EDITOR: Park Hoonwoo
BETA: Ellen
- o0o-
"Trò Potter, trò nên biết bây giờ là lúc tốt nhất để uống trà chiều, trò có chuyện gì không!" Grindelwald ló nửa người ra khỏi phòng nghỉ phòng hiệu trưởng, ván cửa ngăn bên ngoài không nhìn thấy bên trong đang làm gì, gã dùng sắc mặt bất thiện trừng Harry "Còn có, trò vào bằng cách nào!"
"..." Harry liếc qua cổ áo sơ mi mở rộng của Grindelwald, quay đầu nhìn chỗ khác "Có chút việc cần tìm, thật sự rất quan trọng, nếu như không ngại — hiển nhiên, thầy ngại cũng như không —- chúng ta có thể thưởng thức trà chiều." Sau đó Harry tự giác tiêu sái ngồi xuống sofa "Dada."
"Ngài Potter, có gì cần phân phó sao?" Đùng một tiếng, gia tinh xuất hiện.
"Chuẩn bị ít bánh ngọt và hồng trà dựa theo khẩu vị của hiệu trưởng, hồng trà bình thường là được." Dada cúi đầu biến mất, Harry quay đầu nhìn Grindelwald đang nghiến răng, nhếch miệng tăng âm lượng "Hiệu trưởng Dumbledore, nếu thật sự thầy tạm thời không rảnh, con có thể ngồi đây chờ."
"Vậy trò chờ.....hít-hít-azzz!" Grindelwald đột nhiên ngã người về phía trước, giống như có ai đó dùng gì đấy đập gã, hung dữ liếc Harry một cái, sau đó đóng sầm cửa.
Dada mang bánh ngọt và hồng trà lên rất nhanh, Harry bưng một ly lên uống, đến tận khi uống hết một ly, Dumbledore mới mang gương mặt hơn ba mươi tuổi xấu hổ của mình đi khỏi phòng nghỉ, mà Grindelwald cũng không đi ra theo.
"Harry trò có..." Dumbledore vừa mới mở miệng, Harry đã đưa một ly hồng trà đến, mặc dù y không nói gì, nhưng Dumbledore hoàn toàn hiểu được ý trong mắt y, càng xấu hổ hơn cầm ly trà, cổ họng được tưới nước, cũng bớt khô khốc hơn nhiều "Ừm, thời tiết dạo rày hanh khô quá..."
"Vâng, hanh khô quá, nên uống nhiều nước." Harry nghiêm trang gật đầu.
"Khụ khụ, Harry, trò có việc gì?" Dumbledore cầm chén trà ngồi xuống, hoàn toàn không có ý động vào mấy miếng...bánh kem nhỏ kia.
.
ngôn tình hay
"Có rất nhiều chuyện, nhưng chuyện quan trọng nhất chỉ có một, con nghĩ mãi, vẫn nghĩ nên nói cho hiệu trưởng thì tốt hơn, Chúa Tể Hắc Ám không biết sống được bao nhiêu năm bị vũ xà nhập vào — đính chính một chút, đấy không phải hậu duệ thức tỉnh gì gì đó đâu, là vũ xà từ thời thượng cổ.
Còn cụ thể thì, lát nữa có thể dùng Chiết Quang Trí Thuật, không thì chậu tưởng ký coi cho nhanh, nhiều điều lắm." Dumbledore sặc trà, ho khan mãi không ngừng, Harry đáng tiếc nhìn ấm trà ngã lăn ra, hồng trà này ngon á.
"Cho nên, trò dùng mọi cách để thức tỉnh huyết thống không phải vì Chúa Tể Hắc Ám có phép thuật đặc biệt gì!?" Dumbledore mãi mới hòa hoãn lại được.
"Giáo sư Snape giải thích như vậy sao ạ?" Harry nhíu mày "Như vậy giáo sư có nói rằng thức tỉnh huyết thống tận bốn người, chứ không phải mỗi mình con không?"
"Không có." Nếu Snape nói cái này cho cụ, cụ tuyệt đối không có khả năng tin cái cớ kia.
"Cho nên, cần ta hỗ trợ gì sao?"
"Bởi vì vài chuyện bất ngờ, huyết thống của con hơi không ổn, cho nên hiện tại bọn con cần một phù thuỷ thức tỉnh huyết thống khác."
Dumbledore hơi nghi ngờ, tuy cụ tự biết mình là phù thuỷ máu trong, nhưng cụ tuyệt đối không phải hậu duệ của một gia tộc quý tộc nào, tổ tiên của cụ cũng không có mấy cái huyết thống đặc thù gì gì đấy "Ta cần giúp gì?"
"Giúp con thuyết phục ngài Grindelwald đồng ý thức tỉnh huyết thống." Grindelwald cũng từng là một đại quý tộc ở Anh, nhưng sau lại không biết vì sao mà di dời sang Đức.
Nếu so về huyết thống, thì huyết thống của Grindelwald dùng đánh với vũ xà sẽ hợp lý hơn huyết thống Griffin.
"Ta nghĩ nếu trò trực tiếp nói với Gellert, cậu ấy cũng sẽ không phản đối." Dumbledore tò mò vì sao Harry không nói thẳng với Grindelwald.
"Con sợ rằng nếu nói với ngài ấy, ngài ấy sẽ nghĩ cách đánh xỉu hiệu trưởng Dumbledore rồi vác thầy sang Đức luôn, sau đó để bọn con tự kiếm người khác." Chế nhạo trong lời nói của Harry đủ khiến Dumbledore xấu hổ quay đầu "Hiệu trưởng, con chắc chắn rằng ngài Grindelwald sẽ tìm một nơi an toàn, ép buộc thầy ở đó, cho đến khi tất cả chấm dứt."
"..." Đây thật sự là chuyện Grindelwald có thể làm ra.
"Nếu như biết rõ, vậy đừng có nhiều lời như thế." Grindelwald đi ra khỏi phòng nghỉ, cái tên Voldemort kia đã khiến Al lo lắng cho thế giới phép thuật lâu đến thế rồi, hiện tại tự nhiên dôi ra một vũ xà, giống như những gì Cậu Bé Vàng nói đó, giờ gã đang chuẩn bị lôi Al đi liền ngay và lập tức đây "Không chỉ Anh, thế giới phép thuật bự đến thế, bọn mi thật sự không thể tìm được một quý tộc nào đấy sao?"
"Không nói mấy cái khác trước, đầu tiên chắc chắn không thể là máu lai, nếu không giáo sư Snape trẻ tuổi như thế, tôi chọn từ lâu rồi, sau đó là năng lực, những ai chưa trải đủ chắc chắn không sống sót qua quá trình thức tỉnh huyết thống được, tuy Sirius phù hợp cả hai phương diện trên, nhưng quãng thời gian trong Azkaban khiến cơ thể chú ấy còn chẳng bằng mấy Slytherin vị thành niên." Harry lấy hơi, nói tiếp "Huyết thống của bọn Ron quá bất lợi cho việc cận chiến, cuối cùng tính đi tính lại, cũng chỉ có Parkinson là phù hợp yêu cầu, mà Parkinson..." Harry cười nhạo liếc nhìn Grindelwald "Ông muốn một cô gái khỏe mạnh đi đến cho vũ xà dập à?"
"Chờ chút, ta nhớ huyết thống của tổ tiên của ta là người tuyết Yati, trên phương diện cận chiến cũng không tốt hơn tinh linh chỗ nào." Tuy nhanh nhẹn và linh hoạt, nhưng da không cứng.
"Ai nói là người tuyết Yati, cái tôi nói là rồng – hiển nhiên không phải rồng cổ đại – mà là Titan ăn rồng." Tựa như huyết thống của Malfoy nổi tiếng với cái danh Veela vô dụng, hầu hết huyết thống vốn có của các đại quý tộc đều đã chìm vào quên lãng.
Grindelwald nhướn mày, gã quả thật không ngờ gia tộc Grindelwald lại có huyết thống Titan đấy.
Harry nhìn về phía Dumbledore "Hiệu trưởng, thầy thấy thái độ của ngài Grindelwald chắc cũng đủ hiểu vì sao con lại tìm thầy rồi hén?"
"Gellert..." Dumbledore thở dài, còn chưa kịp nói gì đã bị tiếng vỗ bàn của Grindelwald chặn họng "Đồng ý! Oắt con! Ta đồng ý!" Nhìn cái thái độ này của Al thì chắc lại chuẩn bị đi xả thân vì thế giới phép thuật rồi, thằng oắt này đời trước mà có cái loại năng lực này, Chúa Tể Hắc Ám đã sớm bị nó vờn chết! "Giờ trà chiều kết thúc, lăn ngay!"
"Như thế, mấy ngày nữa Ron sẽ đến thảo luận phương thức với ngài Grindelwald, con không quấy rầy hai vị nữa." Harry nháy mắt, sau đó hài lòng rời khỏi phòng hiệu trưởng.
HẾT CHƯƠNG 176.