Hp Đồng Nhân - Snarry Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 87: Lòng Tham Sâu Không Đáy





EDITOR: PARK HOONWOO
BETA: ELLEN
- o0o-
Sau khi cảm nhận được ma lực của mình đã đủ, Snape liền rút tay, theo sau là Lily, mọi người trong đại sảnh đường lần lượt rút ma lực của mình, thẳng đến khi người cuối cùng ---- Gilderoy Lockhart.

Là hậu duệ của một gia tộc đã xuống dốc, cuộc sống của Lockhart ở Slytherin không tốt hơn Snape chút nào, nhưng Lockhart vẫn luôn cho rằng mình sẽ trở thành một phù thuỷ vĩ đại, mấy cái không công bằng mình gặp phải chỉ là thử thách để tôi luyện bản thân, chỉ cần có cơ hội, nó hoàn toàn có thể khiến mấy người nhìn xuống nó phải dập đầu ngước lên, mà nó cuối cùng cũng có thể chờ được ngày đó.

Ánh mắt nóng bỏng của Lockhart bắn lên viên đá trên tường, gia tộc Lockhart có một thần chú cổ xưa, có thể mở rộng ma lực hấp thụ, chỉ cần nó hấp thụ tất cả ma lực còn dư lại là có thể trở thành một phù thuỷ còn mạnh hơn cả Chúa Tể Hắc Ám!

Gấp gáp đi lên, yên lặng niệm thần chú kia, cảm thụ ma lực nhanh chóng chuyển động trong cơ thể, Lockhart đã bắt đầu tưởng tượng mình nên trả thù mấy người kia như thế nào rồi.

Dưới sự trợ giúp của thần chú, tốc độ hấp thụ ma lực của Lockhart tăng lên rất nhiều, sau khi ma lực đã được nạp đầy, Lockhart vẫn không buông tay như cũ.

Chỉ cần...chỉ cần nó có thể hấp thụ toàn bộ ma lực, thì nó....Lockhart cười quỷ dị niệm thần chú, khác với cái giọng nhó xíu ban đầu, bây giờ giọng nó đã chuyển sang đứng gần là có thể nghe được.

"Lockhart, cậu đang làm gì?" Một học sinh Slytherin nghe Lockhart niệm chú.

Nó vẫn tiếp tục chìm đắm trong ảo tưởng của bản thân, thẳng đến......!
"Á ------" Ma lực Lockhart đột nhiên bạo động, số lượng ma lực khổng lồ len lỏi khắp cơ thể nó, khiến người nó phồng lên.

Lockhart muốn rút tay ra, nhưng tay như bị dán vào viên đá, khiến ma lực cứ xối vào cơ thể nó.

"Cứu....cứu....tớ...." Lockharty gian nan nói chuyện.

"Chuyện gì? Trò Lockhart trò đang làm cái gì!" Bởi vì ma lực bị Lockhart rút ra quá nhiều, nên lồng phòng hộ rất nhanh đã bị nhóm giáo sư phá được.


Nhóm giáo sư vừa bước vào sảnh đường đã thấy Lockhart đang nứt ra từng mảnh.

Duới sự trợ giúp của nhóm giáo sư, Lockhart cuối cùng cũng tách khỏi viên đá đó, nhưng ma lực trong cơ thể nó vẫn tán loạn.

"A----" Làn da bị ma lực khổng lồ xé rách, máu bắt đầu tuôn.

"Poppy, trò Lockhart hiện tại..." Giáo sư McGongall vốn vẫn đang thi triển thần chú vào người Lockhart mở miệng hỏi phu nhân Pomfrey.

"Trò Lockhart hấp thu quá nhiều ma lực, hiện tại bạo động ma lực, trò Lockhart hoàn toàn không nắm giữ được những ma lực này." Phu nhân Pomfrey cũng bó tay.

"Ưm..khục khục..." Lockhart đột nhiên phát ra thứ âm thanh như bị bóp cổ, cả cơ thể nhanh chóng xẹp xuống như bóng bị xì hơi, ma lực trong cơ thể nó nhanh chóng tản ra trong không khí.

"Merlin a!" Phu nhân Pomfrey rút mấy bình độc dược trong hòm thuốc tuỳ thân đút cho Lockhart, sau đó vung đũa phép "Trò Lockhart, không thể không nói với trò....Hạch ma pháp của trò nứt rồi."
Lockhart mở ta mắt nhìn, đôi mắt cứ như muốn nhào luôn ra khỏi hốc mắt, sau đó nhắm lại, ngất xỉu.

Harry và Ron đứng trước cửa, nhìn phu nhân Pomfrey vội vàng trôi nổi Lockhart đến St.Mungo, Ron trào phúng "Hèn chi ma lực của hắn ta ít ỏi đến thế, thì ra là tự làm tự chịu."

"Tham lam đến thế, trách ai bây giờ?" Harry nhìn thấy ánh mắt đầy oán hận của Lockhart trước khi nó ngất xỉu, đây là đổ hết lên đầu y chứ gì!
"Trò Levins, không biết hành vi anh dũng của ngài có lưu lại ký ức tuyệt vời nào trong đầu ngài không?" Snape cũng không để ý hành vi của Lockhart, vừa nhìn thấy Harry lại nhớ đến hành vi "nhảy lầu tự sát" của y.

"Severus, nếu tớ không nhảy xuống, thì tớ cũng chỉ còn cách ngồi chờ nhện tám chân phá cửa xé xát bản thân."
"Như vậy ngài Levins đã quên mất thần chú trôi nổi rồi sao?" Cái đó là lầu tám, nhảy xuống đất thì cũng giống nhện xé xát thôi.

"Tình huống khi ấy khẩn cấp quá, không nghĩ nhiều đến thế." Thực ra là y quên ấy mà, trước kia toàn là ỷ vào huyết thống mà nhảy xuống luôn, ngoại trừ mặt đất thủng một lỗ thì y chẳng sao.

"Tôi chưa bao giờ nghĩ lý do là do nhện tám chân nhai mất trí thông minh của cậu."
"Severus, khi nãy cậu không rút nhiều ma lực quá chứ?" Đối mặt với Snape đang trào phúng, cách tốt nhất là đánh trống lảng, còn vì sao là cái đề tài này......!
"Trò Levins, thì ra trong mắt cậu, tôi giống một bao cỏ màu vàng lắm sao?" Cậu làm sao có thể đần độn giống tên Lockhart kia được!
"Khụ khụ, Severus, nếu không có việc gì, vậy chúng ta tìm gì ăn đi." Y thừa nhận mình không giỏi nói chuyện phiếm, có lẽ bởi vì đang đói, không đủ máu lên mão đi....
HẾT CHƯƠNG 87.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.