EDITOR: Park Hoonwoo
BETA: Ellen
- o0o-
Bác sĩ Pete đen mặt đút cho Sirius hai bình độc dược, sau đó quay đầu nhìn Lupin đang lo lắng gần đó "Ngài Lupin, tinh thần ngài Black trông có không sao, nhưng tôi tin rằng ngài phát hiện thần kinh ngài ấy hơi không bình thường, hơn nữa sau khi vào giấc lại rất dễ bừng tỉnh.
Ngài Black không thể chịu kích thích tinh thần quá lớn được, hy vọng ngài Lupin chú ý đến vấn đề này."
Lupin xấu hổ tiễn bác sĩ Pete, sau đó vào bếp chuẩn bị nấu vài món Sirius thích để bồi bổ tinh thần đã chịu kích thích của hắn.
Bên này, Harry đang ngồi trong tầng hầm với Mặt Dây Chuyền, Harry cực khổ vẽ pháp trận trên mặt đất, còn Mặt Dây Chuyền đang bận ngồi sờ mó người yêu mình.
"Anh có thể nhấc mông lại đây giúp cái được không! Anh biết cái này khó vẽ lắm mà!" Chỉ cần cong hơn một độ cũng không được! Tay và mắt của y sắp hư rồi! Hơn nữa cứ phải tính toán ma lực tại các điểm, não của y đang kêu rên nè!
"Regulus cần ma lực của tôi." Mặt Dây Chuyền nhàn nhạt trả lời, tiếp tục ôm người yêu nhỏ nhà mình, không xoa đầu thì cũng hôn.
"..." Anh cho rằng mình đang lừa Sirius à! (Sirius:...) Ma lực chỉ cần đeo dây chuyền vào cổ là xong chuyện thôi!
"Vô dụng." Mặt Dây Chuyền khinh bỉ liếc Harry, ngó lơ gân xanh đang dần rõ trên thái dương y, hôn hôn trán Regulus, sau đó đeo dây chuyền lên cổ anh.
Lấy bút lông chim trong tay Harry vẽ tiếp, thủ lĩnh nam sinh tốt nghiệp toàn O của Hogwarts không phải cái danh xưng cho vui, trận pháp nhanh chóng ra hình ra dạng.
Harry tìm một góc tường ngồi xuống, âm độc không có thuốc giải, trận pháp này là trận pháp y dùng đời trước để thức tỉnh huyết thống, sau khi cải biên vài chỗ, có thể dùng lửa của griffin để đốt mớ độc trong người Regulus.
Tuy việc này đồng nghĩa với việc đốt hết huyết thống sinh vật huyền bí trong người anh, nhưng an toàn hơn y đời trước nhiều.
Mặt Dây Chuyền vẽ nét cuối cùng, sau đó ôm Regulus vào trung tâm trận pháp, Harry đứng bên ngoài niệm chú ngữ phức tạp, lửa bắt đầu bốc lên, trên người Regulus cũng bừng bừng lửa, nhưng có vẻ anh không đau đớn gì, ngược lại Mặt Dây Chuyền đang ôm anh mồ hôi túa như mưa.
Dời đau đớn sang người mình, thật sự rất săn sóc.
Harry đứng một bên nhìn, chắc chắn rằng trận pháp không trục trặc ở đâu đó, nhưng bảo vệ thế này, một khi vấn đề xuất hiện, thì người chết trước cũng là Mặt Dây Chuyền.
Harry về chỗ, ngẫm lại Ron đã sụp đổ thế nào sau khi Hermione qua đời, rồi nhớ đến Sirius ngày nào cũng dính Remus cứng ngắc, còn Draco có thể gào thét bên lỗ tai y nửa đêm chỉ vì Moni, nhìn cặp đôi trước mắt, sao lại chỉ có mình y cô đơn thế này? Đột nhiên muốn tìm người yêu quá, nhưng mà loại yêu có thể khiến người ta sẵn sàng hi sinh vì mình này tìm đâu bây giờ đây.
Harry cảm thán trong lòng, câu "look at me" kia của Snape lại hiện lên.
Tôi cũng từng có ý muốn tự tử, nhưng lại dùng lại vì Lily.
Harry đột nhiên thấy không vui, hẳn là do xung quanh ai cũng chìm trong bong bóng tình yêu, có mình mình FA nên tức.
Rất nhanh, ngọn lửa biến mất, Mặt Dây Chuyền một thân mồ hôi lạnh bế Regulus lảo đảo đứng dậy, đi chưa được hai bước đã mém quỳ xuống.
"Được rồi, giao cho Kreacher đi." Thành ra thế này rồi vẫn không muốn buông tay, anh muốn lăn xuống cầu thang với Regulus à.
Mặt Dây Chuyền im lặng một chút, không tình nguyện đưa Regulus cho Kreacher, độc dược vô dụng với hắn, chỉ có thể chờ cho hết đau mà thôi, mặt dây chuyền được Harry gỡ xuống khỏi cỗ Regulus nhét lại vào trong hộp đựng, Regulus bây giờ cần tự khôi phục ma lực một cách từ từ, không có bất kỳ thứ gì được phép quấy rầy.
Harry và Mặt Dây Chuyền bước lên cầu thang, còn chưa lên được trên đã thấy Sirius tựa lưng ở cửa vào, hai tay khoanh lại "Nói chuyện đi, vị...tạm thời gọi là Chúa Tể Hắc Ám."
Mặt Dây Chuyền gật đầu, sau đó quay lại tầng hầm với Sirius, Harry xác định khi mà bọn họ vào tầng hầm á, trước khi cánh cửa đóng lại, chú Sirius đã xắn tay áo lên.
Hy vọng Mặt Dây Chuyền sẽ không bị dần ra bã.
Harry yên lặng nghĩ, nếu Sirius đã có thể nói chuyện hoà bình với Mặt Dây Chuyền, hẳn là chú ấy đã hết ý kiến với thân phận của Mặt Dây Chuyền rồi nhỉ, hiện tại chắc chỉ còn tức giận với người đàn ông bắt cóc em trai mình mà thôi.
Lúc Harry đến phòng khách đã thấy Lupin đang bê khay lên lầu "Chú Remus, chú Sirius vào tầng hầm với....!Chúa Tể Hắc Ám rồi, để nói chuyện ấy." Thiếu chút nữa đã nói là Mặt Dây Chuyền rồi.
"Vậy chắc không lên đây nhanh thế đâu, chú nấu súp nấm bơ, thịt nghiền khoai tây và bò hầm vang đỏ, con đói chưa?"
Harry nhìn kim giờ đã chỉ đến số tám, sau đó xoa xoa bụng, hình như từ hồi trở về đến giờ đã vội vàng vẽ trận pháp trong tầng hầm, ngay cả bữa trưa cũng chưa ăn "Cảm ơn, chú Remus."
Harry ngồi xuống bàn ăn, đột nhiên cảm thấy hình như mình quên gì đó "Giáo sư Snape về rồi ạ?" Vội vàng vẽ cài trận pháp kia, quên hỏi xem giáo sư Snape tìm mình làm gì rồi.
"Về bác sĩ Pete đến đến, con không chú ý hả?" Lupin ngồi đối diện Harry, thưởng thức thịt nghiền khoai tây.
"Không có." Để mai ăn sáng xong đến đường Bàn Xoay đi, chậc, hẳn là mớ tài liệu của Snape hết rồi, bàn tay cầm muỗng của Harry đột nhiên tê rần, muỗng rớt vào trong chén, một ít súp bắn ra ngoài.
Lupin vội vàng ểm cho Harry một bùa dọn sạch, sau đó lôi Harry lên lầu thay đồ, tắm táp thay đồ xong mới hết mùi "Con sao thế, Harry?" Lupin nhìn harry, cứ cảm thấy xung quanh Harry có cái gì đó rất đậm đặc.
"Không sao ạ." Chỉ cảm thấy tay không nghe lời mình nữa.
Cho dù Snape có nấu thuốc tê, nhưng y vẫn không thích màn rút móng này như cũ.
HẾT CHƯƠNG 133.