Ma dược sở dĩ được mọi người cho là một môn học tinh vi và nguy hiểm, chính là vì sự tỉ mỉ của nó, bản chất bị biến đổi và sai lầm nhất thời sẽ gây ra những hậu quả nghiêm trọng.
Hiển nhiên, dù từng là thầy thuốc làm việc một năm tại bệnh viện thánh Mungo, ở một vài phương diện, Harry vẫn cư xử như một người bình thường như cũ.
Cho nên khi cậu thấy Snape trước mặt đột nhiên mở to hai mắt, sau khi đẩy cậu ra xa thì vọt mạnh vào WC, cậu vẫn không thể hiểu được chuyện gì xảy ra.
Một phút trôi qua......
Ba phút trôi qua......
Năm phút trôi qua......
Mười......
Mười lăm phút......
Nhận thức muộn màng_ Harry_trị liệu sư không đủ tiêu chuẩn_Potter rốt cuộc cũng lo lắng giáo sư của cậu có xảy ra vấn đề gì hay không.
Cửa WC đóng chặt, sau khi thử Alohomora mà không có kết quả, Harry không hề do dự mà phóng một cái Diffindo [Rách toét].
Cánh cửa gỗ bị nổ mạnh mà mở ra, tiếp đó cậu thấy được khuôn mặt vặn vẹo của Snape.
"Ai cho phép ngươi vào!" Harry từ trước tới giờ cũng chưa từng nghe qua âm thanh hoảng loạn như thế của Snape, lúc này, cậu liền chú ý tới áo chùng của đối phương dán chặt vào người, vải ướt sũng làm cho những đường cong cơ thể thường ngày bị áo chùng rộng rãi che khuất cứ như vậy bỗng chốc hiện ra.
Harry nhịn không được mà nuốt một ngụm nước miếng.
Đường cong lưu loát của cơ thể bắt đầu từ bả vai, tiếp theo là cơ ngực săn chắc nhưng không quá lớn, hơi lõm vào ở bụng, mơ hồ có thể thấy được sáu múi cơ bụng.
Không khí lúc này như bị đóng băng lại.
"Harry Potter, bây giờ cậu lập tức đi ra ngoài cho ta!" sau vài giây, tiếng hét của Snape vang vọng cả phòng tắm.
Mà Harry lúc này, hình như cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
"Giáo sư?" cậu thử khẽ gọi một tiếng.
"Potter tiên sinh, ta hiện tại mời cậu đi ra ngoài, chẳng lẽ cậu nghe không hiểu lời ta nói!" Có lẽ do quá vội vàng nên giọng nói của Snape có vẻ hơi khàn khàn, y thậm chí còn không sử dụng những câu nói dài tràn đầy sự mỉa mai của mình.
"Giáo sư."
"Ta nói một lần cuối cùng! Đi ra ngoài!" Snape đột nhiên bước lên phía trước chĩa đũa phép vào Harry.
Harry có chút do dự mà lùi lại.
Nhưng rồi nạng lại không biết đụng phải cái gì, cậu mất đi trọng tâm nên ngã về phía trước.
Cậu nhắm hai mắt lại, hai chân vô lực làm cậu chỉ có thể lựa chọn là tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Nhưng mà cậu không có ngã sấp xuống, ngược lại một đôi tay hơi ướt sũng ôm lấy cậu.
Cậu mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn về phía Snape rõ ràng là đang có chút hoang mang.
Nhìn ra được đối phương rất muốn buông tay, nhưng hình như lại không muốn để cậu té trên mặt đất.
Harry nhìn thoáng qua cặp nạng đang rơi trên đất, nhẹ nhàng di chuyển nửa người trên, muốn cầm lại nạng của mình, song cậu lại bất ngờ nghe được âm thanh hút khí của đối phương.
Cậu lại ngẩng đầu, không khỏi nhìn vào đôi mắt đen như mực kia.
Đôi mắt đó tràn đầy những cảm xúc phức tạp: có hối hận, có căm hận, có bối rối, còn có một chút_ Harry cơ hồ nghĩ là mình nhìn nhầm rồi_ thương tiếc.
Y thương tiếc ai? Cậu sao?
Harry Potter con trai của James Potter mà y căm hận nhất sao?
"Potter" Đó là giọng nói hết sức trầm thấp, mang theo sự cám dỗ giống như ánh trăng.
Rồi cậu nhìn thấy Snape cúi người xuống, nhặt đôi nạng lên nhét vào tay cậu.
Harry ngây người cầm lấy đôi nạng rồi mới xoay người.
Giây tiếp theo, cậu bất ngờ lọt vào một cái ôm ẩm ướt mà ấm áp.
Hơi thở nóng rực của đối phương cứ thế phả bên tai cậu, cậu dường như có thể cảm giác được dạ dày mình đang co rút.
"Giáo sư......" cậu gọi.
"Potter...... Harry "
Harry chỉ cảm thấy trái tim bỗng run lên.
Cậu có thể cảm giác được đôi môi của đối phương dán lên vành tai mình, mặt cậu bắt đầu đỏ lên.
Harry Potter_ Cứu thế chủ tiếng tăm lừng lẫy của Ma pháp giới, đã từng có một cuộc sống riêng tư gần như suy đồi mà người khác khó có thể tưởng tượng, cậu từng ở giới Muggle lên giường cùng đủ loại nam nhân khác nhau.
Đúng vậy, nam nhân, bởi vì Cứu thế chủ của Ma pháp giới là gay.
Cậu đã làm top, cũng từng làm bottom, nhưng mà cậu vẫn chưa từng nếm qua cảm giác như vậy. Tính cách Gryffindor cũng địa vị cao quý trong thời gian dài làm cho cậu có thói quen làm người nắm trong tay quyền kiểm soát, mà bây giờ...
Cậu có thể cảm giác được đôi tay của đối phương ôm cậu gắt gao vào trong ngực, mà đôi chân vô lực làm cho cậu chỉ có thể đem tất cả trọng lượng của mình giao cho đối phương. Nhưng cảm giác này lại rất tốt đẹp, tốt đẹp đến suýt nữa làm cho người ta muốn thở dài.
Thế nhưng, Harry đột nhiên giật mình một cái.
Cậu, cậu cư nhiên lại cảm thấy trong lòng Snape thật ấm áp, cậu điên rồi sao?!
Nhưng mà thật sự, cậu cho tới bây giờ cũng chưa cảm nhận được cái cảm giác làm cho người ta không muốn rời xa như thế, sự ấm áp ngọt ngào như vậy đẹp đến làm cho người ta nghiện.
Cậu nhẹ nhàng thử tránh ra một chút.
Nhưng với lực đạo của đối phương rõ ràng là người vô lực như cậu không thế làm gì.
"Giáo sư buông tay." Harry nói rất khẽ, gần như là rên rỉ. (HMH: hơi bị nghi ngờ đây là bảo GS buông hay dụ dỗ GS ôm chặt hơn đây OvO~~~)
"Harry." Lúc này, Snape rõ ràng là không hề dùng ngữ khí trào phúng như muốn chọc giận đối phương, trái lại lời nói của y lại có vẻ nhẹ nhàng, điều đó làm cho người ta mê muội.
"Giáo sư, ngài muốn làm gì?" Harry lấy tay đụng vào tay Snape một chút "Hành vi bây giờ của ngài có thể xem như là dâm loạn với trẻ em."
"Harry, cậu không phải là một đứa trẻ nên cậu hẳn là hiểu được ý tứ của ta đi." Snape ngăn động tác của Harry, nhưng ngược lại đem cậu xoay người đối diện với y, bình tĩnh mà nhìn đôi mắt của đối phương.
Có chút lửa đang di động sâu trong đôi mắt đó.
Cố chấp như thế, tràn đầy dục vọng xâm chiếm như thế.
"Giáo sư, tôi hẳn là không có cho ngài uống Tình dược đi." Harry hình như muốn tự trấn định mình mà dùng khẩu khí trêu ghẹo.
Nhưng cậu phát hiện thân thể đối phương đột nhiên cứng đờ.
"Giáo sự, tôi thật sự là không cầm nhầm Tình dược cho ngài chứ!" Harry kêu lên.
"Đương nhiên là không có, Potter." Snape cắn chặt răng, đẩy mạnh Harry ra "Cho nên, hiện tại, đi ra ngoài cho ta!"
Snape lại ra lệnh đuổi khách, nhưng rõ ràng là mệnh lệnh này có chút yếu đuối. Y cúi thấp đầu không hề nhìn Harry, hai tay nắm chặt đến nỗi hơi co rút.
"Snape, ngài đây là sợ hãi." Harry không lùi mà tiến tới "Ngài sợ hãi cái gì? Đem tôi trở thành mẹ tôi?"
Lúc nói ra câu cuối cùng, Harry hừ lạnh một tiếng.
"Ta, cho tới bây giờ cũng không có xem cậu thành mẹ cậu, Harry Potter!"
Cuối cùng Snape ngẩng đầu, hung hăng mà đem Harry đặt trên tường gạch lạnh lẽo ở buồng tắm.
Rồi mạnh mẽ cắn lên môi cậu...
Harry lắp bắp kinh hãi, muốn tránh đi nhưng lại tránh không kịp, bị đối phương đè xuống.
Đôi môi trong nháy mắt bị bao phủ, hơi thở nóng rực bỗng dưng phả lên mặt cậu, đôi môi có chút khô ráo của Snape vuốt ve môi cậu, trong lòng Harry như nổi lên ngọn lửa, mở miệng dốc sức cắn xuống.
"Hừ." Snape hừ một tiếng, huyết châu từ môi y tràn ra, mùi máu tươi bắt đầu lan ra trong không khí, kích thích thứ gì đó rục rịch.
Tay y bắt đầu không an phận mà sờ soạng nút bộ quần áo Muggle rộng thùng thình của Harry.
Cuối cùng lại nhịn không được mà xé mạnh, tất cả khuy áo đều bung ra, rơi lách cách trên sàn buồng tắm.
Hai tay Harry đột nhiên dồn sức một cái đem Snape đẩy ra, rồi mới ngồi trên đất dựa vào nền gạch trơn.
Cậu dựa vào lớp gạch men, thở hổn hển, màu máu tươi in trên môi lộ ra vẻ dụ hoặc.
"Harry " Snape có chút do dự mà ngồi xổm xuống, vươn tay ra nhẹ nhàng dán lên hai má Harry, làn da trắng mịn của thiếu niên làm cho Snape lưu luyến.
Không, y không nên làm như vậy, có cái gì đó đang kêu gào trong đầu y.
Nhưng không phải ngươi vẫn muốn làm điều này sao? Làm cho thiếu niên có đôi mắt xanh biếc này thở dốc dưới thân ngươi, vì ngươi mà rên rỉ, vì ngươi mà ca xướng, chỉ vì ngươi...
Không, ta luôn chán ghét thằng nhãi con nhà Potter này, tiểu cự quái, ta làm sao có khả năng nghĩ như vậy.
Không cần lừa gạt chính mình, ngươi xem, hắn nhu thuận ở trong tay ngươi như thế nào, việc ngươi phải làm bây giờ chính là giữ lấy hắn, hắn sẽ vì ngươi mà mở rộng thân thể, hắn sẽ vì ngươi mà làm chuyện ngươi muốn.
Ngẫm lại đi, từ trên người hắn ngươi có thể có được tư vị tuyệt vời nhất.
Snape không hề do dự, cúi xuống ôm lấy Harry đi ra ngoài.
"Snape, buông tay!" Harry bắt đầu hoảng hốt, sự không chắc chắn trong lòng làm cậu càng thêm bối rối "Ngươi buông tay cho ta Snape, ngươi mau buông ra."
Lúc này Harry gần như quên rằng trên thế giới còn có cái gọi là phép thuật không đũa phép.
Chỉ cần năm sáu bước chân, bọn họ đã đi đến phòng ngủ.
Giường lớn màu xanh thẫm, phủ trên đó là tấm chăn lụa màu trắng, màu trắng làm người ta chói mắt.
Harry bị Snape không chút khách khí vứt lên giường, ánh trăng qua cửa sổ chiếu xuống, lộ ra sự mềm mại mà ngây ngô, chiếu lên đôi mắt màu xanh của Harry, càng tôn lên vẻ dụ hoặc chỉ có ở thiếu niên.
Snape đột nhiên hiểu ra, vì sao người Hy Lạp cổ lại thích thân hình thiếu niên như vậy: tươi đẹp, đầy sức sống, thanh xuân, còn có dụ hoặc, sự kết hợp hoàn mỹ trên một thân thể thuần khiết.
Làm cho người ta khó có thể kháng cự.
Quần áo Harry bây giờ chỉ còn một lớp nội y mỏng manh, cứ thế lơi lỏng mà phủ trên người. Snape ngồi ở bên giường, vươn tay lột ra lớp quần áo mỏng manh cuối cùng kia.
Thân thể thiếu niên cứ thế lộ ra không xót chút nào.
Ở dưới ánh trăng, như là nguyệt thần vẫy gọi.
"Giáo sư" Harry lại mở miệng "Ngài quyết định sao?" cậu hỏi.
Thanh âm bình tĩnh đến đáng sợ.
"Ngài có biết, em sẽ không cự tuyệt ngài, bởi vì..." Nói tới đây, cậu cười khổ một tiếng "Nhưng mà hy vọng ngày mai, ngài có thể quên hết tất cả việc này."
Trái tim Snape run lên, nhưng dục vọng lại thúc giục y, cổ họng như cơ khát mà cầu nước.