Hp Đồng Nhân - Snarry Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 104: Đồ Thứ Giận Cá Chém Thớt





EDITOR: PARK HOONWOO
BETA VÀ SỬA LỖI: ELLEN
- o0o-
"Ron, cậu im ngay!" Trán Harry nổi đầy gân xanh, nắm tay siết chặt, nắm đấm của y đang rất muốn hôn mạnh lên mặt Ron.

"Khụ!" Ron ho khan quay đầu không xen mồm vào nữa.

Đùa chút thôi mà, kích động đến thế làm gì.

"Vị Ufiebell này, chúng ta nói tiếp vấn đề liên quan đến cái xoay thời gian của ngài đi." Về phần tương lai gì gì đấy, không quan trọng.....!shit á! Chồng quái gì chứ!
"Được." Trên thực tế, nếu không phải là do y tự truy hỏi, thì hắn cũng chẳng muốn nhớ đến cái khoảnh khắc xấu hổ ấy làm gì, sau đó hắn mém nữa bị người đàn ông đó chỉnh chết rồi đấy! "Nếu tôi đoán không lầm, mọi người hẳn đã tìm được con thoi dịch chuyển rồi nhỉ, nhưng vẫn chưa tìm ra cách khởi động nó."

"Con thoi dịch chuyển?" Ron nghi ngờ.

"Ô, theo như mấy cậu gọi thì là xoay thời gian." Ufiebell lôi một mặt dây chuyền ra khỏi túi áo, mặt dây chuyền y hệt cái vỏ ốc sên cả đám tìm được, nhưng nhỏ hơn một chút "Thật ra con thoi dịch chuyển kia chỉ là đồ trưng bày mà thôi."
"Ông có ý gì...."
"Nói thế này đi, mấy thứ hoa văn rồi đá quý được khảm trên cái kia toàn là trưng cho đẹp thôi, không xài được." Ufiebell vui lòng khi nhìn thấy gương mặt của Harry và Ron ngày càng khó coi "Tuy rằng qua nhiều lần kiểm tra đo lường đều cho ra kết quả không hỏng hóc, nhưng thứ kia ngay từ đầu đã không được nhét vào thiết bị, đá phép thuật điều khiển ở chính giữa không có, không có nguồn ma lực, hơn nữa tôi cũng đã sửa một chút trên bản vẽ.

Dĩ nhiên, nếu ai có thể mở hết nguyên cái con thoi dịch chuyển ấy ra thì cũng thấy được."
"..." Mặt Ron còn khó coi hơn cả khi biết chuyện Hermione gặp nạn năm đó.

Có bậc thầy luyện kim nào sẽ rỗi rảnh đi giải phẫu cái thứ vật phẩm luyện kim cả ngàn năm này ra chứ! Năm đó ông làm ra cái thứ này làm gì thế hả!
"Để hố người khác ấy mà, giống mấy người nè ~" Ufiebell tâm bất biến giữa hai bản mặt muốn ăn tươi nuốt sống người khác của bọn Harry "Khi ấy sau khi tôi tạo ra được cái thứ này, phiền phức bắt đầu cứ không rủ mà kéo đến, tôi tuy thích lữ hành đấy, nhưng cũng cần phải nghỉ ngơi một chút, lần nào dừng lại nghỉ ngơi cũng bị một đám người đến kiếm chuyện nản lắm đó.

Cho nên tôi mới tạo ra cái thứ chỉ có thể trưng bày này, sau lại nhờ một thế lực nào đó tùy tiện tuồn ra ngoài.

Còn chuyện có khởi động được hay không....không lấy về tay được, ai biết có phải chuyện bịa không chứ."
"Mấy người bị ông lừa sao không trực tiếp đấm chết ông vậy hả!" Harry nghiến răng nghiến lợi, y và Ron không biết đã ở phòng thí nghiệm không biết bao nhiêu ngày đêm rồi chỉ vì nghiển cứu cái thứ này, cuối cùng chỉ là hàng pha kè!
"Bởi vì bọn họ đều bị người khác đập chết nha ~" Vui ghê á, phải biết rằng từ khi hắn quen Cậu Bé Vàng toàn bị chỉnh thảm thương cực kì! Đã cái nư ghê gớm!
"...Ngài Ufiebell, nếu ngài đến hỗ trợ, vậy mau bắt đầu làm việc đi." Grindelwald cũng rất muốn một phát đập chết tươi Ufiebell, phải biết rằng gã là một trong những người bị hố hàng đấy.

Xong việc sớm chút, có thể giải quyết tên tiện nhân này sớm chút, cho hai cái bóng đèn kia cút đi chỗ khác! Khỏi nhìn thấy cho thêm phiền!
"Ngài Grindelwald, ngài không muốn trở về quá khứ sao?" Ufiebell tỏ vẻ tò mò hỏi "Tôi có thể giúp á ~"
"Không cần phiền đến thế, tôi rất vừa lòng với cuộc sống hiện tại." Nghe thấy câu trả lời của Grindelwald, Ufiebell có chút thất vọng.


Cảm nhận chút hơi thở ma lực của ba người trong phòng, Ufiebell mắng thầm trong lầm: Mẹ nó mấy tên hên đến khó tin!
"Nếu thế, hai người muốn khi nào đi?" Harry cảm thấy tâm tình của Ufiebell đột nhiên trở nên rất kém.

"Ngay bây giờ cũng được." Càng sớm càng tốt, tương lai còn có một đống việc chờ họ.

"Đưa tay đây." Ufiebell lấy con dao nhỏ chuẩn bị khoét một lỗ trên cánh tay Harry.

"Ông muốn làm gì!" Harry rút tay về.

"Tọa độ đó, tên ngu! Không có thời gian và tọa độ, làm sao tôi mở cửa thời gian được!" Ufiebell điên máu quát, túm tay Harry, hung tợn cầm dao nhỏ đâm đến....!
"Khục!" Harry bật cười, y cứ cho rằng con dao nhỏ này của Uffibell này là dao đặc chế giống Snape chứ.

Ufiebell dời mắt về phía Ron "Cậu đến đây!"
Nhịn cười, Ron đè dao lên trên cánh tay cắt ra một lỗ nhỏ, Ufiebell mở dây xích, đen mặt nhấn cái xác ốc sên lên vết thương trên tay Ron.

"ẦM-" Khung cảnh xung quanh đột nhiên vặn vẹo, nhưng chân vẫn có cảm giác như đang đứng tại mặt đất.

Đến khi bốn phía dần bình thường, vẫn là căn phòng khách đó, Grindelwald cũng chẳng ngồi đấy nữa, hơn nữa Harry và Ron còn đang đứng trên một cái bàn gỗ, phòng khách ngày xưa không có vật này.

"Được rồi, kiểm tra xem mình có thiếu tay chân gì không, nếu không thì tôi đi trước." Ufiebell cất con thoi dịch chuyển, trên mặt không còn nụ cười giống mấy tên đê tiện như ban đầu nữa.

Ufiebell híp mắt nhìn Harry và Ron lấy máy liên lạc ra, đều là người du hành thời gian, hắn thì bị thời gian lãng quên, trong khi hai người này lại chẳng có sao cả, thật là bất công mà!
Ufiebell móc một cây kẹo ra khỏi túi áo gặm gặm, đến tận khi hắn ăn xong cây kẹo đó, đám Harry mới nhớ ra rằng nơi này còn một người nữa.


"Cảm ơn, ngài Ufiebell." Harry và Ron nói lời cảm ơn từ tận trái tim mình, tuy bị thứ kia hố không nhẹ, nhưng ít nhất người này cũng giúp hai người họ rất nhiều.

"Không cần khách khí, cậu của tương lai còn nhờ tôi chuyển một câu." Ufiebell lấy cây kẹo khác ra "Tình địch của cậu không phải má Lily, mà là dược liệu."
"Hả?" Harry đột nhiên cảm thấy có một trận gió kỳ lạ thổi lên sau lưng.

"Tôi chưa nói rằng chồng tương lai của cậu tên là Severus Snape hả?" Ufiebell vô tội chớp chớp mắt.

"..." Ông không có! Cái quái gì thế! Cái thứ này còn kinh dị hơn so với việc tương lai y phải gả đi!!! "Ông nói cái gì..."
"Được rồi, tôi đi trước." Ufiebell sau khi ném cho người ta nguyên trái bom xong đã vội vàng chuồn mất, trước khi đi còn tốt bụng chúc Harry bạc đầu giai lão....!
"Harry..." Ron cẩn thận mở miệng, hoàn toàn không dám kích thích đến Harry, cái người vừa mới đập nát bàn trả nhỏ kia.

"Ron, Ufiebell nãy giờ không nói gì hết đúng không?" Harry cười thân thiện rạng rỡ với Ron.

"....Ông ta không nói gì hết, sau khi đưa chúng ta về đã đi rồi!" Hoàn toàn không nghe thấy câu cậu sẽ được gả cho Snape trong tương lai.

"Thật là một đại, thiện, nhân, a!" Harry vừa cắn răng, vừa nghiền vụn gỗ dưới chân thành bột gỗ.
HẾT CHƯƠNG 107.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.