu nửa đêm nếu đói sẽ có thứ bỏ vào bụng.” Chú xoa xoa đầu Harry, cưng chiều nói.

Harry lộ ra nụ cười ngoan ngoãn, gật gật đầu, xoay người tính lên lầu.

“Harry,” Remus đột nhiên kêu lên từ sau lưng, Harry nghi ngờ quay đầu, người đàn ông tóc nâu xám dịu dàng như có điều suy nghĩ nói: “Lúc nãy quên hỏi. Pháp thuật giúp con trở lại thời đại này đòi cái giá gì?”

Không hổ là Remus, tâm tư quả nhiên tinh tế tỉ mỉ… thân mình Harry cứng đờ, lập tức thoải mái cười, “Không có. Pháp thuật kia khá ít thấy, cụ Dumbledore cũng tra tìm thật lâu mới tìm được. Nhưng mà, ” cậu dùng giọng điệu không thể hoài nghi nói, “Thật không có cái giá gì hết. Không cần lo lắng.”

Trở lại phòng, Harry rốt cục tháo mặt nạ xuống, suy sụp ngã xuống giường, cảm giác mỗi tấc cơ thể, mỗi một chiếc xương trên người đều đau như bị lửa đốt. Chỉ Merlin biết, vừa rồi cậu kéo thân thể suy yếu dàn xếp với Fudge, về nhà lại ngả bài với Sirius và Remus, mấy việc này toàn dựa vào ý chí của cậu mà cố gắng chống đỡ. Liên tục hai lần trúng Crucio quả nhiên tạo thành tổn thương không nhỏ đến thân thể vốn đã không khỏe mạnh của cậu.

Rốt cuộc là ai phát minh ra cái lời nguyền Crucio biến thái này a… Trách không được vợ chồng Longbottom, cha mẹ Neville dưới sự tra tấn của Crucio đánh mất trí tuệ, lời nguyền này căn bản là lấy để tra tấn người không đền mạng mà.

Harry vừa thầm cảm thán thực lực của Bellatrix, vừa cố sức đứng lên từ trên giường, mặc kệ thế nào, cũng phải uống chút ma dược làm mình dễ chịu một chút rồi tính. Tuy cậu giấu Sirius và Remus chuyện mình bị thương, nhưng đây là vì không muốn họ lo lắng và tự trách. Tuổi tác về mặt tâm lí của cậu đã là một người đàn ông trưởng thành, đã sớm qua thời kì có thể làm nũng với thân nhân, cho nên dù phải ngụy trang, cậu cũng không muốn phơi bày mặt yếu ớt của mình ra trước mặt họ. Nhiều năm qua, cuộc sống cô đơn một mình sớm đã giúp cậu học được việc một mình liếm vết thương, không đi làm phiền bất cứ người nào. Cho dù hiện tại đựơc sống bên cạnh thân nhân lần nữa, cậu cũng không cách nào thay đổi thói quen này. Nhưng dù miệng nói không có việc gì, cũng không có nghĩa là thân thể mình không cần trị liệu. Harry lấy ra một hộp gỗ từ trong rương hành lý, bên trong bày hơn mười bình ma dược đủ loại kiểu dáng.

Chà… sau khi trúng Crucio cần uống thuốc khôi phục ma lực hay bổ sung tinh lực đây? Harry ngồi chồm hổm trên đất, do dự nhìn hai bình ma dược xinh xắn trong tay, đắn đo không chắc. Mỗi loại ma dược cậu chỉ có một lọ, nên không thể tùy tiện lãng phí a.

Đang lúc Harry rối rắm, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.”Harry,” là tiếng của Sirius, “Con nghỉ chưa?”

“Chưa ạ, có chuyện gì vậy?”

“Con đi ra một chút đi, Giáo sư Dumbledore và Snape tới thăm con nè.”

Harry có chút cảm thán tốc độ thu tin của cụ Dumbledore, lập tức buông ma dược trong tay ra, đứng dậy.

Trong lúc đứng lên, trời đất bỗng quay cuồng, làm trước mắt Harry biến thành một màu đen tối.

Harry giữ vững thân thể, kéo bước chân giả tạo đẩy cửa đi ra.

Sirius còn đứng ngoài cửa chờ, thấy Harry đi ra liền giải thích: “Dumbledore muốn xem con có chuyện gì không, hơn nữa muốn biết tình huống một chút.”

Harry gật gật đầu, cùng cha đỡ đầu sóng vai xuyên qua hành lang.”Harry,” sau khi Sirius cẩn thận quan sát con đỡ đầu nhà mình, sầu lo nói: “Sắc mặt của con thoạt nhìn thật sự không tốt.”

Harry cười cười, “Con không phải đã nói rồi sao, ma lực của con tiêu hao hơi nhiều, ngủ một giấc sẽ tốt thôi mà.” Cậu nhanh chóng nói sang chuyện khác, nhỏ giọng nói: “Sirius, sự kiện hôm nay con nói với chú và Remus có thể đừng nói lại với Giáo sư Dumbledore cùng Giáo sư Snape không?” thiếu niên mắt xanh lắp bắp nhìn Sirius, “Tuy rằng con biết tương lai, nhưng nếu nói cho nhiều người sẽ ảnh hưởng đến tính chuẩn xác của tương lai, tạo thành một ít chuyện không thể nhận định được.”

Sirius ấm áp sờ sờ tóc Harry, “Con yên tâm. Đây là bí mật giữa ba chúng ta thôi.”

Đây là tình yêu thuộc về một cha đỡ đầu. Tình yêu thuộc về một người thân. Bất luận cậu xảy ra chuyện gì, làm cái gì, chú vĩnh viễn cũng bao dung tất cả vì cậu.

Hai người đi xuống cầu thang, bước vào phòng khách. Dumbledore và Snape ngồi trên ghế sa lon, Remus ngồi một bên hỏi han.

“A, Harry!” Dumbledore thấy Harry đi vào phòng khách lập tức đứng lên, “Thầy nghe nói chuyện vừa xảy ra, con không sao chứ?”

Harry ngoan ngoãn cười lắc đầu, “Không có gì trở ngại, thầy không cần bận tâm.”

Dumbledore quan sát sắc mặt Harry một chút, vỗ vỗ cậu, “Hãy để Severus kiểm tra một chút cho con đi, ở phương diện này thầy ấy còn lành nghề hơn cả Pomfrey đấy.”

Cụ cũng không nói “Phương diện này” là gì, nhưng Harry vẫn hiểu Dumbledore đã nhìn thấu cậu chịu tra tấn loại nào. Cậu không từ chối nữa, bởi vì biết cho dù mình từ chối cũng không làm gì được. Việc Dumbledore muốn cậu làm dường như cậu chưa từng khước từ, huống chi Harry hiểu chuyện này là vì tốt cho bản thân.

Harry thầm than thở, đem tầm mắt nhắm ngay vào người đàn ông mặc đồ đen.

Snape từ lúc nhìn thấy mặt Harry không có chút máu liền đứng lên, rút đũa phép ra chờ một bên, thế nhưng mày vẫn nhíu lại, môi cũng mím chặt.

Harry đi đến trước người Snape, hơi cong lưng một chút, “Làm phiền thầy.”

Snape im lặng nhìn chăm chú vào thiếu niên mắt xanh nửa ngày, rốt cục nâng đũa phép lên, bắn một chú ngữ vào Harry, ánh sáng màu vàng kim nhạt bao phủ toàn thân Harry, thỉnh thoảng xuất hiện mấy tia sáng khác.

Sau khi ánh sáng dần dần biến mất, mày Snape nhíu càng chặt hơn. Harry cảm thấy căng thẳng, vội vàng nói: “Con nói đúng mà, con không có chuyện gì mà.” đôi mắt xanh biếc trong suốt không nháy mắt nhìn Snape, cậu hiểu được lấy ánh mắt và thân phận của Giáo sư thì quá quen thuộc với biểu hiện bị trúng Crucio, Harry hy vọng Giáo sư đừng nói sự thật này ra trước mặt Sirius và Remus.

Sirius lo lắng nói: “Chẳng lẽ Harry có gì không ổn sao? Snape.” Sau khi Harry kể cho chú và Remus câu chuyện sau lưng người đàn ông này, chú sẽ không nhằm vào đối thủ một mất một còn lúc ở trường vẫn xem không vừa mắt này nữa, huống chi căn cứ vào lời nói của Harry, người này khá chiếu cố Harry, cho nên về tình hay về ý, mình cũng phải lễ phép đối đãi Snape.

Snape im lặng nhìn Harry, đôi mắt xanh vẫn gắt gao nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt ẩn hiện hàm nghĩa nào đó.

Thiếu niên này… vẫn rất dịu dàng.

Snape thầm thở dài, hiểu được cậu không muốn để thân nhân của mình lo lắng. Snape hiểu rõ Harry Potter là một đứa nhỏ không biết làm nũng, thậm chí đôi khi trưởng thành vượt quá tuổi đến mức làm hắn cũng hơi sợ hãi.

“Không có chuyện gì, nhưng hơi mất sức thôi,” Snape cứng rắn phun ra một câu, sau đó nói với Dumbledore, “Tôi muốn về hầm, trong thời gian này cũng đủ để tôi chế xong hai nồi ma dược rồi!” Hắn cũng không quản Dumbledore có đáp ứng không, dứt khoát xoay người đi vào lò sưởi thông qua mạng floo trở về Hogwarts.

Dumbledore cười ha hả, không để ý hành vi của Snape. Cụ vỗ vỗ bả vai Harry, “Như vậy, Harry, nói cho thầy những phát hiện khi chiến đấu với Bellatrix vừa rồi đi.”

Harry vốn tưởng Dumbledore sẽ hỏi kĩ càng tất cả mọi chuyện vừa phát sinh, dù sao trước kia luôn như vậy, năm hai quyết đấu trong phòng chứa bí mật, năm tư Voldemort sống lại… lần nào cũng là Harry kể lại cho Hiệu trưởng nghe, sau đó Hiệu trưởng cẩn thận cân nhắc thâm ý trong đó.

Mà hiện giờ, Dumbledore lại muốn nghe cậu hiểu được gì sao?

Harry hắng giọng một cái, “Dạ. Thứ nhất, trước khi con gặp Bellatrix, nhìn thấy trên bầu trời có mấy con chim ưng bay qua, bởi vì khoảng cách quá xa, con không xác định có chính xác là ưng hay không, nhưng cũng là sinh vật cùng loài thôi. Nhưng mà, theo ta được biết, loài chim ưng là sinh vật không bay theo đàn, chúng nó phần lớn đều một mình hành động. Cho nên, hiện tượng dị thường ấy khiến con chú ý. Con đoán hình tượng Animagus của Bellatrix phải là loài chim giống giống như chim ưng.”

Dumbledore khen ngợi gật gật đầu, “Không hổ là Ravenclaw xuất thân từ ưng viện, Harry.”

Harry xấu hổ cười cười, đối với bạch pháp sư vĩ đại này, chút tri thức kia cậu cũng không dám múa rìu qua mắt thợ.”Sau đó, điểm thứ hai là, hơn mười năm kiếp sống trong Azkaban đối với sự phát huy pháp thuật của Bellatrix mà nói, hình như ảnh hưởng không lớn. Tốc độ ả ra tay, độ mạnh và độ chuẩn xác đều xuất sắc đến đáng sợ, hơn nữa xem sự cuồng nhiệt chấp nhất của ả đối với Voldemort, con không cho là Giám ngục Azkaban có thể đề phòng được ả ta.”

Dumbledore bất đắc dĩ cười cười, “Thế nhưng Cornelius không cho là vậy. Ông ta tin chắc dưới sự bảo vệ của Giám ngục Azkaban có thể giúp Hogwarts phòng thủ vững bền.”

Harry cân nhắc có cần nói với Dumbledore mình lấy được quyền tự do sử dụng lời nguyền không thể tha thứ hay không, nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng không nói gì.

Harry cười nhàn nhạt, “Con phát hiện chỉ như vậy thôi. Giáo sư, con hơi mệt, muốn trở về nghỉ ngơi một chút.”

Dumbledore thấy sắc mặt Harry mỏi mệt liền không nói gì thêm nữa, cụ đương nhiên có thể nhìn ra Snape che giấu điều gì, đứa bé này hôm nay chịu tra tấn quả thật không nhẹ, cũng nên nghỉ ngơi cho tốt. Dumbledore cười ha hả phất phất tay với Harry, ý bảo Harry trở về phòng nghỉ ngơi.

Sau khi Harry trở lại phòng mình, rốt cục cảm thấy cả người đau đến mức rụng rời. chuyện xảy ra liên tiếp hôm nay, làm thân thể cậu sắp nổ. Cậu chôn thân mình vào đống chăn mềm, quyết định liều lĩnh ngủ một giấc. Chỉ là ——

Tiếng cốc cốc từ cửa sổ truyền đến, Harry ngẩng đầu nhìn, con chim cắt màu đen gõ vào cửa sổ, trên chân quấn một cái bọc nhỏ.

Harry vội vàng cố sức đứng lên mở cửa sổ ra.

Con chim cắt bay vào, sau khi ném cái gói rồi lập tức bay lên bàn, có vẻ như bay nhanh từ cự ly xa làm nó hơi kiệt sức. Harry vội vàng cho nó một ít thức ăn cú, hy vọng có thể hợp khẩu vị của con cắt này. Nhưng con cắt đen không thèm nhìn một cái, bay đến bên cạnh Hedwig, uống ngay chút nước trong bát ( điều này làm Hedwig rất tức giận), sau đó liền run run đôi cánh, bay về phía cửa sổ đang mở, vỗ cánh lao đi.

Harry lúc này mới mở cái bọc ra, bên trong là một tờ giấy cùng một lọ chất lỏng màu lam nhạt.

Chữ viết trên giấy quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

“Bình thuốc này có hiệu quả trị liệu đối với thương tổn do Crucio gây ra, uống nó ngay.”

Harry hơi sững sờ nhìn tờ giấy, chữ viết chỉnh tề mạnh mẽ, như phong cách của người đó, Harry bất giác vuốt ve dòng chữ trên giấy.

Thật không ngờ, nỗi lòng vẫn nôn nóng dần lắng đọng lại.

Harry bật nút chai, một hơi uống sạch chất lỏng màu lam nhạt.

Hiệu quả rõ rệt, tay chân vốn vẫn đau đớn dần bình thường lại, thân thể mềm nhũn cũng hồi phục hơi sức, thậm chí suy nghĩ có chút hỗn loạn cũng bắt đầu trấn tĩnh lại.

A…

Severus · Snape… Tôi nợ thầy nhiều đến mức nào rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.