Hp Đồng Nhân - Snarry Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 177: Cánh Cửa Bị Dời Đi





EDITOR: Park Hoonwoo
BETA: Ellen
- o0o-
Sau khi Harry ăn hết hai cái cupcake, uống muốn hết nửa bình trà, hai tiếng cãi nhau muốn giật sập nóc nhà cuối cùng cũng...đập nát bàn trà.

Grindelwald thuần thục vung đũa phép khôi phục cái bàn trà lại như cũ, tài liệu trên đất bay lên, sắp xếp ngay ngắn trên bàn "Hai vị, sau nhiều lần đập vỡ bàn trà của ta, vậy hai vị đã có kết quả chưa?"

"Có!" Ron tức giận trừng mắt nhìn Nicholas "Tôi không hợp với quý ngài đồ cổ cổ hủ này!" Tên cứng đầu này lần đầu tiên nhìn thấy bản vẽ của cậu đã xé nát nó rồi ném vào góc tường!
"Tôi cũng không muốn hợp tác với thằng điên này!" Tiếng hét của Nicholas nghe không giống ông lão đã sống mấy thế kỉ chút nào.

"Hai vị, bình tĩnh lại nào." Harry nhìn thấy ánh mắt của Grindelwald, không thể không đặt ly trà xuống đứng lên "Bậc thầy Nicholas, tôi chứng minh cái trận pháp đó an toàn...." Nicholas hung hăng trừng mắt qua, Harry ngó lơ nói tiếp "Ron, cậu thật sự hơi kém trên khoản ổn định, bây giờ quan trọng nhất là chốt phương án đã, chậm một chút cũng không sao, chúng ta còn rất nhiều thời gian."
"..." Ron yên lặng, nhiều cứt! Cậu không quan tâm vũ xà, vấn đề ở đây là Harry, linh hồn của Harry còn khó giải quyết hơn trận pháp thức tỉnh huyết thống nhiều, ba năm căn bản không đủ.

Ron thở dài một hơi "Bậc thầy Nicholas, phương án của ngài không phải tôi không thể chấp nhận, nhưng quá lâu, nếu muốn thành công cần tận một năm, tuy nói là thời gian còn nhiều, nhưng không ai có thể đảm bảo rằng không có gì ngoài ý muốn xảy ra, hơn nữa ngài Grindelwald còn cần làm quen với ma lực và cách thức tấn công sau khi thức tỉnh huyết thống, cho nên, mong ngài cố gắng hết sức rút ngắn thời gian hết mức có thể."
Thấy thái độ Ron thay đổi, Nicholas cũng thu hồi tức giận của mình "Có thể, nếu cậu có thể đảm bảo trận pháp kia sẽ không sau, thì ta cũng có thể đi điều chỉnh trận pháp."
Ron đè xuống hấp tấp do tình huống của Harry, hơi im lặng một chút "Bậc thầy Nicholas, tuần sau chúng ta sẽ tiếp tục thảo luận vấn đề này, tuần này ngài cứ sửa nó trước đã, tôi cũng có vài việc cần giải quyết, với lại..." quay đầu nhìn Grindelwald "Ngài Grindelwald, nhờ ngài xin nghỉ với hiệu trưởng dùm tôi, dẫu sao vừa học vừa sửa trận pháp rất lãng phí thời gian, dĩ nhiên, tôi vẫn sẽ thi, nếu như có thể, tôi mong rằng có thể nghỉ ngay từ hôm nay."
"Không cần lo lắng vấn đề xin nghỉ." Grindelwald vui vẻ đồng ý.

"Như thế tôi đi trước, bậc thầy Nicholas, nhờ ngài." Bước chân của Ron hối hả, luyện tập ở mật thất của Ravenclaw cũng cần đẩy nhanh tốc độ lên, kết thúc nhanh chóng, còn nhiều chuyện cần làm lắm.


Harry nhìn Nicholas đã bắt đầu bận rộn, cùng với Grindelwald tiếp tục uống trà "Nếu không có chuyện gì nữa, vậy tôi đi trước."
Harry sau khi ra cửa thì thở dài một hơi, chuyện của bậc thầy Nicholas và Ron đã xong, giờ còn cần giải quyết một Snape đã bị y chọc cho điên lên, gần đây Snape cũng lười bình luận bài luận văn của y, bây giờ y thật sự lo lắng ngộ nhỡ có ngày nào đó y làm cái gì đấy, Snape thật sự sẽ dùng một chai độc dược tiễn y đi gặp mẹ Lily á!
Mấu chốt là, bây giờ y muốn vào phòng làm việc của Snape để xin lỗi là không thể, mà y cũng chả dám dùng xà ngữ để vào, y sợ Snape xơi mình luôn.

Harry thở dài lần nữa, di chứng từ lần nổ vạc trước của Snape chắc vẫn chưa hết, tại vì Snape ngoại trừ giờ học thì gần như biến mất.

Hoàn toàn không tìm được cách nói xin lỗi với Snape, Harry lại thở dài tiếp, tùy ý liếc về phía cửa sổ, nhìn thấy rừng Cấm, mắt y hơi híp, lần trước trưởng lão nhân mã nói cho y cái lời tiên tri kia....không biết Nhật Ký có ấn tượng gì về "đất đỏ" hay không?
"Đất đỏ?" Nhật Ký lơ lửng giữa không trung, mặt mày buồn ngủ "Rừng Cấm không có đất màu đỏ."
"Tôi biết, tôi muốn hỏi rằng cái đầu tiên anh nghĩ đến khi nghe thấy hai từ đất đỏ này là gì?" Harry cầm nhật kí ngồi trên giường phòng ngủ, chiều nay là tiết bay, y vì lần trước té, cho nên phu nhân Pomfrey đã xin miễn học bay cả năm cho y.

"Nghĩ đến cái gì..." Trong đầu Nhật Ký thật sự có vài hình ảnh thoáng qua, nhưng thần kinh buồn ngủ của anh không cho phép anh nhớ rõ "Hình như là có cái gì đó, nhưng nếu chính xác...." Nhật Ký cẩn thận suy nghĩ một chút "Xin lỗi, không nghĩ ra."
"Ậy, anh không thể nào nghĩ kỹ hơn sao?" Harry nhìn Nhật Ký hở chút là ngủ "Gần đây anh làm cái gì thế, mệt mỏi đến vậy."

"Bận tính cửa vào mật thất, Vương Miện bận chuyện của cậu, thành ra chuyện này giao hết cho TÔI." Nhìn biểu cảm nghi ngờ của Harry, Nhật Ký liếc mắt "Thì mật thất của Ravenclaw! Đừng nói cậu quên đấy!"
"Không quên, nhưng anh không biết vị trí cụ thể hả?" Harry híp mắt, người này không biết vị trí mà còn dám giao dịch với y, không lẽ muốn bỏ hiệp ước hay sao?
"Tôi biết vị trí nó xuất hiện ngàn năm trước." Đối mặt với biểu cảm không tốt của Harry, Nhật Ký ngáp một cái rồi giải thích cho y "Cửa vào mật thất của Ravencalw sẽ không di chuyển ngẫu nghiên, thời gian và địa điểm hoàn toàn có thể dùng công thức để tính, mà công thức này ghi lại bên trong vương miện Ravenclaw.

Cửa vào mười năm đổi một lần, tôi cần tính từ một ngàn năm trước đến bây giờ, cậy có biết lượng công việc khổng lồ đến thế nào không!" Nhật Ký vừa nhắc đến đã tức, nhiều công thức như vậy, giao cho một mình anh, khiến anh mệt mỏi vô cùng, dẫu sao bản thể của anh kém hơn Vương Miện, không thể tự cung cấp năng lượng cho mình được.

"Ồ, thế anh bận tiếp đi, tôi đi tìm đầu mối về "đất đỏ" trong thư viện đây." Harry nhướng mày, nhét nhật ký vào dưới đáy rương, thuận tiện uống hết một bình độc dược ổn định linh hồn, cầm cuộn da dê chạy đến thư viện.

HẾT CHƯƠNG 179.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.