(Huyết Mạc Hoàng: 12.30am a~...bị ốm mấy ngày rồi chưa khỏi. Mọi người bảo đi ngủ mà vẫn là ngủ chẳng được. Thế là lại ôm máy tính, khổ quá đi QAQ~~~)
"Cháu đến xem đi." lúc Ollivander đi ra lần nữa thì trên tay ông cầm theo một hộp gỗ đựng đũa phép thật dài.
Ông trực tiếp mang hộp gỗ đặt trên đùi Harry, nhưng không mở nó ra.
Hộp gỗ không biết được làm từ loại gỗ gì mà lại tỏa ra một mùi hương đặc biệt làm cho người ta say mê, yên tĩnh mà ấm áp làm cho người ta đắm say.
Harry mở hộp gỗ ra.
Bên trong là một cây đũa phép có bề ngoài rất bình thường, ít nhất là thoạt nhìn còn bình thường hơn đũa phép Cơm Nguội.
Tay cầm màu trắng, sau là thân đũa có màu sắc hơi tối, đường cong mượt mà và mộc mạc, điểm khác biệt duy nhất có thể nói ở đây có lẽ là tại gốc đũa phép được khảm một khối thạch anh màu tím.
"Đây là.......?" Harry ngẩng đầu, chờ Ollivander giải đáp.
"Tổ hợp phi thường thần kỳ." vẻ mặt Ollivander trần đầy say mê, dường như muốn vươn tay tới nhưng cuối cùng lại rụt trở về.
"Ngài muốn nhìn cây đũa phép này?" Harry theo bản năng cầm lấy đũa phép, sau đó..
Một đạo ánh sáng trắng từ đầu đũa phép phóng lên trời, sáng rực làm cho người ta gần như không thể mở mắt nhìn.
Đây là...
"Rất thần kỳ, thật sự là rất thần kỳ " Nhìn ánh sáng trắng kia, biểu tình trên mặt Ollivander càng thêm mê huyễn.
"Xin hỏi, sao lại thần kỳ." Tuy rằng biết bình thường Ollivander đều nói những câu tương tự như vậy đối với mỗi người khách, nhưng mà mỗi câu của ông đều ẩn giấu ý nghĩa rất ấn tượng.
"Nga đúng vậy, đứa nhỏ, ta chưa từng thấy đũa phép nào có thể tỏa ra ánh sáng trắng đến lóa mắt như thế."
"Hào quang màu trắng thì hẳn là rất bình thường mà?" Nhớ lại lúc trước cậu dùng đũa phép của Draco Malfoy, khi vung lên bởi vì tâm đũa làm từ lông Bạch Kỳ Mã nên tỏa ra ánh sáng trăng dịu dàng, Harry có chút khó hiểu.
"Nga đương nhiên, Potter tiên sinh, có lẽ tỏa ra ánh sáng trắng không phải là hiếm, thế nhưng đó là do phần lớn những đũa phép kia sử dụng nguyên liệu thánh khiết, mà cây đũa phép này lại không giống vậy, ánh sáng lấp lánh như thế là do ma lực tạo ra, ánh sáng mạnh mẽ như vậy thì không còn thuộc về Hắc ma pháp hay Bạch ma pháp nữa, mà chỉ là ma lực thuần khiết chân chính nhất. Điều này thực sự là..."
"Ma lực thuần khiết?"
"Đúng vậy Potter tiên sinh, cây đũa phép này mặc dù nhìn qua bình thường không có gì lạ, nhưng mà nếu ta đoán không lầm thì tay cầm của đũa phép này, thân đũa đều được làm từ ba loại gỗ khác nhau."
"Ba loại gỗ?" Lúc này thì ngay cả Harry cũng bắt đầu khó hiểu.
"Đây là một loại kỹ năng đã thất truyền từ lâu, nghe nói năm đó ở thời kỳ thịnh vượng nhất của Ma pháp giới, một số nhà giả kim thuật có năng lực cao nhất đã có thể dùng những loại gỗ khác nhau để làm đũa phép, bởi vì mỗi một loại gỗ đều có chứa thuộc tính ma pháp khác nhau, cho nên có thể dùng những chất gỗ khác nhau để làm ra một cây đũa phép đều là những bậc thầy luyện kim xuất sắc." giữa những câu nói của Ollivander tựa hồ có chứa sự ao ước.
"Theo ý ngài nói thì cây đũa phép này không phải do ngài làm?" lúc này Harry mới thật sự là chấn động.
"Không, đương nhiên là không phải, Potter tiên sinh, chính xác mà nói thì đây cũng lần đầu tiên ta được thấy cây đũa phép này."
"Lần đầu tiên thấy?"
"Đúng vậy." Ollivander gật đầu "Kỳ thật cây đũa phép này là đũa phép được lưu truyền từ nhiều thế hệ nhà Ollivander chúng ta đến giờ, nghe nói chỉ có người trong lời tiên đoán mới có thể mở chiếc hộp này ra, tất nhiên trước giờ cũng không phải là không có người không tin, nhưng mà bọn họ cũng không ngoại lệ là chẳng mở được cái hộp này ra. Sau đó thì đều bệnh nặng một trận rồi quên đi sự tồn tại của chiếc hộp này."
"Obliviate [Quên sạch]?"
"Ai biết được? Potter tiên sinh." Vẻ mặt Ollivander trở nên khó lường.
Ông nhặt một mảnh vụn từ dưới đất lên, vuốt ve phần thân xót lại sau khi nổ tung của cây đũa phép bằng gỗ nhựa ruồi:"Gỗ nhựa ruồi đại biểu cho sự thánh khiết và sự hiến dâng, còn có sự trả thù của thiên nhiên, mà này sợi lông này cùng sợi lông phượng hoàng trong đũa phép của người kia là đến từ một con phượng hoàng." Ollivander dùng ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua vết sẹo trên đầu Harry.
"Ta vốn nghĩ đó là vận mệnh cháu, nhưng mà... "
"Nhưng mà cái gì?" Harry có chút vội vàng mà hỏi, cậu biết đũa phép tương thông với vận mệnh của Phù thủy, nhưng mà cậu không hiểu biết nhiều về phương diện này.
"Không, không có gì." Ollivander không đưa ra câu trả lời chính xác "Chẳng qua, nếu ngay cả cây đũa phép này cũng không phù hợp với cháu, thì vậy chỉ có cây này, tay cầm là cây dương, hòa quyện với gỗ sồi và nhánh bạch dương, khảm trên đó là thạch anh tím mang theo ma lực tinh khiết, mà tâm đũa..." Ông Ollivander lại cau mày một lần nữa, thanh âm cũng không còn thanh tao "Hình như là một loại động vật, nhưng mà cũng không hoàn toàn là động vật, chẳng lẽ là Animagus?!"
Lúc thốt ra câu nói cuối cùng kia hình như chính bản thân Ollivander cũng bị dọa nhảy dựng.
"Animagus?" Harry cũng kinh ngạc, cậu chưa bao giờ có thể nghĩ tới bộ lông trên người Animagus cũng có thể dùng để chế tạo đũa phép, nhưng mà Animagus cũng được xem là một loại hình thái sinh vật ma pháp, hình như cũng không phải là không có khả năng.
"Potter tiên sinh, tài học của ta có hạn, chỉ sợ không nhìn ra tâm của đũa phép này là gì, nếu trong tương lai cháu có cơ hội biết được tâm của đũa phép này thì đừng quên gửi cú báo cho ta."
"A, được." Harry vẫn còn kinh ngạc như cũ chưa hồi phục lại tinh thần.
"Đúng rồi, còn có một việc nữa, Potter tiên sinh." Thời điểm cuối cùng Harry cũng lấy lại tinh thần tính trả tiền, cậu lại nghe được Ollivander mơ hồ nói, thậm chí thanh âm còn có chút ý xấu "Nghe nói cây đũa phép này là do một trong bốn nhà sáng lập đầu tiên của Hogwart_ngài Rowena Ravenclaw tự mình tạo ra."
Mà thời điểm Harry rốt cuộc cũng thành công lấy 7 Galleons khỏi ra túi mình, cậu cuối cùng cũng nghĩ đến một việc, đó là đối một Gryffindor thành công mà nói thì kích thích là vĩnh viễn không có giới hạn.
Sau cùng khi Harry quyết định rời khỏi tiệm đũa phép, Ollivander gọi cậu lại.
"Chờ một chút, Potter tiên sinh, mang theo cái này cùng đi đi."
Harry nhìn lại, trong cái hộp Ollivander đang cầm rõ ràng chính là phần còn lại của cây đũa phép gỗ nhựa ruồi.
"Tuy rằng không có khả năng sửa lại, nhưng mà nếu nó đã nhận được chủ như vậy thì nhất định là muốn đi theo cháu." Giờ phút này thanh âm Ollivander không ngờ lại trở nên dịu dàng, như là đang đối đãi với đứa con của ông.
Tay Harry không nhịn được mà run rẩy, gần như không nắm vững được cái nạng.
"Cầm đi." Ollivander có chút cường ngạnh mà đem hòm nhét vào túi áo Harry "Không thu tiền của cháu, chẳng qua chỉ là hoàn thành tâm nguyện của một đứa con."
Trong nháy mắt Harry chỉ cảm thấy một cỗ chua xót trào ra trong lòng, ngực nóng lên, cậu mở miệng thở dốc, nhưng lại không phát ra âm thanh gì.
Rồi cậu mới cảm giác được, một sự ấm áp từ trong hài cốt của cây đũa phép gỗ nhựa ruồi kia chảy vào tay chân mình.
Harry đột nhiên mở to hai mắt.
Sau đó thấy được nụ cười ý vị thâm trường trên khuôn mặt Ollivander, tuy rằng có nhiều nếp nhăn, nhưng mà ngay lúc này, Harry cuối cùng cũng thấy được sự thân thương bên trong nụ cười đó.
"Potter tiên sinh, xem ra bên ngoài có người đang chờ cháu." Cuối cùng Ollivander nói.
Khi Harry đi ra khỏi cửa tiệm thì thấy phiêu đãng trước mặt là một bộ râu thật dài, cùng với một bộ áo chùng Phù thủy màu tím bắt mắt in đầy ngôi sao.
Bạch Phù thủy vĩ đại nhất thời nay, Albus Percival Wulfric Brian Dumbledore. (HMH: cái bản Trung nó ghi kiểu gì mà dư từ ik, làm phải mò đi kiếm tên chính xác trên mạng =.= thật là...).
"Xin chào, Harry." Đôi mắt màu lam phía sau cặp kính hình bán nguyệt nhìn về phía Harry, chợt hiện lên một chút phức tạp "Ta đến thay thế giáo sư Snape đưa con về nhà."
"Giáo sư Snape đâu?" Nhìn Dumbledore đang đứng sờ sờ trước mặt, ngay cả khi Harry sớm biết là cụ vẫn còn sống nhưng trong lòng cũng không khỏi có cảm giác phảng phất như cách cả một đời.
Kỳ thật, đúng là cách một đời, những thứ đã mất đi vốn tưởng rằng không thể quay lại, yêu hận khi còn sống, đều cứ vậy một người tiếp một người sờ sờ mà đứng trước mặt mình.
Cậu nên cảm thấy hạnh phúc sao?
Vẫn là oán hận, oán hận tất cả bi kịch lại có thể xảy ra một lần nữa, mà cậu_người gọi là Cứu thế chủ, vẫn còn có thể lần nữa nhìn những người quan trọng từng bước từng bước rời đi.
Đúng vậy, lịch sử đã thay đổi, nhưng mà nhìn kết quả đi, James và Lily không ngờ lúc đó ma pháp bị bắn ngược trở lại nên còn sống, trở thành người thực vật, mà cái giá phải trả là Voldemort trở lại sớm hơn 5 năm.
Và kế tiếp sẽ là cái gì?
Không ai biết, nhưng mà Harry có thể cảm giác được, tất cả thay đổi đều có cái giá phải trả nhất định, mà có những cái giá chỉ sợ không ai có đủ khả năng nhận.
"Severus a, cậu ta tạm thời có việc." Dumbledore dùng một giọng điệu bình tĩnh mà vui vẻ nói, nhưng Harry nghe ra ẩn sâu trong lời nói của đối phương là sự lo lắng.
Quả nhiên là bị Voldemort triệu hồi sao?
Khóe miệng Harry vẽ ra một nụ cười, nhưng ý cười này không hề đạt đến trong lòng.
Bất quá, nhìn phản ứng của Dumbledore, hình như Snape cũng không báo cho đối phương biết là "Cứu thế chủ" không bình thường, cố ý hay không kịp, hoặc có lẽ vì một vài nguyên nhân nào khác?
Bất kể là người nào, ít nhất hiện tại công khai cũng không phải là lựa chọn sáng suốt.
Hoặc là bởi vì Snape cũng không có báo cho Dumbledore biết thân phận của chính y? Cuối cùng, Harry đưa ra một phán đoán lớn mật.
Bất quá, Merlin a~, ai biết được trong lòng giáo sư âm trầm kia suy nghĩ cái gì, trừ mẫu thân của cậu _ Lily bây giờ đang làm người thực vật nằm ở bệnh viện thánh Mungo.
Nghĩ đến đây, Harry có chút đau lòng, dường như Snape vĩnh viễn đều vậy, thông qua cậu để nhìn cha cậu, nhìn mẹ cậu, mà không bao giờ nhìn chính cậu.
Y_ Severus Snape trong mắt vĩnh viễn chưa hề có Harry Potter.
Cho dù y oán hận cậu suốt 7 năm, cho dù y làm khó dễ cậu suốt 6 năm, ngay cả khi y cuối cùng vì cứu cậu mà chết, trong mắt y cho tới bây giờ vẫn không hề có người là Harry Potter này.
Dù rằng cậu thực sự thừa nhận đối phương là người đáng để tin tưởng, thật là mỉa mai đúng không.
Bất quá đối phương cũng không quan tâm đến suy nghĩ đó của cậu, huống chi không ai quy định Severus Snape phải yêu thích Harry Potter, ấy mà nam nhân độc ác cố chấp như vậy, thực không biết sao mẹ có thể chịu được y nhỉ.
Harry tiếp tục oán thầm.
Đến nỗi bên trong những oán thầm này có vài phần là thuận tiện bỏ thêm sự lo lắng cùng sự bất mãn của mình với người nọ, Harry không muốn nghĩ, cũng cự tuyệt nghĩ.
Điều bây giờ cậu quan tâm là đũa phép Cơm Nguội của Dumbledore, có khả năng phục hồi lại đũa phép của cậu hay không.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bàn tay vàng cái gì, kỳ thật ta cảm thấy đổi đũa phép, thực chất giống như hàm ý dấu hiệu và làm "key" để giải thích một số hàm ý lớn hơn trong tương lai, đũa phép cũ của tiểu Har ta sẽ giữ lại ~~~~[nói không chừng cuối cùng còn có thể là công cụ thần kỳ được chế tạo để chiến thắng, ai biết được?]