Hp Đồng Nhân - Snarry Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 165: Trưởng Lão Nhân Mã





EDITOR: Park Hoonwoo
BETA: Ellen
- o0o-
Cuối cùng Harry vắt hết óc ra cũng chả bịa được cái cớ nào, đành phải viết một tờ đặc độc dược có nồng độ đậm đặc gấp đôi bình thường gửi thẳng qua Đức, y cơ bản không dám mua ở Anh!
Harry nhéo nhéo túi tiền bốc hơi hơn phân nửa của mình, méo miệng, y ngoại trừ độc dược ổn định linh hồn ra, còn cần phải nghĩ cách kiếm tiền...! Cũng không thể nào cứ xài tiền trong kho bạc mãi được.

Trừ mấy cái này ra còn cần tài liệu trận pháp nữa.....Harry cầm sách giáo khoa lịch sử, lúc đi ngang qua cửa sổ bèn nhìn ra ngoài trời, cần kiệm là một đức tính tốt, để mấy ngày nay chạy đến rừng Cấm đi.


Mấy sinh vật trong rừng cấm đột nhiên run rẩy, cảm thấy cứ như mới có một làn gió lạnh thổi qua sau lưng mình, trưởng lão nhân mã nhìn mây trắng trên cao và đám giám ngục ỉu xìu vì mặt trời quá chói chang "Firenze, bảo tộc nhân gần đây ở yên trong lãnh thổ đi."
"Sao vậy, thưa trưởng lão? Có chuyện gì xảy ra trong tương lai ư?" Firenza có hơi lo lắng, trưởng lão là nhân mã tinh tượng giỏi nhất bộ lạc, nghe nói trưởng lão còn có thể xem cả mặt trời, chỉ có điều...!
"Không, không có gì đâu, chỉ gần đây nắng to quá, coi chừng đám nhóc con phơi nắng đen da." Trưởng lão đôi khi sẽ phán mấy câu rất kì cục.

Firenza im lặng một chốc, cuối cùng vẫn đi nói với mọi người phân phó của trưởng lão, dù sao cũng chả bị gì, chọc trưởng lão vui vẻ một chút cũng được.

Firenza rời đi, quay mặt ghét bỏ nói với Bain một bên: "Nếu Firenze là cháu trai của ta, ta thật sự sẽ cho cái thằng mặt dày như mi bám theo nó đâu, Firenze theo mi thật sự chả có gì tốt."
"...Ông ơi, đến giờ uống thuốc rồi ạ." Bain mặt không biểu cảm nghe mấy câu ghét bỏ của trưởng lão, tuy ngài ấy lúc cần thì rất nghiêm túc, còn bình thường thì....hay cho ông uống thuốc trước cái đã.

"Nhìn người ta xem, rồi nhìn lại con đi, không biết cái gì mà kính già yêu trẻ sao!" Trưởng lão chỉ vào mũi Bain "Con mà còn như thế nữa, thì cho dù có lời tiên đoán thì Firenze cũng bị mấy nhân mã khác đoạt thôi!" Mấy nhân mã có tính cách dịu dàng như Firenze phải nói là rất được hoan nghênh trong cái bầy toàn mấy nhân mã tính tình cục súc này.

Trưởng lão nhân mã nhìn gương mặt cứng ngắc, cùng với cái tính tình cộc cằn của thằng cháu mình thường ngày, đau đớn quá.....!
"...." Bain tiếp tục nghiêm mặt, cho ông uống thuốc cái đã.

—– tối đến ——
Snape vẫn trong dạng mười lăm ngồi sau bàn làm việc, nhâm nhi ly cà phê, cuộn da dê trước mặt cho thấy rõ mấy nhóc đang chạy nhong nhong trong lâu đài "Gryffindor trừ năm điểm, Hufflepuff trừ hai điểm, Ravenclaw trừ một điểm."
Uống hết ly cà phê, hài lòng nhìn cái tên khiến người ta thấy ghét đang ngoan ngoãn ở trong ký túc xá, Potter gần đây khá ngoan đấy....Tháp Gryffindor, trên gối đầu của Harry là một cặp kính, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, phản xạ lên tròng kính.


Harry "ngoan ngoãn" đang xắn tay áo ngồi xổm trước một gốc thực vật, chuẩn bị đào cả rễ lên, bên cạnh còn có xác của vài con rắn độc.

Trưởng lão nhân mã nhìn bầu trời không chút mây, ánh trăng rực rỡ mà nói: "Ta ra ngoài một chuyến, mọi người không cần đi theo."
"Vâng." Bain gật đầu, Firenze cũng không có ý muốn đi theo trưởng lão, toàn bộ bầy nhân mã ngay cả bầy bạch kỳ mã cũng biết trưởng lão nhân mã là một nhân mã mù đường hơi bị nặng.

Vị trưởng lão trầm mê trong chiêm tinh hoàn toàn xác định phương hướng nhờ sao, mỗi khi mấy ngày trời đầy mây, trưởng lão tình nguyện ở trong bầy nhàm chán cũng không muốn giống thú nhỏ cần người lớn dắt ra ngoài, cho nên mấy ngày trời đẹp thế này, trưởng lão muốn ra ngoài đi dạo là bình thường.

Hậu bối ngu xuẩn...trưởng lão nhân mã thở dài lắc đầu, đến khi nào hậu bối trong tộc mới có thể khôn khéo hơn đây, vừa nhìn mấy ngôi sao trên trời vừa đi, trên đường đi còn thi thoảng nhìn ngắm hoa bên đường.

"Ồ, cái cây kia hình như lần trước mình ra ngoài có thấy? Lớn thế đến này rồi sao." Trưởng lão nhân mã ngẩng đầu nhìn một cái cây lá hồng cao lớn.

"Oài, mình nhớ rõ lần trước ra ngoài cái dây leo này mới đâm chồi thôi." Trưởng lão nhìn hai hàng dây leo xung quanh....!
Đợi đến lúc trưởng lão đến được nơi mình muốn đến, Harry đã sớm đào xong cái cây kia.

"Thật là, phù thuỷ bây giờ ai cũng nôn nóng như vậy." Ngẩng đầu nhìn bầu trời, xoay người đi hướng khác, lúc này, Harry đang đau đầu nhìn một cái cây sinh trưởng giữa một khe đá, tuy là nhét cái tay vào vừa, nhưng y cần lôi được nó ra cả cây cả rễ, nếu như phá cái khe đá này, rất có thể sẽ tổn thương đến rễ cây....!
Tiếng sột soạt trầm ổn vang lên, Harry cảnh giác nhìn sang hướng kia, trưởng lão nhân mã không nhanh không chậm tiêu soái đi ra khỏi lùm cây "Quý ngài phù thuỷ, thật hân hạnh khi gặp ngài."
"..." Harry ngẩn người nhìn nhân mã trước mặt "Xin chào, xin hỏi ngài là..."

"Không cần khách khí, ta là trưởng lão tộc nhân mã, ta là Tira Morgen." Trong mắt trưởng lão lộ ra cơ trí thời gian mang đến "Ta nhìn tinh tượng thì thấy tình huống của ngài có chút phức tạp, nhân mã có ghi chép lại, có một thứ có thể giúp ngài, quý ngài griffin tôn kính." Trưởng lão nhìn thực vật trong khe đá sau lưng Harry "Cỏ lưỡi rắn, có một nơi khác có đấy, tại bờ một hồ nước, không biết quý ngài tôn kính có nguyện ý giúp ta một phiền phức nhỏ hay không, sau đó ta sẽ dẫn quý ngài đến hồ nước ấy, cùng với cái ghi chép kia của nhân mã."
"...Tôi rất vui lòng." Harry phức tạp nhìn trưởng lão nhân mã, sau đó đi lại kéo kéo mớ dây leo quấn cứng ngắc chân ông.

Bước chân trầm ổn khi nãy của trưởng lão là do móng bị dây keo quấn lại, khiến cho ông nếu không đi như thế thì sẽ vấp té, hỏi y tại sao biết ư, nhìn cái đống hoa hoa cỏ cỏ trên đầu ông là biết.

"A...đa tạ quý ngài, thư thái hơn nhiều rồi." Trưởng lão nhân mã đạp đạp hai cái "Mấy thứ dây leo đáng ghét này cứ nhảy ra cản đường ta mãi, chúng rất cản bước tiến của ta đấy."
Harry nhìn vị trưởng lão cứ ngẩng đầu nhìn trời mãi, sau đó giúp vị nhân mã không trẻ tuổi này cắt đứt một sợi dây leo khác "Ngài trưởng lão, sao ngài không nhìn dưới chân thế?" Đây là lần thứ tám rồi, hèn gì hồi nãy trên chân vị trưởng lão này lắm dây leo đến thế, cái loại thói quen đi đường này, không ngã dập mặt đã là may.

"A...!" Harry bụm mặt, còn trưởng lão thì từ từ đứng dậy, tuỳ ý vuốt vuốt mớ cây cỏ trên đầu mình "Quý ngài tôn quý, ngài phải biết, ánh sao sáng ngời trên trời chính là la bàn của ta."
"..." Căn cứ theo cuộc trò chuyện của bọn họ nãy giờ, Harry phát hiện nói chuyện với vị trưởng lão này thì chỉ cần hiểu nghĩa là được, cho nên ý là, ông không biết đường nên nhờ sao chỉ á hả!
Harry cảm thấy mình bây giờ quay người lại, cẩn thận phá vỡ cái khe đá kia, có lẽ sẽ lấy được cái cây cỏ lưỡi rắn kia.

HẾT CHƯƠNG 167.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.