Hp Đồng Nhân - Snarry Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 162: Độc Của Bạch Tuột





EDITOR: Park Hoonwoo
BETA: Ellen
- o0o-
Mặc dù tối hôm trước lúc Tử Thần Thực Tử đột nhập không đánh thức học sinh nào, nhưng đến hôm sau lúc đọc báo thấy thì ai ai cũng rợn người cộng thêm tấm hình người không ra người ngợm không ra ngợm của Peter, cái hình thù quái dị đó đủ khiến nhóm phù thủy nhỏ sợ hãi hùng, ngoại trừ đôi khi nói câu "đáng sợ quá" hơi cao, thì đa số ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Harry bên bàn dài Gryffindor.

"Harry, cậu không sao chứ?" Hermione ngồi bên cạnh Harry, lo lắng nhìn y từ đầu xuống chân "Tối qua cậu có bị thương gì không?"
"Tối hôm qua?" Harry mơ hồ lập lại, Hermione chỉ chỗ tựa báo >
Harry ngáp "Không sao, tối qua tớ không có ở kí túc xá."
"Vậy thì tốt." Hermione an tâm ăn sáng, Moni một bên cũng mặt mày buồn ngủ nói "Cho dù cậu ấy có ở ký túc xá cũng chả sao được."
"Sao lại nói vậy?" Hermione cau mày nghe giọng nói không quan tâm chút nào của Moni.


"Bùa phòng vệ trên cửa phòng ngủ còn mạnh hơn trên cửa vào phòng sinh hoạt chung." Mà coi như không có thần chú, chỉ với ba tên Tử Thần Thực Tử kia cũng chả lay được một sợi tóc của Harry.

Moni quay đầu oán hận nhìn về phía Slytherin, tên khốn kiếp kia.

"Sao cậu biết?" Moni rất ít khi nói mấy lời như thế, khiến Hermione tò mò vô cùng.

"Draco nói." Moni không dấu vết xoa eo.

Harry buồn ngủ cứ gật gà gật gù, đến khi sắp đập mặt vào dĩa rồi, thì Moni bên cạnh nhích một phát, thành công khiến Harry tiếp xúc thân mật với miếng thịt xông khói trong dĩa "Moni Cruise!" Lau sốt trên mặt, Harry bưng một dĩa bánh có tầng mật ong thật dày lên, hung hăng ụp vào mặt Moni.

"Oái oái óa!!" Đến tận khi Moni muốn tắt thở đến nơi, Harry mới nới lòng tay, làm dĩa bánh rơi xuống áo chùng của Moni "Chết tiệt! Áo choàng của tớ!"
Draco thở dài nhìn Moni – cứ bị coi thường theo thói quen – tự ngu tự hưởng – Cruise bên bàn dài Gryffindor, thuần thục lấy một miếng sandwich kẹp mứt hoa quả bỏ vào giỏ, chuẩn bị lấy nó làm đồ ăn vặt cho Moni.

Có lẽ là vì hôm qua cả đêm không chợp mắt, cho nên cả ngày hôm nay Harry đều trong trạng thái mơ mơ màng màng, hoàn toàn không chú ý đến chuyện giáo viên sinh vật huyền bí đã đổi người khác.

"!!!!" Harry đột nhiên cảm nhận được trên mặt mình dính thứ gì đó, giơ tay lên kéo lại không thể kéo xuống được.

"Oh, đừng động, Harry!" Giọng nói của Hagrid vang lên khiến Harry có cảm giác hơi không ổn.

"Đây là bạch tuột đất Panama (tác giả chế), tuy trông giống bạch tuộc, nhưng bọn nó sợ nước vô cùng, chỉ cần tưới chút nước là bọn nó sẽ nhả ra thôi." Sau đó Hagrid nhấc một thùng nước lên tắm cho Harry ướt đẫm, nhưng ít nhất thì sinh vật trên mặt Harry cũng đã rớt xuống.


Harry lau lau gương mặt đầy nước của mình, cũng nhìn về phía cái con nhìn giống bạch tuộc nhưng lại có mặt khỉ, tiếng hét chói tai như tiếng khỉ.

Có lẽ bởi vì đụng phải nước, cho nên con bạch tuộc đất này vừa hét vừa trườn đến nơi khô ráo.

"Oh! Đứa nhỏ bị dọa sợ rồi." Hagrid nắm đầu bạch tuộc ném nó trở về trong chuồng, Harry giờ mới nhìn thấy cái chuồng lúc nhúc đầu khỉ bên kia.

Harry cảm thấy mặt mình hơi ngứa, giơ tay lau một phát thì thấy sai sai, chỗ đó cứ như bị một lớp da rồng dày cộm chẳng có chút cảm giác nào.

"Harry..." Hermione lấy chiếc gương nhỏ của mình ra đưa cho Harry, Harry có thể thấy trên mặt mình có một cái gì đó màu xanh lá trông rất dị hợm, hơn nữa còn có vân tím, trông giống giác hút của bạch tuộc.

"..." Harry trả gương cho Hermione, sau đó rút đũa phép tặng cho cái chuồng bên kia một con sông, mấy con bạch tuộc đất trong lồng ré lên, giãy đành đạch trong lồng "Bác Hagrid, con nghĩ là mình cần đến bệnh thất."
"Oh, hiển nhiên, Harry, nhưng không cần quá lo, loại bạch tuộc này không có độc tính gì ghê gớm đâu." Hagrid an ủi...!
"..." Y phải làm bạch tuộc chiên xù!
Harry nhìn gương mặt mình trong gương, mặc dù chả có chút cảm giác gì như cũ, nhưng ít nhất là mấy cái giác hút giống của bạch tuộc đã biến thành màu đen, hơn nữa khi sờ lên còn cảm nhận được nó đang trồi lên.

"Ôi! Trò Potter, thật xin lỗi, độc dược bệnh thất dự trữ không có hiệu quả quá lớn đối với loại độc này, chỉ có thể tạm thời ức chế, tôi đã thông báo cho giáo sư Snape, lát nữa thầy ấy sẽ đưa giải dược đến." Nhớ lại lời mà bốn mươi phút trước phu nhân Pomfrey nói với mình, Harry nhìn năm cái lọ rỗng bên cạnh, mới vừa nãy thôi trong đó là giải dược thông thường, y đã nốc hết đống đó rồi, mà Snape thì vẫn chưa đến.

Harry suy nghĩ một chút, nhìn nhìn mặt mình, nếu như Snape không đến nữa, y sẽ biến Medusa khắc trên cửa phòng làm việc thành thứ hoa văn trên mặt mình! Harry nghĩ thế đấy.

Hành vi của Snape sau khi đẩy cửa vào đủ khiến Harry kiên định hơn, Harry chắc chắn Snape đã cười sau khi nhìn thấy cái bản mặt này của mình, hơn nữa còn cười cực kì rõ ràng! Y vẫn nên cho Medusa nghỉ hưu thôi!

"Wow, trò Potter....khụ!" Snape vốn muốn châm chọc theo lệ thường, nhưng Snape sau khi nhìn mặt Harry ở khoảng các gần vẫn không nhịn được bật cười.

"...Giáo sư, con rất vui khi mình có thể khiến thầy vui vẻ, cho nên, thầy có thể đưa con giải dược được chưa?" Harry mắt cá chết.

"Khụ." Snape ho khan một tiếng, đưa bình giải dược qua.

Harry mở bình hai phát uống hết, sau đó sờ mặt mình, vẫn có cảm giác lồi lõm, cầm gương lên, mặc dù màu da đã trở về như cũ, nhưng mấy nơi vốn có họa tiết vẫn sưng đỏ.

"Mấy nốt đỏ do loại bạch tuộc này tạo ra chỉ có thể chờ nó lặn, độc dược chỉ có thể loại trừ độc tố." Snape vui vẻ nhìn gương mặt hỏng bét của Harry.

"...Đột nhiên cảm thấy có chút buồn ngủ, cảm ơn độc dược của thầy." Harry yên lặng, sau đó nằm lên giường đắp chăn lại.

Y quyết định, trước khi mặt mình hết sưng thì không đi đâu hết.

Snape nhìn rõ tư thái tiễn khách kia bèn quẳng vào thần chú kiểm tra lên, Snape cau mày nhìn kết quả, linh hồn của Potter hình như đã dừng hoại tử rồi, không lẽ độc của con bạch tuộc đó còn có tác dụng như thế này? Snape dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Harry môt chút, sau đó xoay người rời đi, hắn chuẩn bị đi kiếm thêm ít độc nữa thử nghiệm lên người Potter, dù sao thứ này cũng chả chết được ai.
HẾT CHƯƠNG 164.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.