EDITOR: Park Hoonwoo
BETA: Ellen
- o0o-
Snape mơ màng nhìn phu nhân Pomfrey bận rộn rót độc dược cho Harry đang nằm sấp trên giường.
Dựa theo thể chất bình thường của Potter mà nói, ngã từ tầng bốn xuống chỉ đủ khiến y ngất xỉu hay là tổn thương phần mềm như bầm mà thôi, sàn nhà không bị y đập ra một cái lỗ đã là hên lắm rồi, nhưng lần này xương vai Potter nát bất, xương sườn gãy một nửa, xương đùi gãy hết, nghiêm trọng nhất là gãy xương sống và đập đầu xuống đất, nếu như không phải thế giới phép thuật có độc dược thần kì, với những vết thương này đã sớm được tuyên bố tử vong ở muggle giới, cho dù phu nhân Pomfrey có cho y dùng độc dược tốt nhất của mình, Harry cũng đừng hòng đứng dậy trong vòng một thời gian ngắn.
"Merlin! Tôi công tác ở Howarts nhiều năm đến vậy rồi, trò Potter là trò có thương tích nặng nhất được đẩy vào Bệnh Thất đấy." Sau khi giải quyết xong các vết thương của Harry, phu nhân Pomfrey thở phào nhẹ nhõm "Severus, xương của trò ấy cần độc dược đặc thù..."
"Tôi sẽ chuẩn bị độc dược cho thằng oắt ngu xuẩn này." Sau đó để thằng oắt này giải thích một chút cho hắn việc tại sao huyết thống của y lại bay màu, Snape âm u trợn mắt nhìn Harry một cái, xoay người rời khỏi Bệnh Thất, kể từ sau khi Potter nhập học, hắn như biến thành người nấu độc dược riêng của thằng nhãi này vậy!
Mới vừa bước khỏi Bệnh Thất, Snape đã bị Hermione chặn lại "Giáo sư Snape, Harry sao rồi ạ?"
"Thật bất hạnh, trò Granger..." Nghe đến đây, Hermione đã không dám tin trợn tròn mắt, sau đó Snape hừ lạnh một tiếng "Sau một khoảng thời gian thì ta lại không thể không trơ mắt nhìn trò Potter tiếp tục lãng phí tài liệu độc dược trong lớp của mình.
Bây giờ ta cần đi nấu độc dược cho thằng nhãi Potter ngu xuẩn đó, trò Granger có thể tránh đường chứ?"
Hermione thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhích qua một bên, Snape mây mù kéo đến khí thế đi về phòng làm việc.
Hermione mặc dù rất muốn vào xem xem Harry thế nào rồi, nhưng phu nhân Pomfrey không cho bất kì ai vào làm phiền Harry nghỉ ngơi.
Trong phòng bệnh, Harry mở mắt ra sau khi phu nhân Pomfrey và Snape rời đi, chỉ bằng khí thế của Snape y cũng biết mình sẽ bị thẩm vấn thế nào.
Harry nâng tay phải lên, chịu đựng cơn đau truyền đến từ xương sườn mà nắm chặt lan can, lan can không bị gì hết...Harry thu tay về, nhìn lan can trước mặt.
Không sao, không sao hết, hậu duệ của các gia tộc máu trong kia vẫn sòn sống, đổi một đời là tốt rồi, huyết thống biến mất cũng không sao...Harry vùi mặt vào gối, từ từ ổn định hô hấp, như cảm thấy bản thân mình hơi lạnh, Harry run lẩy bẩy.
Lúc Harry tỉnh lại thì cũng là lúc ánh nắng nhuốm màu hoàng hôn xuyên qua cửa sổ chui vào trong Bệnh Thất, Harry nhìn từng đốm sáng trên tường biến mất, cho đến khi Bệnh Thất chìm vào trong bóng tối.
Y muốn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, nhưng vừa mới cử động nhẹ, xương khớp vốn không sao lại đau kinh khủng, hút một hơi khí lạnh, Harry trung thành nhìn mặt tường.
Đến khi bụng Harry bắt đầu đánh trống, phu nhân Pomfrey mới mở rèm đi vào "Oh, quá tốt, trò Potter, trò tỉnh rồi." Phu nhân Pomfrey mừng rỡ đi lại "Ta cứ cho rằng mai trò mới tỉnh." Trên tay phu nhân Pomfrey là mất bình độc dược dinh dưỡng "Trò Potter, bởi vì vết thương của trò, trước khi trò có thể ngồi dậy, trò phải dựa vào độc dược thôi."
"..." Harry im lặng nhìn độc dược, y không cho rằng mình có thể làm được mấy chuyện như là cầm chai độc dược lên và uống.
"Không cần lo lắng, trò Potter." Phu nhân Pomfrey mở một bình độc dược, lấy một cái ống hút mềm dài ra, Harry trợn to hai mắt, thứ độc dược có vị khó uống thế này, muốn y uống từ từ, chả khác gì muốn mạng của y!
Harry nhìn mép ống hút, đàn phải mở miệng ngậm vào, dưới nụ cười của phu nhân Pomfrey, lấy hết can đảm hút một miếng...úi? Vị trái cây?
"Như thế, trò Potter, nếu có gì cần cứ gọi Dada, gia tinh sẽ giúp trò." Phu nhân Pomfrey bỏ khay xuống, xoay người rời đi.
Harry uống lọ độc dược kia nhanh chóng, nhưng y vẫn cảm thấy rất đói.
Thuốc dinh dưỡng chỉ có thể cung cấp năng lượng cho y mà thôi, nhưng không thể khiến y no được, dĩ nhiên, uống một lần mấy chai hòan toàn có thể.
Harry nhìn cái khay trên tủ đầu giường, y biết tại sao phu nhân Pomfrey lại cầm nhiều độc dược đến đây thế này rồi.
"Dada?" Harry mở miệng thử nghiệm.
"Dada có thể giúp gì cho ngài Potter!" Giọng nói the thé đủ khiến Harry đau đầu.
"Dada có thể mở mấy bình độc dược trên kia dùm tao được không?" Y có thể tự đổi ống hút sang chai khác được, nhưng không tự đổi bình độc dược được.
"Được, ngài Potter!" Nắp bình tự động bay ra "Còn cần Dada phục vụ gì nữa không ạ?"
"Không có, cảm ơn." Đùng một tiếng, Bệnh Thất yên tĩnh trở lại, Harry đau đớn nâng tay đổi ống hút sang bình khác.
Ừm, cái này vị táo.....!
Uống hết một mớ "nước trái cây", Harry ngáp một cái, trong độc dược dinh dưỡng còn bỏ thêm chút thuốc ngủ, như thế có thể khiến y ngủ an ổn một chút, phòng ngừa y ngủ rồi lăn qua lăn lại ảnh hưởng đến xương.
"Thầy chu đáo quá, Severus." Phu nhân Pomfrey nhìn tủ độc dược nhiều thêm vài chai độc dược dinh dưỡng đặc biệt "Tôi không để ý đến tình huống đặc biệt của trò Potter, hoàn toàn không chuẩn bị mấy thứ này." Pomfrey nhớ lại biểu cảm giật mình của Harry sau khi uống một miếng độc dược "Cũng phiền thầy đổi vị độc dược, và cả cái ống hút kia nữa."
Snape cũng không nói gì, xoay người rời khỏi Bệnh Thất, hắn còn đang nấu độc dược mọc xương trong phòng thí nghiệm, chết tiệt! Hắn càng ngày càng giống bậc thầy độc dược của riêng thằng nhãi Potter đó!
Snape sậm mặt bỏ thêm chút cam thảo vào độc dược, mặc dù hắn rất không muốn biến độc dược của mình thành thứ chỉ có mấy đứa con nít mới uống đó, nhưng hắn không thể không thừa nhận, nếu như hắn không làm thế này, Potter tuyệt đối không thể uống từng miếng từng miếng được, hắn cũng không muốn thành quả lao động của mình bị thằng nhãi kia phí phạm.
Ngày thứ hai Harry uống độc dược mọc xương phát hiện tuy nó không có vị trái cây, nhưng lại có một vị ngọt nhàn nhạt.
HẾT CHƯƠNG 169.