Hp Đồng Nhân - Snarry Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 88: Thời Gian Như Chó Chạy Ngoài Đồng





EDITOR: HOON
BETA: ELLEN
- o0o-
Đã hai tháng từ cái cuộc tập kích của mấy chú nhện, Giáng sinh cuối cùng cũng đến, Harry và Ron đã cày muốn nát cái thư viện trường, nhưng vẫn không ra được bất kì manh mối nào.

"Chết tiệt!" Harry bực bội vứt cuốn sách trong tay ra, nếu không phải y đang ngồi trên sân cỏ, thì chổi lông gà của Madam Pince đã sớm hôn mặt Harry rồi.

"Cậu mà dám ném như thế trong thư viện, sách còn chưa bay cậu đã bay rồi." Snape thuần thục vung đũa phép, cuốn sách trên mặt cỏ xa xa bay lại.


Bởi vì, Harry cứ suốt ngày xả tức lên sách, nên Snape xài thần chú bay vô cùng thuần thục.

"Nếu không thể tìm ra manh mối, tớ nhất định sẽ nhảy xuống hồ đen trước khi Madam Pince giết tớ!" Harry phát điên, không biết chết thêm lần nữa có thể trở về lúc mười một tuổi hay không.

"Xét thấy trong lịch sử xây dựng của Hogwarts chẳng có học sinh nào mất tích vô cớ, cho nên cậu không cần tức giận như mấy con đầu sư tử mình chim bị giẫm đuôi như thế." Tuy nhiên mấy lời này chẳng có chút hiệu quả gì, Harry vẫn xào loạn cái đầu mình lên thành tổ chim.

Snape cũng chẳng có nhu cầu khuyên Harry dừng hành vi ngược đãi mái tóc của y lại, trợn trắng mắt cầm mấy cuốn sách về độc dược mình mượn lên đọc.

Harry bực bội túm tóc mình lần nữa, tương lai có quá nhiều chuyện cần giải quyết, tạm bỏ tử xà bị chém thành hai nửa trong mật thất, riêng chuyện này đã chẳng tìm được cách giải quyết rồi.

Thở ra, thò tay vào túi, móc một tấm cái huy chương ra, vẫn nên đến trang viên Voldemort một chuyến đi "Severus..."
"Chuyện gì, quý ngài mình chim đầu sư tử bị dẫm đuôi."
".....Cậu thân với Lucius Malfoy lắm sao?" Harry thở dài trong lòng, rất không muốn giao tiếp với con công kiêu ngạo kia.

"Khá tốt, cậu có việc gì?" Snape nhướng mày, xem ra đây là thói quen từ nhỏ đến lớn "Nếu cậu muốn mượn sách trong thư viện Malfoy, tôi có thể giúp cậu xác nhận rằng không thể.


Không có một quý tộc nào cho người ngoài đặt chân vào thư viên của gia tộc mình."
"Không, tớ chỉ muốn nhờ Malfoy hỗ trợ liên lạc ngài Chúa Tể một chút, lúc trước ngài ấy cho tớ một cái huy chương, trên huy chương là dấu hiệu hắc ám." Harry nắn nắn huy chương trong tay, trên huy chương còn có dấu hiệu hắc ám.

Snape hâm mộ nhìn cái dấu hiệu kia, không biết liệu sau này mình có thể gia nhập tử thần thục tử hay không.

Harry bất đắc dĩ tung hứng huy chương, không nghe thấy Snape trả lời, vừa mới quay đầu nhìn Snape thì bắt gặp ánh mắt nhảy lên nhảy xuống theo huy chương của Snape "Severus!"
"Xem ra ngài ấy rất xem trọng cậu, tôi có thể liên lạc với đàn anh Lucius bằng gương hai mặt, cậu chờ một lát." Snape rót ma lực vào gương, chờ rất lâu, Lucius bên kia mới bắt máy "Buổi chiều tốt lành, Severus."
"Buổi chiều tốt lành, đàn anh Lucius." Snape quay gương về phía Harry đang tung hứng huy chương "Harry muốn nhờ anh hỗ trợ liên lạc với ngài Chúa Tể."
"Hiển hiên có thể, ngài ấy đã nói cho anh trước, nếu trò Levins cần giúp đỡ, cứ dùng huy hiệu liên lạc cho ngài ấy, lúc nào cũng được." Nghe Lucius thì cái huy hiệu này là một phương tiện liên lạc.

"Cảm ơn trò Malfoy, không quấy rầy anh nữa." Sau đó Harry ý vị thâm trường nhìn dấu son trên cổ Lucius "Chúc anh Malfoy tận hưởng cuối cuần của mình vui vẻ."
"Cảm ơn lời chúc của trò, trò Levins." Ở trong Slytherin, dấu vết lưu lại sau phong lưu là chuyện bình thường, Lucius không thèm để ý chút nào.

"......" Được rồi, làm sao y có thể qua được Slytherin trong cái khoảng mặt dày này chứ.

Lucius sau khi xác nhận không còn việc gì nữa liền ngắt liên lạc, anh có vài chuyện riêng cần xứ lý.


Harry đen mặt trả gương cho Snape, sau đó ôm chồng sách về thư viện, trước khi vào còn dùng đũa phép dọn sạch cỏ dính trên nó để tránh kiếp bị chổi lông gà chào đón.

Ăn tối xong trở về phòng ngủ, Harry lôi huy hiệu ra rót ma lực của mình vào, dấu hiệu hắc ám trên huy hiệu bắt đầu di chuyển, giọng nói của Chúa Tể rất nhanh truyền ra khỏi huy hiệu.

"Buổi tối tốt lành, cậu Levins." Hắn ngồi trong thư phòng, một bộ ta biết ngay mà nhìn huy chương.

"Buổi tối tốt lành, ngài Chúa Tể Hắc Ám." Ngữ khí Harry trong có vẻ tôn kính thế thôi, tên thực tế rằng cậu vẫn luôn mặc niệm trong lòng: Chờ khi trở về tương lai là mày có thể thịt hắn ta rồi, giờ thì nhẫn nại nào, nhẫn nại.....!
"Cậu Levins có việc gì cần tôi sao?"
"Lần trước ngài có nói muốn cho tôi và Ron mượn sách trong thư viện, không biết giáng sinh này ngài có rảnh không, bọn tôi muốn đến thăm..."
"Đương nhiên, tôi biết cậu và cậu Oakley luôn nóng lòng tìm kiếm cách về nhà, sách liên quan tôi sẽ cho người dọn dẹp, tuỳ thời hoan nghênh cậu và cậu Oakley ghé thăm vào kỳ nghỉ." Tốt nhất là đến vào hôm Giáng sinh đấy, hôm đấy trang viên Voldemort có yến hội, chỉ cần hai người xuất hiện, thì bọn họ đã là tử thần thục tử trong mắt hội phượng hoàng rồi.
HẾT CHƯƠNG 88.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.