Hp Đồng Nhân - Snarry Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 94: Lý Do Hoàn Hảo





EDITOR: Park Hoonwoo
BETA: Ellen
- o0o-
"Merlin á! Harry, vị kia bỏ đói cậu ba ngày lễ giáng sinh hay sao?" Qua câu nói hôm qua của Lucius, toàn trường đều biết ba ngày nghỉ Ron và Harry ở trang viên Voldemort.

Sirius nhanh tay nhanh mắt vội vàng đỡ chồng đĩa muốn sụp xuống.

"Ha hả..." Ron lần nữa kéo dĩa của mình ra xa Harry một chút, đề phòng Harry làm nước sốt dính lên người cậu, sau đó mới dùng âm thanh đau khổ kể lể "Sirius, James, hai cậu cũng là quý tộc, như vậy hai cậu hẳn biết cái thứ lễ nghi chán chết kia của quý tộc, đặc biệt là khi ngồi cùng bàn với vị kia, cậu nghĩ Harry chỉ ăn một dĩa là có thể no à?" Nhớ lại thức ăn ba ngày qua, Ron lại đau khổ thêm lần nữa.

Đồ ăn rất ngon, bàn và dĩa cũng rất tinh xảo, nhưng mi không thể làm nhiều một chút được hay sao!

"Tớ hiểu..." James yên lặng lấy thêm cho Harry một chiếc bánh mật ong nữa, thu hoạch được ánh mắt cảm ơn của Harry —- học sinh chung quanh Harry sau khi thấy y ăn, vì để có thể lấp đầy chiếc bụng rỗng của mình, mỗi người ai cũng lôi về dĩa mình một mớ đồ ăn, nên đồ ăn trước mặt Harry nếu không phải do y ăn hết, thì cũng là do mọi người lấy hết.

Đến khi Harry nhai nuốt một đống, lại xơi thêm một dĩa điểm tâm lớn lớn nhỏ nhỏ, cuối cùng cũng thở ra, tỏ vẻ mình no rồi.

Hết tiết một, Harry oán giận với Snape ba ngày đau đớn của mình, Snape do dự mãi cuối cùng cũng mở miệng hỏi "Harry, đồ ăn nhà Chúa Tể Hắc Ám dở thế sao?" Cậu có nên suy nghĩ đổi chỗ làm không.

"Không, không phải dở.

Rất ngon, nhưng mà..." Harry nhớ đến mấy đồ ăn tinh xảo ba ngày vừa rồi, bi thương thốt "Severus, cậu nhớ kỹ, quý tộc đều là một đám dạ dày thỏ, sức ăn của bọn họ không phải thứ người bình thường có thể học, ba ngày này tớ sụt mất nửa kí rồi á!" Trừ bỏSau đó, Harry che lại dạ dày đang phản bội mình trở về ký túc xá, mà Ron không hề có tình anh em đang ăn điểm tâm James đưa cho cả hai — bánh kem cuốn chà bông tôm.

Harry vừa đẩy cửa phòng ngủ ra đã thấy Ron thảo mãn ăn hết cái bánh cuối cùng, mà căn phòng nồng mùi bánh kem khiến bụng Harry lại kêu gào lần nữa.

"Tớ nghĩ cậu không ăn tối, cái này không để lâu quá được, nên mới ăn hết." Ron ợ một cái, cái bánh này ngon ghê á.

"..." Cậu nuốt luôn bùa giữ tươi của phù thuỷ rồi hả! Tên trứng thối! Ngày mai tớ còn phải giải quyết bữa trà chiều với Dumbledore, kết quả tối trước hôm đó cậu khiến tôi đói! Harry tức giận trừng Ron, đáng tiếng Ron vì ăn no quá nên buồn ngủ, há miệng ngáp một cái, hoàn toàn không thấy gì hết.

Ha hả, cậu dám uy hiếp bắt tớ làm xoay thời gian, tớ dám để cậu đói! Ron – bậc thầy luyện kim – không biết luyện xoay thời gian – Weasley mỹ mãn đi ngủ trong tiếng ùng ục từ chiếc giường của Harry bên kia.

Sau khi đếm xong 471 cách nướng đuôi cá, Harry cuối cùng cũng đi ngủ được trong tiếng ùng ục, Harry trong mơ đốt lửa trại, nước một con cá lớn màu đỏ.


Hôm sau, mấy người trên bàn dài Gryffindor trợn mắt há mồm nhìn Harry nhai nuốt cái dĩa cao ngất trước mặt, cùng với mấy thứ được gọi là cách ăn uống của con người của Harry.

khoảng thời gian ở nhà dì khi còn nhỏ, cho dù có đang đào vong y cũng không đói đến mức như vậy.

"Rất ít sao?" Chứ không phải do sức ăn của cậu lớn quá? Snape nhìn đến chồng dĩa ban sáng của Harry.

"Severus, cậu nhớ điểm tâm Lily thích ăn nhất chứ?"
"Điểm tâm? Hình như là tart trái cây, sao thế?" Cái bánh đó chỉ có mỗi sáng thứ hai, số lượng rất ít, nên lần nào Snape cũng lấy dùm Lily một cái.

"Ha hả, sức ăn của quý tộc chỉ có hai cái bánh đó!" Harry mắt cá chết rít gào.

"...." Cậu vẫn nên đổi nơi nhậm chức đi, cho dù cậu đã rèn được cơ thể ăn ít vì thường xuyên ăn không đủ no, nhưng cũng không ít đến mức chỉ mới hai cái tart đã no á!
Sau khi lên lớp buổi chiều xong, Harry và Ron như chịu chết đến phòng hiệu trưởng.

Mới đói bụng ba ngày, còn phải đi uống cái thứ nước đường ngọt chết người kia, cuộc sống này kinh khủng quá đi! Họ muốn về nhà!
"Ha hả, hai trò thấy Hogwarts thời đại này thế nào." Dumbledore đưa cho bọn Harry hai ly trà mật ong, xem trình độ đặc sệt của nó, Harry tin tưởng, cho dù úp ngược cái ly lại, cũng phải mất hai giây trà trong ly mới có thể đổ xuống.

"Rất tốt, tuy nói với mọi người bọn con là học sinh chuyển trường, nhưng các đồng học đối xử với bọn con rất tốt." Harry cầm muỗng khuấy cái ly mấy cái, nhìn cái hình xoắn ốc mới được tạo ra, ý định về nhà càng ngày càng kiên định.

"Thì ra là thế sao, xem ra hai trò rất vui vẻ." Dumbledore uống một ngụm trà, Harry nhìn mà thấy ê hết cả răng "Không biết lễ giáng sinh hai trò ở nhà người bạn nào thế?"

"..." Harry yên lặng, nhanh thế đã vào chủ đề chính rồi sao! Không giống tác phong của hiệu trưởng lắm "Ngài Chúa Tể Hắc Ám đồng ý cho bọn con mượn đọc sách trong thư viện của ngài ấy, tuy rằng hơi nhiều, nhưng vì để không quấy rầy ngài ấy nhiều quá, nên con và Ron miễn cưỡng đọc hết mớ sách cần." Yên tâm đi, đọc hết sách rồi, đảm bảo không đến lần thứ hai!
"Thì ra là thế sao, xem ra kỳ nghỉ của hai trò cũng không tệ lắm.

Trang viên của Tom hay tổ chức yến hội lắm, mấy trò chơi vui không?"
"Yến hội..." Harry nhớ đến cái pudding chút xíu kia "....Cũng không tệ lắm, đồ ăn rất ngon."
"Xem ra hai trò nói chuyện rất vui vẻ với trò Malfoy." Dumbledore cười tủm tỉm như một con hồ ly.

"..." Harry im lặng một chút, sau đó buông cái ly trong tay, mang theo bất chấp tất cả mà nói Hiệu trưởng, thầy yên tâm, con và Ron tuyệt đối không gia nhập Tử Thần Thực Tử đâu!"
"Vì sao?" Dumbledore có chút ngốc, thế thôi mà đã ngả bài rồi?
"....Đồ ăn của bọn họ quá ít, con sợ gia nhập bọn họ sẽ đói chết!" Harry nghiêm túc nói.

"..." Đột nhiên không hiểu thế giới này nữa.

Dumbledore nâng nâng mắt kính xém chút nữa đã rớt xuống.

HẾT CHƯƠNG 95.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.