Hương trà thơm ngát quanh quẩn trong phòng, im lặng lại chen vào giữa hai người.
Harry cúi đầu yên lặng uống hồng trà, chuyên chú nhìn hoa văn trên chén trà. Ánh mắt Snape trống rỗng nhìn mặt bàn hội nghị.
Im lặng.
Harry trong lòng nhẹ giọng thở dài, có phải những khi cậu và Severus · Snape ở chung vĩnh viễn đều như vậy hay không? Hai người vĩnh viễn không thể chia sẽ tất cả bí mật, chỉ có thể mang theo đủ loại mặt nạ đoán suy nghĩ của nhau.
Harry mím môi, trong lòng tự giễu, tại sao vẫn không thể khắc chế nghĩ đến Giáo sư hả? Harry · Potter, mày thật là một người nhu nhược, chuyện đã chấp nhận lại làm không được.
Mà tình cảm trong lòng Snape lúc này cũng trầm tĩnh như mặt ngoài vậy. Trên thực tế, hắn bây giờ rất hỗn loạn. Có lẽ quá lâu rồi hắn chưa có cảm xúc kịch liệt như bây giờ.
Đây cũng vì cậu bé tóc đen mắt xanh kia. Nga, không nên gọi cậu ta là cậu bé. Từ khi nhìn thấy quá khứ của cậu, Snape cũng đã biết Harry Potter kỳ thật là một thiếu niên có linh hồn trưởng thành.
Nhưng nguyên nhân chính là vì thế, lúc trước cho rằng tất cả những việc thiếu niên này làm cho hắn đều là bình thường, nhưng hiện tại, hết thảy bình thường cũng không thể bình thường nữa.
Trong quá khứ, hắn có thể xem tất cả việc thiếu niên này làm cho hắn là tình cảm nhụ mộ(thái độ quấn quít) đối với một người thầy, nhưng khi đã biết trong quá khứ của Harry, hắn khắc nghiệt ác liệt với cậu cỡ nào, cho dù cuối cùng cậu bé phát hiện hắn bảo vệ nó, thiếu niên này cũng không nên tốt với hắn như bậy giờ.
Harry biết rất rõ, là hắn mật báo mới làm hại cha mẹ cậu bị Voldemort sát hại, mà cả Harry cũng từ đó mà lưng đeo trọng trách Kẻ Được Chọn. Cho nên, sau đó hắn tìm mọi cách bảo vệ Harry, thiếu niên này phải cho rằng là điều phải làm chứ, huống chi, Harry cũng không thiếu hắn cái gì.
Vì sao phải dịu dàng với ta như thế? Em có biết em như vậy sẽ làm ta càng không muốn buông tay hay không?
Nhớ tới câu nói kia của Lucius “Anh có chút thích cậu ta, đúng không?”
Lòng Snape không khỏi bắt đầu phiền muộn.
Đúng vậy, Lucius xem người thực chuẩn. Sự chú ý của hắn đối với Harry đã sớm vượt qua thân phận một người thầy. Chú ý mỗi một biểu tình của cậu, mỗi một độ cong của nụ cười, sau đó đoán được tâm tình của cậu. Vì mỗi lần cậu chiếu cố, mỗi lần cậu an ủi, linh hồn hắn bỗng cảm thấy một niềm vui sướng không thể phát giác. Hắn như một con cá sắp hít thở không được, liều mạng hấp thu một một tia dưỡng khí Harry đem lại.
Không thể tự kiềm chế.
Hắn chưa từng rối loạn như vậy, cho dù là lúc thiếu niên thầm mến Lily, cũng chỉ như thói quen bình thường để ý hết thảy của Lily, chưa từng có tâm trạng buồn vô cớ lạc lỏng thế này.
Thế nhưng…
Nhớ tới Lily, trong lòng Snape lại đau nhói một cái. Không phải vì còn quyến luyến Lily, kỳ thật dưới ảnh hưởng của Harry đối với hắn, chấp nhất với Lily đã dần dần phai nhạt.
Không phải không yêu Lily. Mà là người chết đã qua đời, nên để Lily ngủ yên. Cứ tìm kiếm gởi gắm ở một người chết, đây không phải phong cách của một Slytherin đủ tư cách nên có.
Nhưng mà, sự tồn tại của Lily lúc nào cũng nhắc nhở mình, hắn không nên yêu con của Lily.
Hắn · sao · có · thể yêu con trai của Lily?!
Cho dù một lần lại một lần nhấn mạnh điều này trong lòng, hắn vẫn không thể ức chế ham muốn sở hữu thiếu niên này.
Thừa nhận đi, Severus. Mi đã yêu Harry · Potter rồi.
A… Snape trong lòng không khỏi cười khổ, hắn phải thế nào mà thản nhiên đối diện với Harry, nói cho cậu biết ta có yêu mẹ em, nhưng bây giờ ta lại yêu em. Vậy sẽ làm Harry nghĩ thế nào?
Huống chi, hắn cũng không xứng để yêu Harry.
Harry có một linh hồn xinh đẹp mạnh mẽ như thế, mà hắn, một tiền Tử Thần Thực Tử đê tiện, có một linh hồn tội ác dơ bẩn, sớm nên rơi vào địa ngục, sao có thể hy vọng xa vời được lọt mắt xanh của người thiếu niên kia?
Harry là anh hùng sáng ngời một phương, trên người mang kỳ vọng của hàng vạn hàng nghìn dân chúng. Cậu nhất định trở thành người đứng đầu thế hệ mới của giới Pháp thuật, cậu xứng với tất cả tốt đẹp trên đời này.
Mà hắn, tiền Tử Thần Thực Tử mọi người đều căm ghét, gián điệp hai mang luôn kề cận cái chết, đã định phải chết trong một xó xỉnh nào đó không rõ tên, giống như trí nhớ kiếp trước của Harry, điểm này hắn biết rõ.
Hai người khác nhau như vậy, làm sao có thể ở bên nhau?
Snape hai mắt nhắm nghiền.
Không thể ở bên nhau, sẽ không thể. Có lẽ, bây giờ thoát ra còn chưa trễ. Khi hắn vẫn chưa hoàn toàn chìm đắm trong sự dịu dàng của Harry, lập tức rời đi đi.
Bàn tay Snape đặt dưới bàn bất tri bất giác đã siết chặt thành đấm, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, đau nhói.
Severus · Snape, lấy ra bộ dạng Slytherin đi, nếu mi là một thằng đàn ông thì đừng đụng đến Harry · Potter nữa, người thiếu niên kia đáng có được người tốt hơn mi nhiều!
Cậu đáng có được người tốt hơn mi rất nhiều…
Snape mở mắt, đôi mắt đen nhánh đã như hai quỹ đạo thâm thúy trống rỗng không ánh sáng.
Mà người thiếu niên kia sớm lâm vào hồi ức đã vô ý ngủ quên trên bàn, nhưng dù đang ngủ, mày cũng gắt gao cau chặt.
Ánh dương soi chiếu vào gương mặt tái nhợt của cậu bé, làm làn da trở nên trong suốt nhàn nhạt.
Snape nhíu mày, cong môi, ra lệch cho ánh mắt của mình chuyển hướng đến nơi khác.
***
“Phanh.”
Cửa mở. Grindelwald và Dumbledore đi đến, thần sắc không giống bình thường, Snape có thể nhìn ra đôi mắt của Dumbledore hơi ướt.
“A, các vị tới.” Một thanh âm khàn khàn vang lên.
Harry không biết khi nào đã bị tiếng mở cửa mở đánh thức, ngồi ngay ngắn.
“Thật ngại, xử lý một chút sự tình, để hai người đợi lâu.” Grindelwald gật gật đầu với Harry.
Dumbledore mở miệng muốn nói gì, nhưng cuối cùng cũng không nói, ngồi xuống bên cạnh Snape, bên dưới Harry.
Grindelwald nhướng nhướng mày, ngồi bên kia của Harry, đối diện Dumbledore.
Harry yếu ớt cười, “Ôn chuyện xong rồi, chúng ta sẽ thảo luận chính sự đi.” Cậu hắng giọng một cái, giữ vững tinh thần, ” Giáo sư Dumbledore, Hiệu trưởng Durmstrang Igor · Karkaroff có cùng thầy thư từ qua lại không?”
Dumbledore nâng kính, “Có, thầy nghĩ đại khái con cũng sẽ nói với thầy chuyện này. Ngày hôm qua vừa đưa tới.”
“Là về chuyện Thi đấu Tam Pháp thuật sao?”
“Đúng vậy. Trên thư nói, Bộ Pháp Thuật Đức đã đồng ý chuyện này, đang đàm phán cùng Bộ Pháp Thuật Anh quốc.” Dumbledore nhìn Harry, “Thầy còn chưa quyết định đồng ý hay không, dù sao dựa vào đời trước của con, Voldemort sẽ mượn Thi đấu Tam Pháp thuật này để sống lại.”
Khóe môi Harry nhếch lên, giãn ra một nụ cười nhẹ.
“Đồng ý. Đương nhiên phải đồng ý, bằng không làm sao đem Voldemort dẫn đến chứ?” Harry chống tay, nói với Dumbledore: “Giáo sư, chúng ta để quá khứ tái hiện đi. Nếu Voldemort hy vọng lợi dụng Thi đấu Tam Pháp thuật để sống lại, vì sao chúng ta không mượn Thi đấu Tam Pháp thuật này hoàn toàn tiêu diệt Voldemort?”
Dumbledore khẽ nhíu mày, “Harry, vì sao con đột nhiên quyết định tăng nhanh tốc độ giải quyết Voldemort thế?”
Harry nhẹ nhàng uống ngay một ngụm trà, sương mù trắng ngà làm mờ đi vẻ mặt cậu.
“Trường Sinh Linh Giá đã tiêu diệt gần hết, hiện tại chỉ còn lại một mình Voldemort. Con nghĩ chúng ta không có lý do gì cứ kéo dài. Voldemort còn sống một ngày, liền có thể nguy hại đến sinh mệnh trên cái thế giới này, không phải sao?”
Dumbledore hít một hơi, nhìn về phía Grindelwald, “Gellert, anh cũng đồng ý?”
Ma Vương tóc vàng nở nụ cười, “Nếu Harry đã đưa ra quyết định, chúng ta liền phối hợp tốt với cậu ta đi. Trong thời đại này, đã là thời điểm giao cho lớp người trẻ tuổi.” Huống chi, sớm tiêu diệt Voldemort, ông và Albus có thể buông xuống tất cả bắt đầu lại một lần nữa rồi.
Dumbledore hít sâu, “Được rồi… Harry. Con muốn thầy làm thế nào?”
Harry cười rực rỡ.
“Đồng ý với Karkaroff. Sau đó… Tìm một cơ hội để Barty · Crouch nhỏ xuất hiện đi, chúng ta cần một “Giáo sư Moody ” không phải sao?”
Dumbledore đẩy mắt kính, “Thầy sẽ nói với Alastor, xem ra anh ta phải vất vả cả năm học đây.”
“Như vậy…” Grindelwald trầm ngâm một chút, “Tới cuối cùng, lúc Voldemort sống lại cậu sẽ làm thế nào?”
“Lão phải chân chính sống lại chúng ta mới có thể tiêu diệt lão, không phải sao? Đợi khi lão có thân thể, gọi về Tử Thần Thực Tử, chúng ta sẽ đổi Tử Thần Thực Tử lão gọi về thành người của chúng ta. Việc này sẽ giao cho ông Lucius · Malfoy, tôi nghĩ ông ta đã nói cho thầy, Giáo sư Dumbledore?”
“A, đúng vậy. Lucius nói anh ấy sẽ phụ trách thu phục các Tử Thần Thực Tử ý chí không kiên định. Về phần Tử Thần Thực Tử trung thành ở Azkaban… Thầy sẽ bảo Fudge tăng mạnh quyền kiểm soát của Giám ngục Azkaban.”
Harry gật gật đầu, “Nói như vậy, tới lúc cuối cùng. Lúc người của chúng ta bao vây Voldemort, cho dù là Voldemort cũng không còn đáng sợ nữa.”
“Vậy … Severus, thầy cũng không cần làm gián điệp hai mang.” Dumbledore quay đầu nở nụ cười với Snape.
Người đàn ông tóc đen mặt nhăn mày nhíu, “Đây là ý gì, tôi không có tác dụng gì hả?” Đôi môi mỏng của hắn căng thành một độ cong châm chọc, “Không dùng đến ta sao? Ta nhớ trò đã đáp ứng ta cái gì, Harry · Potter.”
Harry căng thẳng trong lòng, trên mặt lại hiện ra một nụ cười tươi, cậu vuốt tay, chọn mi: “Người xem, Giáo sư Snape, y theo cái kế hoạch này, căn bản chúng ta không cần gián điệp hai mang. Nhiều nhất là đến lúc đó thầy cứ mang mũ trùm, cùng người của chúng ta phục kích Voldemort. Như vậy đủ rồi.”
Môi Snape căng chặt hơn, “Trò xác định kế hoạch của trò không chút sơ hở? Ta thấy trò rất liều lĩnh, phải trong khoảng thời gian ngắn tiêu diệt Voldemort vốn là rất khó. Chúng ta nên thực hiện như kế hoạch đã thảo luận trước kia, ta đi làm gián điệp, trợ giúp Chúa Tể Hắc Ám sống lại, sau đó chúng ta thực hiên từng bước tiếp theo. Dù sao tiêu diệt Chúa Tể Hắc Ám là một nhiệm vụ trường kỳ.”
Harry giận quá hóa cười, tiếng nói có chút sắc bén: “Thầy cứ xem nhẹ tánh mạng của mình như vậy? Chẳng lẽ thầy không biết ở kiếp trước của tôi thầy chết như thế nào sao? Sinh mệnh là một thứ rất quý giá, tôi xin thầy quý trọng nó.” Chết tiệt, chẳng lẽ thầy không biết mình vì bảo vệ tánh mạng của thầy mà tiêu tốn bao nhiêu tâm tư, vì cái gì thầy cứ khăng khăng muốn làm gián điệp hai mang thứ công việc có độ nguy hiểm cao nhất này, chẳng lẽ còn muốn giống như lần trước chết đi như vậy sao?
Snape nhìn Harry thật sâu, hai người bốn mắt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng dời tầm mắt đi.
Snape im lặng thật lâu, sau đó rốt cục thỏa hiệp: “Ta đã biết.”
Dumbledore nhìn chằm chằm vào Harry, cặp mắt màu lam sáng lên lấp lánh.”Quả nhiên con đã trưởng thành, Harry. Thầy thực vui mừng con đã có thể một mình đảm đương mọi chuyện.”
Thân thể Harry cứng lại một chút, rũ tóc xuống che dấu nụ cười khổ của cậu.
Dumbledore nói đúng, quả thật cậu đủ sức đảm đương mọi chuyện một mình. Mà thứ châm chọc thật sự chính là, ai cũng không biết kế hoạch cuối cùng của cậu.
***
Làn gió mùa hè thổi qua thảm cỏ trong thung lũng Grodric. Gió nhẹ lướt qua, để lại từng đợt sóng lăn tăn trên mặt cỏ một xanh biếc.
Cứ nghĩ rằng, ngôi mộ sẽ không có một ngọn cỏ, chỉ là một mảnh hoang vu, nhưng thật không ngờ, trên ngôi mộ nho nhỏ phía sau nhà thờ, quả thật là một đám cỏ xanh đáng châm chọc.
Harry nhẹ nhàng dựa bên cạnh bia mộ màu trắng bằng đá cẩm thạch, dòng chữ khắc trên bia tựa hồ lúc nào cũng sáng lên —— thật như để người ta dễ đọc hơn.
James Potter, sinh ngày 27 tháng 3 năm 1960, chết ngày 31 tháng 10 năm 1981
Lily Potter, sinh ngày 30 tháng 1 năm 1960, chết ngày 31 tháng 10 năm 1981
Kẻ thù cuối cùng bị tiêu diệt là cái chết
Harry nhắm mắt lại, vẻ mặt bình tĩnh, gió nhẹ hất tung mái tóc của cậu, lộ ra cái trán trơn bóng cùng vết sẹo tia chớp kia.
Cảm giác ở bên ba mẹ, bất luận trong lúc mờ mịt bất lực cỡ nào, Harry đều có thể bình tĩnh lại.
Hiện tại xem ra, hàng chữ trên mộ ba mẹ thật như trở thành lời tiên tri.
“Kẻ thù cuối cùng bị tiêu diệt là cái chết”. Đây không phải con đường trải rộng trước mặt mình hay sao, sau khi giết chết Voldemort, đạt thành tâm nguyện, chuyện duy nhất mình cần làm chính là ung dung đi đến cái chết.
Con người chung quy phải học được vừa lòng. So sánh với đời trước, cậu đã có được rất nhiều. Sự cưng chiều của Sirius và Remus, Giáo sư đối xử cũng tử tế, tình hữu nghị với Draco, kết bạn cùng Grindelwald… Mà quan trọng hơn là, người cậu yêu thương đều khỏe mạnh và còn sống, không ai vì cậu mà chết đi. Như vậy đủ rồi. Trên thực tế, từ khi giãy thoát khỏi thời kì tuyệt vọng sau chiến tranh, đến nơi này, có thể nhìn thấy những người cậu yêu, mà không cần dựa vào cảnh mơ nữa, đây đã đủ để Harry cảm ơn thần linh. Tương lai, bản thân rơi vào địa ngục hay được lên thiên đường, đối với cậu mà nói, đã không quan trọng nữa rồi.
Harry mở mắt ra, nhìn lướt qua bầu trời xanh nhạt, trong lòng một mảnh yên lặng.
Thứ cậu muốn cũng đã có được, như vậy nên đến lúc trả giá rồi.
Harry đứng lên, vỗ vỗ lá cỏ vướn lên trên áo, nhìn chăm chú thật sâu lần cuối vào mộ của ba mẹ, sau đó bước chân kiên định rời đi.
Thực xin lỗi, ba mẹ, tiếc nuối chính là con vĩnh viễn không có cơ hội nhìn thấy mọi người tại nơi của Merlin, chân thành hy vọng hai người đều mạnh khỏe.