Đêm nay tối tăm hơn so với mọi hôm, tuy nói đã vào mùa hạ, nhưng những cơn gió đến từ ma pháp giới vẫn làm lòng người khiếp hãi.
Trên gương mặt cụ Dumbledore đã không còn nụ cười hiền lành như trước đây, "Lily, James còn có Sirius, các trò chuẩn bị xong chưa?" Trong nhà Potter, mọi người ai nấy sắc mặt trang nghiêm, Lily cắn chặt môi ôm đứa con vào lòng, đứa bé dường như bị ôm đến khó chịu nên nỉ non ra tiếng.
"Ôi, không cần khẩn trương như thế, Lily, nhóc Cruise khó chịu kìa, chúng ta đã có chuẩn bị đầy đủ rồi mà."
Đúng vậy, đứa bé này tên là Cruise Potter.
"Albus, chúng ta có thể tin tưởng lời tiên tri không biết ai để lộ kia sao? Như thế này thật sự có thể đánh lại Voldemort sao?" Lily lo lắng nhìn về phía chồng mình, mà James lúc này thì lại đang tràn đầy ý chí chiến đấu.
"Yên tâm đi Lily, chúng ta phải tin vào giáo sư Dumbledore, lần này nhất định có thể." Sirius ở một bên phụ hoạ.
"Được rồi, hi vọng là thế..."
Sau khi nhóm người Tử Thần Thực Tử chịu dựng lửa giận của vị đại nhân kia, phụng mệnh đi đến thung lũng Godric. Bọn họ đều không rõ, vì sao đối phó với một oắt con mà lại cần đến vị đại nhân kia tự mình đi làm.
"Tự ta muốn xem cái thằng nhóc sẽ đánh bại ta trong lời tiên tri đó có chỗ nào hơn người." Trên gương mặt dữ tợn của Voldemort nở một nụ cười châm biếm, lý trí của gã đã dần biến mất, trường sinh linh giá tiêu tan làm lòng gã nảy sinh bất an, nhưng mối hận thù đối với Dumbledore cùng Hội Phượng Hoàng đã bao trùm phần bất an này. Gã là kẻ vĩ đại nhất cũng hùng mạnh nhất, cho nên gã đã cùng Bellatrix Lestrange và một vài Tử Thần Thực Tử sùng bái gã lên đường, đi đến chiến trường có thể ghi vào sử sách kia.
Voldemort để Tử Thần Thực Tử vây quanh nhà Potter trạch, còn gã thì tự mình đi trước.
"Chủ nhân! Xin để bề tôi đi cùng ngài." Vẻ mặt Bellatrix điên cuồng, mê mẩn nhìn gã đàn ông khiến ả nguyện trung thành nhiều năm kia.
"Không, không cần, ta muốn đích thân đi chứng kiến, chứng kiến cái thứ gọi là lời tiên tri kia đối với ta, Voldemort này, là hoàn toàn không có tác dụng, ta là kẻ hùng mạnh nhất!" Bella kích động đến run rẩy, bất an trong lòng cũng bị sự kích động này đè ép.
"Yes, my lord!" Cúi người hôn lên vạt áo gã.
Lily cẩn thận ẩn nấp trong ngầm hầm đã sớm chuẩn bị tốt, còn bản thân cô và Cruise ở trong căn phòng kia chỉ là hình ảnh giả do ma pháp tạo ra, tuy không mong nó sẽ che mắt Voldemort thật lâu, nhưng chỉ cần phút chốc thôi, phút chốc là tốt rồi.
Hành động lần này bởi vì Chúa tể Hắc Ám tự mình đi làm, Snape cũng không bị triệu tập, Lucius Malfoy và hắn trước đó đã đạt thành hiệp nghị với Dumbledore. Dumbledore đương nhiên rất vui mừng, có thêm đồng minh dù sao cũng tốt hơn so với việc có thêm kẻ thù.
"Bất quá ta thật không ngờ Malfoy cùng Severus anh đây lại quay ngược mũi giáo vào lúc này, thật sự rất đúng lúc a." Dumbledore mỉm cười đầy sâu xa, nhưng cũng đáp ứng điều kiện: "Hảo, xét thấy hành động của các anh, lần này sau khi kết thúc, các anh sẽ có được kết quả mà mình muốn, Slytherin vẫn giỏi tính kế như vậy."
Snape nghĩ rằng nếu Voldemort rơi đài, thân phận Thực Tử đồ của hắn và Lucius nhất định sẽ bị bại lộ, như vậy giờ phút này làm đồng minh với Dumbledore – kẻ có địa vị vững chắc ở ma pháp giới, là việc không thể tốt hơn được nữa. Mặc dù vì lẽ đó mà mình đã cam kết làm giáo sư ở Hogwarts hai mươi năm đồng thời cung cấp độc dược cho Hội Phượng Hoàng, nhưng mà, đối với hắn bây giờ thì đây là kết quả tốt nhất.
Đám người Tử Thần đồ làm sao cũng không ngờ trong lúc mai phục đã bị người của Hội Phượng Hoàng theo dõi, bọn họ thậm chí không phản kháng được bao nhiêu thì đã bị thần chú đánh trúng, chỉ có số ít còn đang gắng gượng, nhân số tham gia hành động lần này rất ít, bởi vì quá khinh địch.
"Bọn mi làm sao vậy? Muốn chạy trốn hả?" Bella điên cuồng vừa quay đầu quở mắng những đồng lõa khác, vừa phóng lời nguyền.
"Avada Kedavra!"
Một tia sáng xanh lục từ đám thực tử đồ đột nhiên đánh về phía ả, trước khi ngã xuống, Bella không thể tin mà trừng về phía người đàn ông đội mũ trùm, một mái tóc bạch kim như châm vào mắt ả.
"Bella, thật xin lỗi." Lucius lẩm bẩm. Dù sao cũng là chị gái của vợ mình, nhưng sự tồn tại của ả đã là một sự uy hiếp không nhỏ, vì lợi ích lớn hơn... Lucius Malfoy dứt khoát đi về phía những thành viên đã sớm biết được tình huống của Hội Phượng Hoàng. Đám Tử Thần Thực Tử còn lại đã bị bắt được.
Bên kia, Voldemort vuốt lên vết thương trên ngực, ánh mắt dần tan rả, châm chọc biết bao, Muggle mà mình xem thường nhất, thế nhưng bản thân lại chết vì đạn dược của Muggle. Trong mơ hồ, gã nhìn thấy một cụ già.
"Tom, cậu cuối cùng vẫn là tự hại mình."
"A... Khụ khụ, Dumbledore, ta tính sai, vì sao?" Dumbledore thương xót nhìn cậu học trò ngày xưa của mình đang chật vật trên mặt đất. "Đây là ván cờ vì cậu mà chuẩn bị đã lâu, chỉ là cậu quá đa nghi..."
Thanh âm bên tai Voldemort đã rất mơ hồ, trong đầu nhớ về mùa đông năm ấy, sự hào hứng khi mình nhận được thư thông báo nhập học ở Hogwarts, ký ức này, đã lâu lắm rồi. Dumbledore, tôi không có bại bởi ông, tôi chỉ là thua bởi mình.
Ngày hôm sau.
"Voldemort đã chết? Thật sao?"
"Ô ô, rốt cục..."
Nhật báo Tiên Tri đăng ảnh Voldemort tử vong cùng Thực Tử đồ bị bắt giam, giới phù thủy sôi trào! Nỗi ám ảnh khủng bố rất lâu kia đã tan biến, ma pháp giới đã hoà bình!
"Sev, thật không?" Harry hoảng hốt nhìn về phía người đàn ông, "Thật sao, lần này em thật sự không bị mất đi bất luận thứ gì sao?"
Snape thả lỏng khóe miệng, buông bức thư trong tay ra. "Ừ, hết thảy đã kết thúc rồi, ta còn ở đây, bọn họ cũng đều an toàn." Snape đón lấy cậu bé đang kích động, tùy cậu bật khóc trong lòng mình. Lá thư vừa rồi là do Bộ Pháp Thuật gửi tới thông báo rút đơn kiện đối với hắn, bởi vì Dumbledore đã làm chứng hắn và Lucius Malfoy là gián điệp do Hội Phượng Hoàng xếp vào Thực Tử đồ, bởi vậy mà được miễn tội, mà châm chọc chính là, bọn họ sẽ trở thành cái gọi là anh hùng.
"Sev, thật sự thay đổi rồi, em..." Trong lòng Harry như có trăm loại cảm thụ, mình mang đến tin tức của tương lai, sự tuyệt vọng lúc ban đầu hệt như không hề tồn tại, kết quả tốt đẹp cứ như đang nằm mơ. Nâng khuôn mặt của người đàn ông lên, xúc cảm cùng độ ấm chân thật, hương vị quen thuộc, còn có nụ hôn nóng cháy... Snape không biết phải làm sao để trấn an người yêu dễ xúc động nhưng rất yếu ớt này, chỉ đành dùng hành động để chứng minh sự hiện hữu của mình.
Tương lai thay đổi đã bắt đầu từ rất sớm, chỉ là kết quả hiện tại là cái kết tốt nhất trong tưởng tượng. Dumbledore thoải mái ngồi ở Hogwarts, các giáo sư bên cạnh đều tươi cười sáng lạn, những nụ cười mà kể từ khi Voldemort đột kích chưa từng xuất hiện lần nào. Học sinh Slytherin nhìn ba Nhà khác kích động phấn khởi, trong lòng vô cùng phức tạp, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ là vẫn có chút không cam và oán trách, nhưng trên đời không có gì là vẹn cả đôi đường. Hogwarts vẫn trở thành địa phương an toàn nhất ấm áp nhất, cho dù là Voldemort, cũng thấy quyến luyến nơi đây...