EDITOR: Park Hoonwoo
BETA: Ellen
- o0o-
Tiếng đập cửa vang lên, động tác phê sửa bài tập của Snape vẫn liền mạch, còn Draco tự đẩy cửa vào văn phòng "Chủ nhiệm."
"Draco? Trò có chuyện gì?" Snape ngừng cây bút trong tay lại.
"Chủ nhiệm, con muốn hỏi một chút về Harry..." Draco vừa mới nói được một nửa đã thấy Snape cầm bút lông chim lên, một bộ tiễn khách "Nếu không phải trò Potter cần ta đến chấm dứt mạng sống của mình, vậy thì xin mời trò ra về."
"..." Draco nghẹn lại một lát, nuốt câu hỏi độc dược ổn định linh hồn trước kia Potter dùng thay đổi chỗ nào xuống "Chủ nhiệm, con tìm thầy để nhờ thầy hỗ trợ trong việc nấu độc dược đặc thù cho ngài Grindelwald." Tuy cậu cũng là bậc thầy độc dược, nhưng cậu chỉ giỏi mảng chữa trị và bổ túc mà thôi, mấy loại đặc thù này không tốt hơn khi tốt nghiệp Hogwarts năm đó là bao.
"Độc dược gì?" Snape trầm giọng hỏi lại.
"Ngày xưa không thể nấu được, đây là độc dược được tạo ra sau nhiều lần nghiên cứu kiếp trước, dược hiệu rất mạnh, tổn thương để lại cho cơ thể cũng nhiều, đối với độ tuổi của Grindelwald mà nói, hơi không thích hợp, cho nên cần chủ nhiệm hỗ trợ." Draco lấy một cuộn da dê ra, trên đó là cách nấu phức tạp của độc dược kia.
Snape cầm cuộn da dê, tài liệu và cách điều chế rất nhiều, hơn nữa vì để đánh nhanh thắng nhanh, cho nên tài liệu hoà hoãn rất ít, thứ độc dược kịch liệt thế này mà cũng nấu được, chứ không phải trước đó vạc đã nổ rồi hả?! Nghiêm túc tính toán hiệu quả từng bước, rồi đến kết quả cuối cùng, Snape thở dài khi nghĩ đến kết quả cuối cùng, người có thể viết ra cách điều chế này chắc chắn là người điên...Snape lườm Draco bên cạnh "Bọn mi có thể sống đến bây giờ quả là kỳ tích."
"Có tận 5% thành công, chẳng qua là tổn thương vài cơ quan nội tạng mà thôi, độc dược có thể giải quyết." Hơn nữa trận pháp có tận 15% khả năng thức tỉnh huyết thống thành công của họ thừa sức khiến cả thế giới phép thuật sôi trào "Thầy cũng thấy rồi đó, độc dược này tổn hại với thân thể kinh khủng, ngài Grindelwald trông trẻ nhưng cũng hơn trăm tuổi rồi, cho nên, phiền chủ nhiệm rồi."
"Huyết thống của Grindelwald là cái gì?" Snape nhìn tủ tài liệu của mình, đang suy nghĩ xác suất lấy được máu của Grindelwald cao bao nhiêu.
Nhìn phương hướng ánh mắt Snape trôi đi, Draco bất đắc dĩ buông tay "Thật đáng tiếc, chủ nhiệm, là titan."
"Chậc!" Snape tiếc nuối cất cuộn da dê, cái loại người khổng lồ như cái núi lửa, hoàn toàn không có chút giá trị độc dược nào "Không ngờ Chúa Tể Hắc Ám đời thứ nhất lại có huyết thống titan trong người." Chỉ số thông minh của titan cũng không cao bao nhiêu.
"Thật ra, huyết thống gần nhất mà gia tộc Grindelwald ghi lại là người tuyết Yati." Cho nên trí thông minh của gia tộc Grindelwald có lẽ di truyền từ người tuyết Yati.
"Thật tiếc." Snape phất tay cho Draco rời đi, nếu như là người tuyết Yati, vậy hắn có thể thử thêm nhiều lại độc dược nữa rồi.
"Như thế, chủ nhiệm, con đi trước." Draco rời khỏi, cậu còn phải tìm nơi nấu độc dược ổn định linh hồn cho harry.
Lúc Draco còn đang kiếm Harry khắp nơi, y đã rời khỏi phòng hiệu trưởng, đang trên đường đến thư viện.
Không cần nghĩ cũng biết Ron sau khi bị hai người kia quẳng cẩu lương vào mồm thì sẽ đi tìm Hermione cầu an ủi.
"Hermione, Ron." Không ngoài dự kiến, Ron mặc đồ đàng hoàng nhưng làm chuyện không mấy đàng hoàng đang ngồi chung với Hermione để thảo luận luận văn.
"Harry?" Hermione ngẩng đầu khỏi chồng sách cao ngất ngưỡng, tư liệu cần cho luận văn lịch sử phép thuật nhiều lắm....thực ra, ngay cả Ravenclaw cũng ít có ai siêng làm luận văn lịch sử phép thuật như cô nàng "Nãy Moni mới kiếm cậu á."
"Ah, tớ đã biết." Harry tuỳ tiện ngồi xuống bên cạnh Hermione, Ron không chút dấu vết trừng mắt vài cái, Harry xám xịt dịch ra xa một tí "Ron, tớ giải quyết xong chuyện Moni nhờ cậu rồi."
"...!Phiền cậu rồi." Ron thoáng im lặng, Harry tuy không có biểu hiện gì, nhưng hải yêu có thể cảm nhận được cảm xúc của người khác, cậu cảm nhận được tâm trạng Harry bây giờ không tốt lắm.
"Không sao." Harry bất cần đời phất tay, sau đó đứng dậy rời đi, Hermione không hiểu lắm cuộc đối thoại của cả hai, nhưng cô không có nhu cầu hỏi, với tư cách là một nữ sinh thông minh, cô có thể nhìn ra giữa bọn Harry có một bí mật gì đó.
Harry trở về ký túc xá, Moni đang chờ y "Harry, Draco nhờ tớ hỏi cậu độc dược ổn định linh hồn cậu uống có điều chỉnh đặc biệt gì không." Độc dược ổn định linh hồn sẽ căn cứ vào tình trạng linh hồn của người uống mà điều chỉnh đôi chút.
"Không có, nếu có thì cũng chỉ có độ đậm đặc cao mà thôi." Harry nằm lì trên giường, bò lên trên lầu tám, rồi chạy qua phòng hiệu trưởng, rồi lại đến thư viện, có là tiên cũng mệt.
"Ah." Moni lên tiếng, lôi máy truyền tin ra gọi cho Draco, chợt nghe thấy tiếng hít thở bên giường Harry đều dần.
Moni nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ, cửa phòng vừa đóng, Harry đã mơ màng mở mắt ra, tiếng đóng cửa làm y hết hồn.
Nằm im trong chốc lát, Moni đẩy cửa vào lại "Ôi, tớ đánh thức cậu rồi?"
"Không có, chỉ là tớ hơi đói mà thôi." Tại vì độc dược dinh dưỡng ở Bệnh Thất có bỏ thêm dược an thần, thành ra mới đêm hôm qua, Harry bị tiếng vang của bọn Moni làm cho hết hồn, Harry vuốt vuốt trán "Tớ muốn đến nhà bếp, cậu đi không?"
"Đi thôi, Draco hối lộ gia tinh, về sau đồ ăn của tớ chỉ toàn là đồ ngọt mà thôi." Moni nhe răng.
Động tác xoa trán của Harry cứng đờ, ăn có miếng thôi mà cũng phải rải cơm chó như vậy á hả! Harry hoàn toàn hiểu được hành vi trước đó của Ron.
HẾT CHƯƠNG 177.