Hp Đồng Nhân - Snarry Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 129: Hiểu Lầm





"Harry, cổ con sao thế?" Sirius há to miệng cắn sandwich, khó hiểu nhìn tư thế xoay người kì lạ của Harry khi tìm chai tương.
"Trặc cổ rồi." Harry tìm mại mới tìm được chai tiêu "....Cái đó, chú Sirius...." Harry do dự mở miệng "Ăn xong con có vài chuyện cần nói với chú."
"Có thể." Sirius lại cầm một cái sandwich khác lên.

Lupin cảm thấy giọng Harry có gì quai quái, nên cũng khó hiểu nhìn Harry.

Thanh xuân phơi phới, không lẽ Harry thích cô gái nào đó sao? Lupin thầm nghĩ.
Không phải người nào cũng bị ba thứ bong bóng hồng của tình yêu bao phủ như chú và chú Sirius đâu! Harry nhìn được suy nghĩ của Lupin, đen mặc uống thêm miếng súp.

Ăn sáng xong, Sirius ngồi trên ghế sofa nhìn Harry không biết nên mở miệng thế nào "Sao thế, Harry?" Hai ý tưởng của Sirius và Lupin không hẹn mà gặp nhau "Chẳng lẽ con thầm mến cô bé nào đó, không biết phải tỏ tình thế nào, nhờ ba đỡ đầu của con giúp một tay sao?"
"Không phải, cái đó, Sirius, chú cảm thấy thế nào về việc tuổi của người yêu của người thân mình hơi lớn?" Harry ngắt một miếng ra hỏi trước.
"Lớn tuổi? Harry, con vừa ý vị học tỷ nào thế?" Sirius nghĩ một chút "Ta không có ý kiến gì ở vấn đề này, chỉ lớn tuổi thôi mà."
"Vậy nếu đối tượng là nam thì sao?" Harry nhìn Lupin một chút, hình như câu này hỏi cũng như không.
"Dĩ nhiên có thể, Harry." Sirius không có ý kiến về việc này.
"Vậy nếu người kia không chỉ là, mà tuổi còn bằng tuổi ba mình thì sao?"
"..." Nghe Harry nói xong, Sirius hoá đá.

Đàn ông bằng tuổi ba mình? Là thằng khốn kiếp nào làm hư Harry nhà hắn! Harry nhà hắn mới mười hai thôi! Sirius hung hăng rút đũa phép, tiếng gầm của hắn phải nói là có thể chạy ra khỏi trận pháp của nơi đây "Là thằng khốn kiếp vô sỉ nào! Ông phanh thây nó ra!!"
"Chú Sirius, chú đừng kích động, con chỉ hỏi mà thôi." Harry vội vàng đè bàn tay đang nắm đũa phép của Sirius xuống.
Harry đang sốt ruột đè lại Sirius đang chuẩn bị liều mạng, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, Lupin ra mở cửa, bên ngoài là một Snape mặt (hóng) lạnh (hớt) "Snape? Không phải chiều nay cậu mới đến sao?"
"Vì để tránh con chó ngu đần nào đó sau khi nghe xong vài tin tức đến đứng tim tắt thở, cho nên tôi đến trước thời hạn." Snape vừa cầm hòm thuốc vào đã thấy bộ dạng gầm rú của Sirius và Harry gấp đến mức mồ hôi con mồ hôi mẹ thi nhau rơi.

"Chó đần, mi đang chuẩn bị đổi nghề từ phù thuỷ sang diễn xiếc à."
"..." Sirius quay đầu về hướng giọng nói, vừa quay đã thấy gương mặt giễu cợt của Snape, sau đó hắn đột nhiên im lặng, Harry có một loại dự cảm chẳng lành "Snape, Snivellus đáng chết nhà mi, mi dám dạy hư Harry!" Rồi toi! Harry che mặt.
Snape trong mắt Sirius giờ đây có vài cái mác như sau: Tuổi lớn, đàn ông, bằng tuổi ba....!"Snape, bố phải thịt mày!"

"...Potter!" Gương mặt vốn đang giễu cợt của Snape tối đi "Mi nói với ba đỡ đầu mi cái quái gì thế!"
"Xin lỗi, giáo sư..." Harry vô lực nói "Ba đỡ đầu con có chút hiểu lầm....với mấy cái con vừa nói." Hiểu lầm rất lớn!
"Snape, tên tiểu nhân vô sỉ nhà mày! Năm đó tao không đúng, có bản lãnh thì chĩa mũi giáo về tao này! Mày có xứng danh đàn ông khi lừa dối Harry vậy không! Harry là con trai Lily đó, vậy mày cũng hạ thủ được!" Sirius cầm đũa phép chuẩn bị xông lên, nhưng bị Lupin nghe đến mơ hồ bên cạnh ngăn lại "Sirius, cậu bình tĩnh cái coi!"
"Bình tĩnh con mẹ nó chứ! Snape dám xuống tay với Harry, bố nhất định phải lột da hắn!" Sirius dùng sức tránh thoát Lupin, Harry yếu ớt mở miệng dưới ánh nhìn chết chóc của Snape "Chú Sirius, người con nói không phải con, mà là em trai chú chú Regulus Black."
"Snape, bố....Regulus?" Sirius duy trì tư thế giơ nanh múa vuốt nhìn Harry đang che mặt ngồi trên sofa "Regulus, thằng bé...không sao hết?"
Mặc dù quan hệ của hắn với người nhà chẳng tốt đẹp khi còn đi học, nhưng Regulus khác, người đó là em trai hắn.

Gan của Regulus khi bé nhỏ lắm, tính cách cũng giống con gái, hồi bé khi nhà mở tiệc, thằng bé thể nào cũng bị bạn đồng lứa bắt nạt, khi đó hắn sẽ hung hăng đập thằng khi dễ em trai mình.

Khi còn bé, Regulus lúc nào cũng vui vẻ chạy sau lưng hắn, luôn miệng "Anh ơi, anh ởi", sau khi hắn vào Gryffindor, từ quan hệ với nhà, Regulus cũng không thân với hắn như xưa, nhưng hắn biết năm nào giáng sinh hay sinh nhật đều sẽ có một món quà không ký tên.
Khi hắn rời khỏi Azkaban, chuyện đầu tiên hắn làm khi về nhà là coi gia phả.

Hồi hắn trong tù, hắn đã nghe mấy tên cai ngục nói rằng thằng bé chết rồi, lúc ấy hắn không tin, Regulus cũng không thích mấy thứ rườm rà của quý tộc giống hắn, hắn nghĩ, Regulus hẳn cũng trốn khỏi Black như hắn....trốn tránh cái trách nhiệm thằng anh hai này quăng cho mình.

Nhưng khi nhìn thấy cái tên màu đen trên tường, Sirius yên lặng, sau đó nhìn mẹ mình la hét không ngừng mặc dù bị cái rèm to tướng che lại, cũng như quẳng cho căn phòng kia bùa ngó lơ.

Hắn không muốn lần nào đi qua nơi ấy cũng nhìn cái tên đó, nhưng có một ngày hắn đột nhiên nhìn nó, nghĩ rằng có ngày nào đó tên của thằng bé sẽ đột ngột toả sáng không.

"Harry, con nói...Regulus không sao, đúng chứ?" Sirius cứng ngắc xoay người, sau đó như đột nhiên nghĩ đến gì đó, vọt vào căn phòng vẽ gia phả, phá bỏ bùa chú.
Cái tên trên đấy vẫn màu đen, Sirius ngồi trên sàn nhà "Tại sao? Nếu Regulus vẫn ổn, sau cái thảm chết tiệt này lại màu đen!!" Nếu không phải thứ quỷ này được ếm bùa, Sirius có thể đã đốt nó rồi.
"Chu Sirius! Bình tĩnh, chú Sirius!" Chú ý đến ma lực xung quanh Sirius đang dâng lên "Regulus chú ấy không sao, nhưng mà đang bị phong ấn, gia phả không dò được dấu hiệu sinh mệnh của chú ấy nên cho rằng chú ấy đã chết.

Chú Regulus không sao hết, chú ấy được....người yêu bảo vệ rất tốt, nhưng mà chúng ta cần phải nhanh mang chú ấy ra khỏi chổ đó, người yêu chú ấy sắp kiên trì không nổi rồi." Nhắc đến người yêu Regulus, Harry lại nghẹn một chút.
"Regulus đâu? Sao thằng bé lại bị phong ấn? Đứa nào làm!" Sirius siết chặt đũa phép, mặt mày dữ tợn.
"Chó đần, tôi nghĩ thay vì rỗi rãi hỏi ba chuyện này, chuyện quan trọng nhất bây giờ là vớt em trai không biết đã ngã xuống cái hồ đó bao lâ rồi ra.

Snape bỏ rương độc dược lên bàn trà, tự rót ly nước uống "Nhắc mi trước, người yêu của em trai mi rất mạnh, hơn nữa bảo vệ em trai mi nhiều năm như thế, thân phận của hắn có chút đặc biệt."
"Không quan tâm, chỉ cần Regulus không sao, thì cho dù có là Grindelwald tôi cũng không ý kiến!" Harry yên lặng quay đầu, cho dù không phải là Grindelwald, nhưng cũng thuộc tộc Chúa Tể Hắc Ám mà thôi.
Snape nhướng mày "Mong rằng lúc ấy mi cũng sẽ nói thế." 
HẾT CHƯƠNG 129 + 130 + 131.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.